Tâm tình Tần Mộc lúc này tựa như thủy triều sóng trước chưa qua, sóng sau đã ập tới, phong ba không ngừng.
Hôn nhân trong giới hào môn, hạnh phúc chỉ có thể gặp mà không thể cầu đó chính là khi ta yêu người cũng là lúc biết người cũng yêu ta.
Cho nên, An Noãn, tương lai dù có xảy ra chuyện gì, cũng đừng mong có thể rời xa hắn!
An Noãn dựa vào ngực Tần Mộc không biết rằng, cô đã bị Tần Mộc dùng hình thức bá đạo ngông cuồng nhưng cũng thực tế khiêm tốn nhất chiếm giữ.
Khi sóng biển lần nữa lui về, Tần Mộc đã có thể khống chế tâm trạng phập phồng lại, để cằm lên khăn quàng cổ của An Noãn, ngửi mùi nước hoa hắn tặng trên người An Noãn, hưởng thụ khoảng khắc khó có được này, thật lâu thật lâu mới phá vỡ, nói: “Vì cái này mà đứng trong gió lạnh lâu như vậy?”
“Không phải, trước khi anh tới, em còn chuẩn bị xếp ột hình trái tim lớn bằng nến cho anh”. An Noãn đem cả khuôn mặt rúc vào ngực Tần Mộc, lại cọ cọ mấy cái, khuôn mặt mang theo vẻ nịnh nọt.
“Cho nên? Đâu rồi?” Tần Mộc nhớn miệng, dịu dàng hỏi.
An Noãn chỉ vào hai hình trái tim một lớn một nhỏ xiêu xiêu vẹo vẹo trên mặt đất, cuối cùng còn thêm một câu “Hơi xấu một chút, vốn dĩ sẽ rất đẹp, nhưng do trời tối quá, nên đành vẽ bừa chút.” Nhưng khuôn mặt lại không giấu được vẻ ‘ muốn được khen.’
Bất luận là đẹp hay không đẹp, phụ nữ luôn hi vọng được ông xã khen, đây chính là thiên tính của phụ nữ.
Trước khuôn mặt mong đợi của An Noãn Tần Mộc nhìn theo hướng tay cô chỉ, sau đó…hắn liền không muốn nói gì nữa.
Không biết nên dùng cái gì để hình dung đống lộn xộn này, vòng nên trái tim? Nếu như An Noãn không nói hắn thậm chí liếc mắt nhìn cũng không, cái đó trông giống đống gì đó không cẩn thận tạo nên hơn, ‘đẹp’ lời trái với lương tâm như vậy hắn nói không ra, hình trái tim lớn trông như bốn đống rác nhỏ, còn trái tim nhỏ cũng gần như vậy.
Còn bên trong là thứ quỷ gì?
Tần Mộc cẩn thận nhìn lên... Hình như là cục đá!
Có chút dở khóc dở cười.
Đây là món quà xấu nhất, tệ nhất mà hắn được nhận, có thể làm như không nhìn thấy không?
“quả thực rất khó coi” giọng nói thanh lãnh mang theo vài phần vui sướng khó phát hiện.
An Noãn chớp chớp mắt nhìn cằm Tần Mộc, xác định bản thân mình không nghe nhầm lời của Tần Mộc, hắn nói là khó coi? Vậy mà lại nói khó coi ?
Nói trực tiếp như vậy? đâm thẳng vào tim, thật quá đáng, lập tức tâm trạng tốt đẹp gì cũng bay biến hết.
Cuối cùng An Noãn bĩu môi, rất muốn hét to lên rằng: chẳng lẽ không nhìn thấy sao? Chỗ cục đã có khe hở kia chính là chữ I love u, lần đầu tiên cô thổ lộ lại cứ như vậy bị cự tuyệt sao?
Hơn nửa tiếng đồng hồ, cho dù có không đẹp, cũng phải khen một câu trái với lương tâm chứ,
Đối với thành quả của cô ít nhất cũng phải tôn trọng, huống chi cô lại là bà xã của hắn, lại còn thổ lộ với hắn, thật là mất hứng, làm gì có ông xã nào lại đi đả kích cự tuyệt bà xã của mình chứ?
Sắc mặt An Noãn có chút hồng hồng, xấu hổ và bực bội, trong lòng còn có chút tổn thương và bất mãn.
Cả nửa ngày mới phản ứng lại, có điều An noãn không trực tiếp nhìn Tần Mộc mà là cúi đầu nghịch mấy ngón tay, giọng nói mang ý phản bác nho nhỏ vang lên : “ đống đã đó em làm hơn nửa tiếng mới xong” Gió biển lớn như vậy, thắp nến thì quá không thực tế, đành phải dùng đã thay thế, đã là do cô vừa dùng điện thoại soi vừa nhặt trên bãi cát, anh còn không nhìn ra ý nghĩa sao? Thạt sự không nhìn ra sao?
Trên đường đến, nghĩ tới sau khi cô và Tần Mộc kết hôn, không hề có một lần lãng mạn nào, liền cảm thấy rất tiếc nuối, cô biết Tần Mộc bận rộn cong việc, không có thời gian, cũng sẽ không làm, nhưng cô vẫn hi vọng, sau này hai người già rồi nhớ lại vẫn có nhiều kỉ niệm lãng mạn, không đến mức sau này sẽ phải hối hận tiếc nuối.
Tần Mộc không làm thì để cô tặng cho Tần Mộc một lần lãng mạn, trong tình yêu không cần thiết phải so đo tính toán quá nhiều, vui vẻ là được.
Nhưng thời gian của cố chỉ có một chút thời gian giờ tan tầm, nghĩ tới khi còn bé, ba mẹ cô mang cô tới biển, ba luôn thích vẽ hình trái tim tặng cho mẹ, sau này cô hiểu, biết rằng đó thuộc về thời đại những năm 60, là phương biểu đạt tình yêu đơn giản thậm chí còn quê mùa ngượng ngùng, cô muốn truyền cho Tần Mộc tình yêu mà cô được ba mẹ dạy dỗ.
“ Cho nên lần sau khi làm việc gì cũng phải chú ý kĩ năng.” Đừng lãng phí thời gian, làm lại khó coi.
Hừ ! đúng là lòng dạ hiểm độc của đàn ông, ngay đến câu này cũng nói ra khỏi miệng? xem như đã nhìn thấy, sẽ không thèm yêu nữa!
Rốt cuộc nhìn không được, nghiến răng nghiến lợi với Tần Mộc : “ Tránh ra” lần đầu tiên trong đời cô tỉ mỉ chuẩn bị lại bị đả kích đến toàn thân đầy thương tích, hừ, sau này có giành được giải thưởng gì cũng đừng nói với cô, cô sẽ không chúc mừng, cũng sẽ không thổ lộ lãng mạn gì đó nữa, lãng mạng là thứ quỷ quái gì?
An Noãn lần này cúi đầu đến nói cũng lười nói!
“ Đã thấp như vậy, lại còn cúi đầu sẽ càng thấp.”
“ Em giống anh ba không được sao? Tránh em, em đang bực mình.” An Noãn lúc này đang bất cần, trong âm thanh còn mang theo chút ảo nào và tủi thân, cũng kéo theo cả điều tối kị nhất của An Dương vào, An Dương cao 1m75 nhưng bình thường luôn đi giày độn gót nên trông khoảng hơn 1m80.
Tần Mộc nghe xong không nhịn được cười, thật đúng là tính khí trẻ con, lại lắc lắc đầu, đem An Noãn ôm vào ngực, hắn là ai chứ? Hắn sao lại không biết An Noãn đang biểu đạt điều gì? Đến ttaam tư của An Noãn mà hắn nhìn không ra thì cái chức tổng tài này hắn cũng không cần làm nữa.
Tiếng gió biển vẫn thổi vù vù bên tai, An Noãn mơ hồ nghe thấy Tần Mộc nói : anh rất thích.
Lập tức An Noãn lại như không có việc gì, khóe miệng khẽ nhếch lên, thật sự, hàng ngàn lời cũng không thể địch lại nổi với ba chữ này, cho dù xấu, nhưng anh rất thích.
“Tần đại ca, chúng ta chụp một bức ảnh ở đây được không?”
"Được!"
An Noãn lấy di động ra chính đúng góc 45 độ, sau đó ghé và trong ngực Tần Mộc, nở nụ cười ngọt ngào.
Gió biển vẫn thổi tới, nhưng dường như không hề lạnh như trước nữa.
An Noãn và Tần Mộc sau khi đốt nhưng cây pháo hoa cuối cùng mới đi ăn tối, An Noãn đã đặt bàn ở một khách sạn cách bờ biển không xa, là gói tình nhân, vẫn là phong cảnh hướng ra biển, ở đó có sẵn nhân viên chuẩn bị trước bữa tối,hoa tươi và nến.
Trong quán bar, đám phụ nữ tầng 9 đang vây lại cùng nhau, thảo luận về đàn ông, công việc và vật phẩm xa xỉ, nhưng nhiều nhất vẫn là việc phẫu thuật thẩm mỹ của Bạch Lộ, Bạch Lộ trở về, toàn thân đều thay đổi, phẫu thuật rồi, cũng trở nên giàu có, cả người đều toát lên khí phái, so với trước kia cứ như hai người hoàn toàn khác nhau, trước kia Bạch Lộ làm sao dám nói chuyện như vậy tổng tài, cho dù có bị tổng tài lạnh nhạt cũng có thể coi như chưa hề có chuyện gì xảy ra, quả thực làm người ta rất tò mò.
Cho nên đến khi muộn rồi, toàn bộ đề tài đều vây quanh trên người Bạch Lộ.
Toàn bộ kí ức của Bạch Lộ đều bắt nguồn từ Tô Thần, Tô Thần nói cho cô biết, cô vốn là cô nhi, đến khi đi làm rồi mới tìm được ba mẹ, nhưng chẳng được bao lâu, ông ty nhỏ của ba mẹ cô bị Tần thị chèn ép, xảy ra chút khủng hoảng tài chính, cô lén tìm tới công ty Tần Mộc, muốn tìm chút điểm yếu của Tần thị để uy hiếp Tần Mộc, kết quả, không đợi cô tìm được cách đối phó với Tần thị, ba mẹ cô đã nhảy lầu tự sát, cô không chịu nổi đả kích này nên khi lái xe đã xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, may mắn hắn đuổi theo mới cứu kịp thời, đây là toàn bộ câu chuyện xảy ra, đương nhiên những điều này cô không nói ra ngoài, cho nên lấy cớ mất trí nhớ mà qua loa cho qua chuyện, thực sự bị hỏi đến phiền lắm rồi, cũng chỉ có thể nói Tô Thần là vãn bối có quan hệ rất tốt ba mẹ cô ta, vẫn luôn chăm sóc cô ta.
“ Vậy sao? Vây có nghĩa là cô không hề có ấn tượng gì? Vậy còn phẫu thuật thẩm mỹ? sao lại đi phẫu thuật? tại sao tự nhiên lại chạy đi thẩm mỹ?” một đồng nghiệp nữ trong số đó chỉ khuôn mặt Bạch Lộ, trực tiếp hỏi Bạch Lộ trước mặt các đồng nghiệp cả cũ cả mới làm cho Bạch Lộ không khỏi ngượng ngùng.
Phẫu thuật thẩm mỹ, không có người phụ nữ nào muốn nói về chuyện này hết, phụ nữ đều không hi vọng người khác biết mình đụng dao động kéo trên khuôn mặt, lúc mới bắt đầu thái độ còn tốt một chút sau đó dần chuyền sang nhạt lạnh xa cách.
Cuối cùng Tô Thần chạy tới giải tán buổi liên hoan này.
“Haha, một đám người thật buồn cười, trước khi mất trí nhớ tôi nhất định là có mắt không tròng mới có thể coi đám người kia là bạn bè.” Bạch Lộ từ thái độ mà bọn họ đối với mình có thể đoán đucợ trước kia cô ta là người rất dễ nói chuyện, nhất định là quá dễ bắt nạt, mới có thể để cho bọn họ được một bước lấn một thước, haha, sẽ không có chuyện như vậy nữa, trước khi mất trí, ai thiếu cô ta, cô ta nhất định sẽ đòi lại, “nếu người phạm ta, ta nhất định sẽ trả gấp mười.”
“ Đám người này, cô cũng không cần kết giao nhiều.” Tô Thần lo lắng nhất chính là đám người kia, nếu có lỡ nói ra chuyện gì đó, hại kế hoạch của hắn đổ bể.
Sau đó lại nói thêm: “ nếu như cô coi trọng Tần Mộc, rất đơn giản, gần đây To thị mới nghiên cứu ra một loại thuốc, đảm bảo nếu Tần Mộc uống vào, sẽ chỉ biết một mình cô.”
“ Vậy thì rất tốt, đến khi cần, tôi sẽ tới tìm anh.”
“ còn có một tin muốn nói cho cô biết, có một cổ đông của An tị muốn ra 5% cổ phiếu trong tay, khoảng thứ 6 tuần sau sẽ thượng xong, đến lúc đó nhất định sẽ lấy được .”
Bạch Lộ lạnh lùng cười, "Đây đúng là tin tức tốt."
————
Do đêm qua hai người Tần Mộc và An Noãn vui vẻ hưng phấn quá mức, cả một buổi tối hai người gần như không ngủ, Tần Mộc đem An Noãn lăn lộn đến hỏng rồi, cuối cùng ngay cả việc tắm rửa cũng là do Tần Mộc lao động, đến tận 5h sáng hắn mới ngủ.
Ngày hôm sau, khó có khi An Noãn lại dậy sớm hơn Tần Mộc, mới sáng sớm đã nhẹ nhàng bò dậy, An Noãn thay bộ quần áo ở nhà, xuống dưới tầng mua bữa sáng cho Tần Mộc, cháo, quẩy, trứng ốp, còn có canh ngân nhĩ táo đỏ, đều là những món đầy dinh dưỡng, đặc biệt là canh ngân nhĩ táo đỏ, nghe nói rất tốt cho đàn ông, hôm quá kịch liệt, An Noãn phải “hồi phục nguyên khí” cho Tần Mộc, 26 tuổi hôn qua ‘như vậy’ không biết có quá sức không? Haizzz, phiền quá.
“Ông chủ, canh ngân nhĩ táo đỏ ông có thể múc phần bên dưới được không?”
“Cô gái, như nhau cả thôi, bên trên bên dưới đều mới cả.” bà chủ cho rằng cô chê nguyên liệu bày phía trên là do hôm qua còn để lại, có chút bất mãn giải thích.
An Noãn biết bà chủ hiểu nhầm, lắc đầu nói: “ Không phải, là bởi vì dinh dưỡng bên dưới nhiều hơn, thân thể chồng cháu không tốt lắm, cần tẩm bổ.”
Bà chủ liền ngầm hiểu: “A…như vậy, ta nói cho cháu biết, phía dưới dinh dưỡng quả thật có hơn phần bên trên, được, ta múc cho cháu, múc tận đáy nồi, dinh dưỡng cũng tốt nhất.” Bà chủ nhiệt rất tình múc cho An Noãn một bát canh từ tận đáy nồi, còn miễn phí cho cô thêm vừng và hạnh nhân.
“Cám ơn dì.” An Noãn từ xung hô bà chủ đã đổi thành dì, nhận bữa sáng ngoan ngoãn về nhà.
Có canh ngân nhĩ táo đỏ, bà xã sẽ không cần lo lắng thể lực ông xã hao hụt nữa rồi.