Ninh Vân Hoan có chút do dự, chuyện Ninh Vân Thành hiến thận ghép cho Cố Nhàn không phải chuyện nhỏ, cô không dám nghĩ tới nếu ba Ninh mẹ Ninh mà biết chuyện thì sẽ phản ứng ra sao, mặc dù chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ bị tiết lộ, nhưng ba Ninh hỏi vào lúc này, Ninh Vân Hoan lại không biết nên trả lời như thế nào.
Vừa nhìn biểu tình của con gái, không chỉ có ba Ninh có dự cảm xấu, ngay cả mẹ Ninh cũng có chút khó coi, cắn răng, ấp úng nói:
"Rốt cuộc, làm, sao, con nói đi, mẹ có thể chịu được." Trong lòng mẹ Ninh vô cùng bất an, bà vốn dĩ cho rằng Ninh Vân Thành lại trở về đòi tiền, cũng có khả năng khoản tiền Ninh Vân Thành cần rất nhiều.
Trong lòng ba Ninh cũng nghĩ như vậy, cho nên gật đầu nói: "Con nói đi, để ba mẹ còn biết đường mà tính." Hai vợ chồng ông bà không phải đứa trẻ, lần trước ba Ninh cùng mẹ Ninh bị tức giận tới mức sinh bệnh vì ông bà không ngờ rằng con trai sẽ biến thành một người như vậy, đến nay hắn đã nợ gần 10 ngàn vạn, trong lòng ba Ninh đã có sự chuẩn bị, cho dù Ninh Vân Thành có nợ nhiều tiền hơn nữa ông cũng có thể bình tĩnh.
Nghe thấy lời nói của ba, Ninh Vân Hoan nghĩ ngợi, cũng không muốn giấu hai người nữa, cho nên kéo tay mẹ Ninh nói:
"Mẹ, nếu ba mẹ đã nói như vậy, con cũng không giấu hai người nữa, mẹ của Cố Doanh Tích Cố Nhàn cần đổi thận, ba mẹ có biết không?"
Nghe thấy vậy, ba Ninh mẹ Ninh nhìn nhau một cái, dự cảm xấu càng tăng lên, đoán rằng:
"Có phải Ninh Vân Thành vay lãi suất cao để trị bệnh cho bà ta hay không?"
Nếu chỉ là vay lãi suất cao còn tốt, chỉ cần là chuyện liên quan tới tiền bạc thì dễ giải quyết, Ninh Vân Hoan lắc lắc đầu, vẻ mặt có chút kì quái: "Anh ta cắt một quả thận cứu Cố Nhàn rồi."
Lời này vừa nói ra, vừa rồi mẹ Ninh còn nói bà có thể chịu được, sau một lúc mới hiểu rõ mọi chuyện, đợi đến khi bà hồi thần, ngực bà liền đau đớn dữ dội, mặt sưng trướng đỏ bừng, mắt trợn ngược, suýt nữa thì đột quỵ.
May mà Ninh Vân Hoan có mang theo thuốc, lại có thêm bác sĩ ở trên xe, mặc dù chuyện xấu trong nhà lọt ra ngoài, nhưng lúc này may mà có bác sĩ ở đây, kiểm tra cho mẹ Ninh một phen, lại làm mấy biện pháp sơ cứu cấp tốc, mẹ Ninh chỉ là tức giận công tâm, sau một hồi liền tỉnh lại.
Lúc đầu ba Ninh còn im lặng một lúc, sau khi hồi thần rốt cuộc không nhịn được, chửi ầm lên:
"Cái tên ngu ngốc Ninh Vân Thành, có phải nó bị điên rồi hay không? Cố Doanh Tích là loại người trơ trẽn, mẹ của bản thân ả, sao ả không tự hiến thận mà cứu bà ta?" Nếu như lúc này Ninh Vân Thành ở trước mặt ba Ninh, e rằng ông sẽ xé xác hắn ra mất.
Cổ nhân có câu, thân thể là cha mẹ ban cho, chuyện hiến thận lớn như vậy Ninh Vân Thành cũng không nói chuyện với ba mẹ đã làm rồi. Lúc này ba Ninh tim đau như dao cắt, mặc dù hận con trai lừa dối, lại lo lắng sức khỏe của hắn, nhưng mẹ Ninh đã thành thế này, khẳng định phải quay về bệnh viện, cũng không biết sức khỏe của mẹ Ninh có bị ảnh hưởng hay không, ông cắn răng nói:
"Cũng không cần đi nữa, nếu hắn đã có năng lực như vậy, ngay cả thận cũng có thể hiến cho người ta, ba nghĩ cũng chẳng có chuyện gì đâu, chúng ta trực tiếp trở về bệnh viện, sức khỏe của mẹ con quan trọng hơn!"
Ninh Vân Hoan đương nhiên đồng ý, trong lòng cô mẹ Ninh quan trọng hơn Ninh Vân Thành nhiều, lúc này nhìn thấy ba Ninh tức giận như vậy, gọi vệ sĩ lái xe quay lại, trở về bệnh viện.
Mà Ninh Vân Thành đợi ngoài cửa tiểu khu hơn nửa ngày không chịu được nữa, vết mổ của hắn vốn chưa lành, bị dày vò bao nhiêu ngày như vậy, cho dù có là người làm bằng sắt cũng không chịu được, hơn nữa hắn còn mất một quả thận, vết mổ chưa lành hẳn, đứng lâu như vậy, cũng không chịu được, hắn chuẩn bị đi về.
Hắn không có đồng nào, lúc sắp đi vẫn là bảo vệ Tiểu Trương nhìn không nổi nữa, lấy 50 tệ ra cho hắn:
"Ninh thiếu gia, có phải sức khỏe cậu không tốt hay không, cầm lấy gọi xe đi về đi." Mấy ngày nay Ninh Vân Thành đều đợi ngoài cổng tiểu khu, mỗi ngày đều bước đi loạng choạng tới, lúc trở về lại chầm chậm đi về. Đây là khu biệt thự cao cấp, nếu như hắn muốn đi bộ ra bắt xe buýt, đi bộ ít nhất mất hơn nửa tiếng.
Đối với lòng tốt của bảo vệ, Ninh Vân Thành không những không cảm thấy vui vẻ, ngược lại còn cảm thấy bị sỉ nhục. Lúc trước hắn hăng hái hăm hở, đi lại đều đi bằng xe đắt tiền, vốn là chủ nhân cao cao tại thượng của tiểu khu này, đại thiếu gia Ninh gia, từ lúc nào hắn lại nghèo túng tới mức cần một bảo vệ gác cổng đồng tình cơ chứ?
Nghĩ tới bảo vệ Tiểu Trương trước đây ngày ngày nhìn thấy hắn đều phải chào hỏi, hiện nay lại ngăn cản hắn không cho hắn vào tiểu khu, còn lấy 50 tệ ra để sỉ nhục hắn, cho rằng hắn chưa nhìn thấy tiền bao giờ hay sao, Ninh Vân Thành giận dữ, "phi" một cái nhổ nước bọt xuống đất, trừng mắt xem thường:
"Bớt giả bộ đi, nếu mày thực sự là người thì nên cho tao đi vào, bây giờ lấy tiền ra định coi thường ai? Mày là cái thá gì, chẳng qua chỉ là tên gác cổng thôi, cũng dám đến cười nhạo tao hay sao!"
Tiểu Trương vốn thấy hắn thực sự đáng thương, lại gọi điện cho ba Ninh nhưng đợi mãi mà ông không tới, sức khỏe Ninh Vân Thành hình như không tốt, bộ dáng đi bộ đáng thương, nhìn thấy có xe taxi cũng không ngồi, nhìn thấy hắn mặc một cái áo lông cũng mặc mấy ngày rồi, bảo vệ Tiểu Trương đồng tình mới lấy cho hắn 50 tệ, không ngờ không những bị người ta ghét bỏ, còn bị sỉ nhục một trận, tức tới sùi bọt mép:
"Vậy anh mau mau đi đi! Tôi là cái thá gì, tôi thấy anh cũng chẳng là cái thá gì cả, Ninh tiên sinh đã dặn dò, nhìn thấy anh thì không cho vào tiểu khu!"
Một tháng lương thu nhập của cậu ta là hơn 5000 tệ, khi các chủ nhà ra ngoài bàn chuyện làm ăn nhiều nhất cũng chỉ cho cậu ta 100 đến 200 tệ, thỉnh thoảng được cho bao thuốc, một tháng tiền lương còn phải gửi về nhà cho ba mẹ dưỡng già, có thể bỏ ra 50 tệ đã là quá lắm rồi, là tiền hút thuốc của cậu ta trong mấy ngày, không ngờ Ninh Vân Thành không những không nhận, ngược lại còn sỉ nhục cậu ta!
Tiểu Trương nhìn Ninh Vân Thành càng không thuận mắt, lại nghĩ tới chuyện hắn ta lừa gạt ba Ninh ra ngoài đánh đập, ánh mắt càng lộ rõ sự khinh miệt, chẳng trách Ninh tiên sinh chẳng nhận con trai.
Ninh Vân Thành không ngờ rằng ngay cả một bảo vệ tiểu khu cũng dám sỉ nhục hắn, nhất thời tức giận xanh mặt, còn muốn nói với Tiểu Trương mấy câu, lại nhìn thấy cậu ta không kiên nhẫn tiến vào phòng bảo vệ rồi, trong phòng an ninh ấm áp, bên ngoài tuyết lạnh rơi, hắn đứng cả một ngày sắc mặt xanh trắng, sau một lúc, Ninh Vân Thành mới run rẩy quay người rời đi.
Mỗi một bước chân đều đau đớn khó chịu, hơn nữa vết mổ cũng đau, những bông tuyết rơi xuống như con dao cắt qua da thịt vô cùng đau đớn, trạm xe buýt còn xa, Ninh Vân Thành nghĩ tới chuyện đi lại của hắn trước đây, không nhịn được rơi nước mắt, không lâu sau cả khuôn mặt liền đông cứng như băng.
Trong lòng hắn nghĩ ba Ninh đối xử tuyệt tình với hắn như vậy, càng nghĩ càng cảm thấy Ninh gia không phải người, càng hận tới nghiến răng nghiến lợi, thời khắc này, trong lòng Ninh Vân Thành càng lạnh lẽo, biểu tình cũng âm ngoan.
Cố Doanh Tích trơ trẽn trong miệng ba Ninh lúc này đang ở nhà đợi Ninh Vân Thành cầm tiền về, ca phẫu thuật của Cố Nhàn đã xong, mấy chục vạn đã tiêu hết, nhưng bệnh của Cố Nhàn không phải thay thận xong là khỏi, bà ta còn phải uống thuốc đắt tiền và ở lại để bác sĩ kiểm tra trong mấy ngày, mỗi ngày ở trong bệnh viện đều là tiền.
Mặc dù ả không nỡ để Ninh Vân Thành ôm vết mổ đi tìm ba Ninh lấy tiền, nhưng ả không còn cách nào nữa, chỉ mong bác Ninh nể mặt Ninh Vân Thành, cho hắn ta mấy vạn để bồi bổ, đến lúc đó mẹ của ả cũng có tiền để uống thuốc, cũng không cần phải uống loại thuốc rẻ tiền không có nhiều tác dụng nữa.
Nghĩ tới những chuyện xảy ra gần đây, Cố Doanh Tích chỉ cảm thấy ả yếu đuối dường như không chịu nổi nữa, ả chỉ là một cô gái bình thường, không biết tại sao ông trời lại dày vò ả như vậy.
Mộ gia sỉ nhục ả, người ả yêu chỉ có thể nhìn nhưng không thể có được, Vân Thành yêu ả vì mẹ của ả mà hiến thận, đến nay mẹ còn nằm trong bệnh viện, hai đứa em gái phải đi học, tất cả đều cần tiền.
Bạch mã hoàng tử trong sách luôn xuất hiện lúc cô bé lọ lem gặp khó khăn, mà trong lòng Cố Doanh Tích cũng có một giấc mộng cô bé lọ lem, tại sao không có bạch mã hoàng tử tới giải cứu ả cơ chứ?
Cố Doanh Tích càng nghĩ càng đau lòng, nhưng trước mặt Cố Nhàn phải cố gắng lên tinh thần, khó khăn lắm mới tới buổi tối, Ninh Vân Thành cuối cùng cũng trở về, nhưng không mang về tin tức như Cố Doanh Tích mong muốn, nhìn thấy Ninh Vân Thành bị đông lạnh tới mức sắc mặt trắng bệch, ánh mắt Cố Doanh Tích đều phát sáng lên, nhưng Ninh Vân Thành chỉ áy náy lắc đầu:
"Tích Nhi, anh chưa gặp ba của anh."
Nghe thấy hắn chưa gặp ba Ninh, Cố Doanh Tích chỉ cảm thấy hi vọng cả một ngày đều trở thành công cốc, hôm nay bác sĩ tới giục ả đóng tiền mấy lần, ả vẫn luôn kéo dài, vốn đem toàn bộ hi vọng vào Ninh Vân Thành, nhưng thấy hắn không có tiền, Cố Doanh Tích sắp khóc rồi, run rẩy nói:
"Vậy phải làm sao đây Vân Thành? Mẹ vừa mới đổi thận, sáng hôm nay còn sốt, bác sĩ nói có hiện tượng bài xích, cần uống thuốc, Vân Thành, Vân Thành, bác Ninh sao lại độc ác như vậy?"
Những lời này đúng là những gì mà Ninh Vân Thành nghĩ, ánh mắt hắn âm lãnh, vừa ôm người yêu vào lòng an ủi (mặc cái áo mấy ngày không giặt dầm mưa dãi tuyết mà ôm người ta, bẩn khiếp haha), vừa nhẹ giọng dỗ dành: "Đừng lo lắng, đừng lo lắng, sẽ có cách thôi!"
Trước đây nghe thấy lời nói kiểu này Cố Doanh Tích sẽ nghĩ chắc chắn Ninh Vân Thành có cách giúp ả, nhưng sau khi Ninh Vân Thành ba lần bốn lượt không lấy được tiền từ ba Ninh, lúc Cố Doanh Tích nghe thấy hắn nói như vậy, trong lòng liền cảm thấy phiền chán, đẩy Ninh Vân Thành ra, nhìn thấy Ninh Vân Thành lảo đảo ngã đụng vào giường bệnh, Cố Doanh Tích có chút hối hận, nhưng áp lực tiền bạc lại làm cho ả suy sụp:
"Mỗi lần anh đều nói có biện pháp, hết cách rồi! Em không muốn mẹ em chết, em cũng không muốn anh xảy ra chuyện gì, anh hiểu không Vân Thành!" Nói tới đây, trong lòng Cố Doanh Tích liền có chủ ý, cắn cắn môi, nước mắt tuôn như mưa, quay người chạy như bay.
Vết mổ của Ninh Vân Thành vừa bị nứt ra, đau đớn vô cùng, băng gạc băng bó bên trên đều ướt hết, nhưng nhìn thấy Cố Doanh Tích chạy đi, hắn vội vàng muốn đuổi theo, nhưng chạy được vài bước đã đau đớn vô cùng, liền không đuổi theo nữa, chỉ có thể đau khổ nhìn theo hướng Cố Doanh Tích rời đi, vươn tay ra lại rơi xuống.
Mà lúc này Cố Doanh Tích chạy ra khỏi cửa liền chặn một chiếc taxi lại, sau khi lên xe thì lau nước mắt, kiên cường nói: "Đi tới Quan lại quyền quý!"
Ả ta đã từng làm ở Quan lại quyền quý một thời gian, vẫn luôn làm nhân viên tạp vụ, ả vẫn luôn giữ mình trong sạch, mặc dù biết nhân viên phục vụ nếu bị khách nhìn trúng có thể phục vụ, nhưng ả vẫn luôn không muốn bán thân thể, nhưng hiện nay Cố Nhàn bị bệnh cần tiền, Ninh Vân Thành cũng không lấy được tiền, Mộ gia còn tìm ả đòi 20 vạn, ả cũng hết cách!
Nghĩ tới gánh nặng trên vai, Cố Doanh Tích càng kiên định, nắm chặt tay, trước khi vào làm đổi quần áo, nghĩ nghĩ, hít sâu một hơi đem quần áo của mình kéo xuống một ít.
Mặc dù ả đã quyết định bán thân trả nợ, nhưng sau khi khách chọn ả, Cố Doanh Tích lại sợ hãi, sau khi thương lượng với một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi ả muốn một đêm hai vạn, Cố Doanh Tích đổi quần áo run rẩy chuẩn bị đi theo người ta, vừa ra khỏi hội sở Quan lại quyền quý, tên đó đã không kịp chờ mà sờ ngực ả.
Hơi thở của người đàn ông xa lạ làm Cố Doanh Tích ghê tởm, bộ ngực mềm mại bị người ta dùng sức nắn bóp, Cố Doanh Tích rốt cuộc không nhịn được nữa, hét lên: "Tôi không muốn, tôi không muốn."
Tên đàn ông kia ngơ ngác, không ngờ đã bàn xong chuyện tốt rồi mà Cố Doanh Tích còn nuốt lời, sau khi ngơ ngác, Cố Doanh Tích dãy dụa tát cho ông ta một cái, ông ta liền giận tím mặt.
"Mày có thể trơ trẽn hơn không, ngay cả tiền mày cũng lấy rồi, bây giờ còn giả bộ làm ngọc nữ thánh khiết cho ai xem!" Nói tới đây, tên đàn ông trung niên giật lấy tóc ả muốn đánh ả.
Ông ta là một nhân vật không lớn không nhỏ, bị Cố Doanh Tích tát cho một cái, không chỉ mất mặt bên ngoài, trong lòng cũng mất hứng, đang muốn đánh Cố Doanh Tích một trận tự nhận mình xui xẻo muốn đi tìm người khác, cũng không biết bên cạnh có một kẻ tóc dài đứng từ bao giờ, trong miệng ngậm điếu thuốc, mùa đông lạnh lẽo chỉ mặc một cái áo khoác, bên trong chỉ mặc một cái áo ba lỗ, cùng quần bò màu đen giống áo khoác, hắn đang cầm bật lửa châm thuốc.
"Phụ nữ không phải để đánh, mà để yêu thương." Giọng nói của tên đó trầm thấp, vừa nói chuyện vừa bật lửa châm thuốc, ánh lửa vừa bật lên đã vụt tắt, chiếu mờ mờ khuôn mặt hắn, nhìn không rõ diện mạo.
"Liên quan gì tới mày?" Lão kia nắm lấy tóc Cố Doanh Tích, nhìn thấy có người cắt ngang, không kiên nhẫn quay đầu lại lạnh lùng nhìn hắn.
Nam nhân tóc dài thân hình cao lớn nhếch mép cười, lộ ra hàm răng trắng, nghiêng đầu dập tắt điếu thuốc, mẩu thuốc bị vứt vào bãi cỏ, gã đàn ông cao lớn đó cở áo ra, lộ ra thân thể cường tráng bên trong, cơ bắp cuồn cuộn, đem quẩn áo quẳng cho Cố Doanh Tích, động tác này làm cơ tay hắn cong lên lộ ra sức mạnh.
"Cầm lấy!" Hắn nói xong, đấm vào mặt tên trung niên kia.
"Oành" một tiếng, lão già kia hét lên, tóm lấy Cố Doanh Tích ngã xuống đất.
Cố Doanh Tích nhìn thấy ả sắp ngã lên người lão già kia thì hoa dung thất sắc, có một sức mạnh kéo lấy cánh tay ả, nắm lấy tay ả làm ả bị đau, thân thể bị sức mạnh đó bắt được, mũi đột nhiên bị đau, ả ngã vào một lồng ngực vững chắc rộng lớn!
***Đột nhiên mình nghĩ ra là khoản nợ 5000 vạn mà Cố Doanh Tích nợ Ninh Vân Hoan khi ả làm hỏng túi sách và đt của NVH đó sao ko thấy đòi nhỉ.
Bà tác giả viết chuyện này đúng là liên thiên quá, nhiều tình tiết lặp lại mà còn trước sau ko giống nhau luôn ý, nên nhiều cái mình sửa theo ý mình và theo mạch truyện cho nhất quán nhé! Có gì sai sai thì mn góp ý nhé!