Khi nhìn tới gương mặt điển trai đang tra xét của Tần Mộc, nụ cười An Noãn cứng đơ lại, đột nhiên nhớ ra đây không phải phòng ngủ kiếp trước, đối diện cũng không phải mấy cô bạn cùng phòng, cô bây giờ là vợ Tần Mộc, nhưng chuyện này không quan trọng, quan trọng nhất là cô vẫn đang duy trì tạo dáng không chuyên nghiệp, mặc đồ lót khêu gợi hỏi Tần Mộc có gợi cảm không?
An Noãn nhất thời cảm thấy sét đánh ngang tai, cực kì mất mặt, “ A” một tiếng, sau đó lấy tốc độc tia chớp nhảy lên giường, trốn vào ổ chăn.
Mất mặt quá! Thật mất mặt quá! An Noãn dụi dụi khuôn mặt vào lớp chăn lông, chỉ mong chùi sạch khuôn mặt đang xuất hiện trong đầu.
Tại sao lại bước vào lúc này? Bị xem sạch trơn rồi, hơn nữa cũng không phải hình ảnh đẹp đẽ gì cho cam.
Cô vừa rồi phản ứng rất nhanh, sau đó liền trốn vào ổ chăn, cho nên hình ảnh vừa rồi, chắc hẳn anh không nhìn thấy gì, đúng không? Đúng không?
Nhưng có khả năng đó sao?
Tần Mộc không hề bỏ xót một điểm nào, trên khuôn mặt điển trai hiện lên hai mảng hồng, hắn bình thường rất ít tiếp túc với phụ nữ, trước An Noãn, người tiếp xúc nhiều nhất cũng chỉ có Bạch Lộ, hắn rất hài lòng với năng lực làm việc của Bạch Lộ, rất nhiều việc đều giao cho Bạch Lộ làm, nên thường ngày cũng hay tiếp xúc với cô ta.
An Noãn và Bạch Lộ không ưa nhau hắn chút biết chút ít, bời vì quan hệ công việc mà hắn có chút thiên vị Bạch Lộ, trong công ty cũng bắt đầu nổi lên vài tin đồn, hắn cũng biết đôi chút, lại cảm thấy nhàm chán vô cùng, nên cũng không có phản ứng gì.
Sau này trên danh nghĩa trở thành chồng của An Noãn, nhưng thực tế hai người vô cùng thuần khiết, có duy nhất một lần xảy ra trong tình huống mơ mơ hồ hồ, xong việc, cái gì cũng quên sạch.
Hắn vừa rồi chỉ là muốn vào phòng lấy tây trang và áo tắm, căn bản không ngờ sẽ thấy khung cảnh muốn phun máu như vậy, nha đầu kia thì hay rồi, trực tiếp trốn vào ổ chăn không chịu ra, đem hắn quẳng một bên, hắn cũng không thể mặt dày vô sỉ mà nói “ rất gợi cảm” được, như vậy quá vô sỉ, hắn cũng không thể học cô chùm chăn lên được, hắn cũng không phải An Noãn, làm đàn ông đúng là cmn khổ, Tần Mộc đành ra vẻ bình tĩnh, nắm chặt tay lại xấu khổ ho khan nói: “khụ khụ! Đèn trong phòng tắm vẫn sáng, anh tưởng em đang ở đó”.
An Noãn gì cũng không muốn nghe, cái gì cũng nghe không lọt, cô chỉ muốn hỏi Tần Mộc: mới vừa rồi anh có nhìn thấy không? có nhìn thấy không?
Tần Mộc nhìn con sâu đang cuốn kén trên giường không chút động đậy, đoán chừng cô sẽ không bò dậy nói : “ Em muốn tắm trước không? Nếu không, anh tắm trước đây.”
Trên giường con sâu lông vặn vẹo một chút, từ từ lộ ra cái đầu bù xù, gật gật đầu, lại lắc đầu.
Tần Mộc lúc này đã khôi phục trạng thái ban đầu, dưới chân vừa di động, không cẩn thẩn dẫm lên đôi dép lê trước mặt, ngẩn người một lúc, hắn nhớ tới cặp chân non mềm của An Noãn lúc nãy, khom lưng nhặt đôi dẹp để dưới giường An Noãn, “ vậy anh tắm rửa trước”
Đi đi, đi đi
An Noãn trốn trong ổ chăn, nhìn qua lớp thảm lông thấy thân ảnh cao ngất của Tần Mộc vào phòng để quần áo, sau đó trở lại phòng ngủ, trong tay thêm một chiếc áo choàng tắm.
“Tiểu Noãn, mai anh phải đi công tác”. Đi tới cửa tần Mộc đột nhiên quay người lại nói với An Noãn, Tần Mộc trước kia sống một mình, không có thói quen báo cáo với người khác, nhưng hắn thấy nhiều nhân viên ở công ty khi có việc gì, đều báo cáo lại cho vợ mình, cho nên hắn cảm thấy hẳn là cũng nên nói với An Noãn một tiếng, phải đối xử với An Noãn như một người vợ.
Hắn từng nói muốn thử cùng An Noãn chung sống.
Đi công tác? An Noãn trong lớp chăn chớp chớp mắt, xuyên thấu qua thảm lông nhìn tới thân ảnh ở cửa, trong đầu chợt lóe hai dấu chấm hỏi lớn.
Trong sách không có viết một đoạn này a.
An Noãn mang theo hoang mang cố gắng hồi tưởng lại nội dung câu chuyện đoạn này, nguyên chủ nổi tranh chấp với Lý Mục Vân ở tiệm bánh ngọt, nháo cho rất lớn, bị người qua đường chụp được, tung lên mạng, Tần Mộc dừng các công việc quan trọng, vội vàng thu thập cục diện rối rắm cho cô.
Mà lần này cô đã làm thay đổi tình tiết, không có làm nên sự việc đó, cho nên công việc Tần Mộc vẫn bình thường, vẫn đi công tác .
Cô mới ở chung nửa ngày với Tần Mộc, liền phải chia tay, cô rất luyến tiếc hắn!
Hơn nữa cô đã lên kế hoạch cho ngày mai ngày kia rồi..
Anh đi rồi, kế hoạch của cô phải làm thế sao?
Thôi xong, An Noãn ý thức được ông trời lại lần nữa muốn chơi cô.
Cô thực sự muốn đi cùng Tần đại ca, nhưng mà, ông nội Tần gia đã trở lại, cô còn bận chưa có thời gian đến thăm nữa.
Những thủ đoạn trên thương trường của Tần Mộc đều do ông nội Tần cầm tay chỉ bảo, ông có vị trí rất quan trọng trong lòng Tần Mộc, một câu của ông, bằng mười câu của người khác, An Noãn cảm thấy trước kia, nếu ông nội Tần có thể nói giúp cô nửa câu, có lẽ số phận nữ phụ sẽ tốt hơn một chút.
Nhưng rất bất hạnh, không hề có.
Ông nội Tần càng thích Bạch Lộ, ông cảm thấy tính tình Bạch Lộ rất hợp ý ông, An Noãn chu môi, hợp ý cái gì? Người ta là biết tâm tư ông, chiếu theo tâm tu ông mà làm, dĩ nhiên là hợp ý ông, nhưng An Noãn cũng không trông cậy ông nội thích mình, cô là người rất dễ dàng thỏa mãn, nếu không uy hiếp đến chuyện của cô, thì cô cũng sẽ không cưỡng cầu.
Đối với ông, cô chỉ hy vọng ông không tỏ ra bất mãn với cô trước mặt Tần Mộc, như vậy cô đã hài lòng rồi.
An Noãn vừa xấu hổ lại bị cho tin tức xấu này đánh bay.
Cô chui ra từ ổ chăn lông, lại nhìn Tần Mộc một cái, cô sợ Tần Mộc sẽ quên mất cô.
Chỉ thấy người trên giường, đầu tiên lộ ra đôi lông mày tinh tế, sau đó là đôi mắt hồ ly lấp lánh, lúc này đang chớp chớp mắt với Tần Mộc, đôi đồng tử đen tỏa sáng, đặc biệt nhìn như một chú chó nhỏ đáng yêu đang nhìn Tần Mộc, thanh âm dịu dàng hỏi Tần Mộc: “Lúc nào thì về?”.
“Nhanh thôi, ba ngày”. Chỉ là thời gian ngồi máy bay cũng mất một ngày rồi, nhưng nhìn thấy biểu tình lưu luyến không rời của người trên giường, Tần Mộc không nói ra nguyên nhân, và cũng không muốn nói cho cô biết.
“ Lâu vậy? Tần đại ca, em cũng muốn đi cùng, nhưng ông nội đã trở về, em muốn thay anh chăm sóc ông nội.” An Noãn nằm trên giường, nắm chặt tay nghiêm túc nói, ra sức kiềm chế mong muốn đi cùng với Tần Mộc.
Tần Mộc nghe lời cô nói, trong lòng dâng lên vài phần ấm áp, bỗng nhiên cảm thấy cô hiểu chuyện lên không ít, lộ ra vẻ mặt tươi cười gật đầu nói: “ ừm, ngoan, trở về sẽ mang lê bên đó cho em”. Tần Mộc giống như dỗ một đứa trẻ, sau đó quay người vào phòng tắm.
An Noãn nghe thấy anh sẽ mang lê về cho cô, đôi mắt liền sáng lên, nghe thấy không?, nghe thấy không? Tần Mộc mang lê về cho cô, rất mong chờ lê mà Tần Mộc mang về, chồng cô đối với cô thật tốt, làm vợ không thể để cho chồng thất vọng được.
An Noãn xung phong nhận việc thu thập quần áo giúp Tần Mộc, nói xong câu đó, chính cô cũng bị chính mình làm cảm động .
Cô tuyệt đối có tiềm chất làm hiền thê lương mẫu.
Nhanh chóng từ giường đứng lên, An Noãn đi đôi dép mà Tần Mộc nhặt lại cho cô, chạy vào phòng để quần áo, ngồi xổm xuống một lúc, An Noãn lộ ra vẻ giảo hoạt đối với quần áo trong tủ, chạy về phòng ngủ, lật dở album tìm mấy tấm ảnh đẹp nhất, đặc biệt chọn lấy mấy tấm khêu gợi nhất, để vào các góc ngách trong vali của Tần Mộc, như vậy, anh có thể lúc nào cũng thấy cô, cô muốn để cho Tần Mộc có cảm giác là người có gia đình.
Nhưng mà khuôn mặt này cũng không phải của cô, thôi kệ đi, dù sao chỉ cần anh nhớ tới cô là được rồi.
Tần Mộc làm việc rất muộn, An Noãn lo Tần Mộc công tác nhất định sẽ có nhậu nhẹt xã giao, nên đã chuẩn bị mật ong bưởi cho Tần Mộc, ngày mai sẽ làm bữa sáng cho Tần Mộc.
Buổi tối, An Noãn mơ thấy Tần Mộc phát hiện cô đặt mấy tấm ảnh khêu gợi vào vali của anh, thấy mấy tấm ảnh khêu gợi đó, liền đốt sạch, sau đó ra ngoài ngoại tình, cô ở bên cạnh nhưng Tần Mộc lại không nghe thấy cô, cũng không nhìn thấy cô, sau đó An Noãn tức giận tỉnh dậy, tỉnh dậy là chuyện thứ nhất, sau đó sẽ mang mấy tấm ảnh kia bỏ ra, nhưng An Noãn lại bi kịch phát hiện….Tần Mộc đã đi công tác.
Nhìn thời gian, đã là buổi trưa, cô ngủ quên , bữa sáng không làm, người cũng không đuổi kịp.
An Noãn cảm thấy cô hiện giờ rất rất nhớ Tần Mộc, nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại, đối phương đã tắt máy, An Noãn đoán là đang ở trên máy bay, An Noãn hiện tại hận là không có bản lãnh như Bạch Lộ, quay người liền có thể bay tới bên cạnh Tần Mộc, An Noãn nằm ì trên giường mười phút thì điện thoại của An Dương gọi tới.
Hỏi cô đã chuẩn bị lễ vật gì cho ông nội Tần gia.
An Noãn nghĩ nghĩ, hiện tại sẽ đi chuẩn bị.
Ông nội Tần gia hơn nửa đời người chinh chiến trên thương trường, nhất định sẽ có giấc mộng của một tướng quân, cưỡi ngựa giết địch tứ phương, thế nào, nên tặng cho ông một con ngựa mới thể hiện được thành ý của cô.
Cho nên buổi chiều, An Noãn liền tới trường ngựa chọn ngựa, còn kêu cả An Dương tới.
An Dương nghe xong khuôm mặt đầy vẻ ghét bỏ.
Đột nhiên An Noãn chỉ một con trong đó nói : “Anh! Nhìn xem, con này tặng cho ông nội thế nào?” Đùi to, bụng lớn, cô rất thích, có thể mang về làm sủng vật, lại có thể làm tọa kỵ.
An Dương nhìn theo hướng An Noãn chỉ,lắc đầu ghét bỏ, "Quá mập."
Cái bụng kia, sắp rớt xuống đất rồi, còn cặp đùi kia, giống như chân giò hun khói “kim hoa hỏa thoái” vậy, mập tới tận đầu, sao có thể chạy chứ, đánh chết hắn cũng không tin.
An Dương đặc biệt không ý tốt gì bước vào chuồng ngựa, vỗ vỗ cái mông ngựa to kia, như muốn chứng minh suy đoán của hắn, bàn tay vừa hạ xuống, xem, cứ như búp bê bóng bay vậy, hơn nữa hắn lại vỗ xuống lần nữa, con ngựa ngẩng lên kêu một tiếng, vỗ lần nữa, lại kiêu ngạo kêu một tiếng, quá hoàn mỹ, An Noãn cảm thấy không phải nó thì không được, còn gửi video cho Tần Mộc, nói cho anh biết, cô đang mua ngựa cho ông nội.
An Dương vỗ đến nghiện, hắn cảm thấy con ngựa này chơi rất vui, càng vỗ càng mạnh, càng vỗ càng nhanh, càng nhìn càng thấy nó giống đại ca, kết quả vui quá hóa buồn.
“ ba” một tiếng, mông ngựa bị vỗ, trên mông hiện lên mấy chỗ lún, sau đó lại như quả bóng xì hơi, xụi lơ trên đất.
Lúc này tay An Dương còn đang giơ trên không trung.
An Noãn vui sướng trả tiền xong, còn được ông chủ khen có mắt nhìn, nhìn trúng con ngựa độc nhất vô nhị trong chuồng, vui vui vẻ vẻ quay trở lại, kết quả thấy chỉ có da ngựa, An Noãn sống chết không chịu tin tưởng dưới đất chính là vừa con ngựa vừa nãy kia, con ngựa giống y như thật, thật đến khóe miệng đến nước miếng cũng có, tại sao lại có thể là giả .
"Ngựa của em đâu, ngựa của em, anh ba, anh đền cho em."
An Dương cuối cùng cũng không thể đền cho An Noãn, bởi vì cả chuồng ngựa chỉ có một con như vậy.
An Noãn cảm thấy tay không đi vô cùng băn khoăn, cho nên đành tới khách sạn 5 sao mà ông nội thích nhất mua một hộp bánh bao chiên, khách sạn này có từ thời dân quốc, nổi tiếng nhất là bánh bao chiên, 188 đồng 6 cái, An Noãn cảm thấy tạm được.
Trên đường tới, An Noãn bị tắc đường mất một tiếng đồng hồ, đói bụng không chịu được, nhìn túi bánh bao chiên, phát trong đó có hai chiếc bị vỡ, An Noãn cả thấy không nên để ông nội ăn hai chiếc bị vỡ đó , dứt khoát lấy ra ăn, ăn hai cái thấy không tệ, nhịn không được, lại ăn một cái, nhìn trong túi chỉ còn ba cái, An Noãn cảm thấy có chút xấu hổ.
Vừa hay đối diện tiệm sách bên cạnh có một nhà bánh bao chiên .
An Noãn nghĩ ông nội Tần gia cũng sẽ không ăn bao nhiêu, liền chỉ mua ba cái bù lại cho đủ số.
Đương nhiên, cô cũng đánh dấu lại cái khách sạn năm sao cao cấp có bánh bao chiên vừa nãy.
Lại mua mấy quyến sách kinh kịch, cô cũng không quá hiểu kinh kịch, nên toàn dựa vào kinh nghiệm hay chọn sách trước kia, chuyên chọn những quyển có ghi “ tinh phẩm” , “ chọn lọc” để mua.
Khi An Noãn tới, trời đã tối, ông nội có hai người con trai, hai người con gái, con trai cả là vận động viên bóng bàn, hàng năm thi đấu trên toàn quốc rất ít khi nhìn thấy ở nhà, con trai thứ cũng chính là cha Tần Mộc, sinh ra Tần Mộc và Tần San San, đi du lịch khắp nơi nên cũng ít khi về nhà, về phần hai cô con gái, một người lấy chồng nước ngoài, một người mở công ty quản lý, cũng là bạn và cũng là đối thủ cạnh tranh của đại tẩu An Noãn, Tần gia thường ngày trừ ông nội ra, thì chỉ có hai người giúp việc, tới đây, có cảm giác vô cùng lạnh lẽo.
An Noãn nhìn ông nội Tần ngồi trong phòng khách, đột nhiên cảm thấy có chút đáng thương.
Cô nở một nụ cười sáng lạn, lộ ra hai má lúm đồng tiền đi tới “ ông nội, cháu tới thăm ông.”
Để gói quà lên bàn, lại cố ý để hai tấm vé vip lên mặt bàn.
Kết quả, ông đến nhìn cũng không thèm nhìn, tiếp tục xem kinh kịch mà ông thích.
An Noãn ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh ông nội, không quấy nhiễu ông đang xem kinh kịch, bản lĩnh xem mặt đoán ý cô vẫn có chút ít.
Thoáng nhìn thấy ông mới ăn mấy hạt dưa, trên bàn đã để một đống vỏ dưa, An Noãn lấy một nắm, bắt dầu nghiêm túc cắn hạt dưa.
Khi còn bé, ông ngoại cô mỗi lần ăn ít hạt dưa liền không ăn nữa, An Noãn khi đó còn nhỏ, cảm thấy kì quái, liền hỏi ông, mới biết được, ông da già răng lợi yếu, cắn hạt dưa dễ bị mắc kẽ răng, dùng móng lại hay bị gẫy, nên chỉ có thể không ăn nhiều.
Đợi đến lúc ông nội Tần mở miệng nói, An Noãn đã lột được một đống hạt dưa.
"Tiểu Mộc đi công tác rồi ?"
Thật ra ông vẫn đang đánh giá An Noãn, phát hiện cô im hơi lặng tiếng ngồi bên cạnh, trên mặt không có nửa điểm mất kiên nhẫn, trong lòng liền sinh ra một chút hảo cảm.
"Vâng, anh ấy phải đi công tác ba ngày."
An Noãn đem hạt dưa đã tách vỏ để lên bàn, không lâu sau, ông liền nhặt hạt dưa An Noãn tách sẵn lên chậm dãi ăn, An Noãn cười.
Tần Mộc xuống sân bay, cùng khách dùng bữa xong, đến khách sạn Tần Mộc vừa lấy đồ ra thay, vừa mở điện thoại di dộng lên, mới nhìn tới điện thoại đã thấy có mấy cuộc gọi lỡ, còn có một wechat, mở ra nhìn, một video, xem xong, Tần Mộc liền không nhìn được cười, cô cợ nhỏ của hắn, có đôi khi làm người ta thực đau đầu, có đôi khi lại làm người ta cảm thấy buồn cười.
Tần Mộc quyết định gọi lại, một bên vừa lấy quần áo từ trong vali ra, mấy tấm ảnh rớt ra ngoài, điện thoại vừa thông, lại nghe thấy âm thanh nhẹ nhàng quen thuộc vang lên: "Alo"