"Các người đang làm gì?" Vốn cho rằng tối qua Cố Doanh Tích không bán thân, Ninh Vân Thành còn lo lắng trở về, ai ngờ về đến nhà lại chứng kiến một màn không thể chịu nổi như thế này, Ninh Vân Thành chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, trong lòng buồn bực, cảm thấy ghê tởm không nói nên lời.
"Vân Thành, ô ô............"Cố Doanh Tích toàn thân đau nhức, khó khăn lắm mới đẩy được Cố Thiếu Đào ở trên thân ra, hai chân ả ta run rẩy căn bản không thể khép lại, dịch nóng chảy ra từng bãi từng bãi, tình cảnh này làm Ninh Vân Thành nhìn tới tức đỏ mắt, không dám nhìn khuôn mặt mông lung đầy nước mắt của Cố Doanh Tích nữa, chỉ hung hăng đánh cho Cố Thiếu Đào một cái!
"Mày làm cái gì, mày là đồ súc sinh, cô ấy là chị mày cơ mà?" Ninh Vân Thành liếc mắt nhìn thấy bộ ngực xanh tím của Cố Doanh Tích, vòng eo bị người khác đụng vào trở nên xanh tím, giữa hai chân là một vùng sưng đỏ đầy dịch, chật vật không chịu nổi, hắn nhìn thấy tình cảnh này vừa tức giận cùng cực, vừa cảm thấy ghê tởm muốn chết.
Lúc Cố Thiếu Đào nhìn thấy Ninh Vân Thành, bị hắn đánh cho một cái, cậu ta vuốt mặt, "phi" một tiếng: "Anh Ninh, tôi nể mặt anh, nhận cái tát này, dù sao chị ta cũng không phải chị ruột tôi, mà cho dù có là chị ruột thì có làm sao, dù sao chị ta chỉ cần là đàn ông thì đều cho ngủ, sợ cái gì?"
Sáng sớm Cố Thiếu Đào nấu cháo định mang tới bệnh viện cho Cố Nhàn, lúc đó Cố Doanh Tích được Âu Dương Chấn Thiên muốn cả đêm, hai chân ả run rẩy được Âu Dương Chấn Thiên lái xe đưa về, ả ta mặc trên người bộ quần áo mới toanh do Âu Dương Chấn Thiên mua cho, nhưng không thể che lấp được những dấu hôn dày đặc trên cổ và bộ dáng xuân sắc mệt mỏi của ả.
Nhìn thấy vậy, lại nghĩ tới Cố Doanh Tích cả đêm không về, nhìn thấy bộ dáng ả ta được người khác mạnh mẽ yêu thương, sợi dây lí trí trong đầu Cố Thiếu Đào liền đứt đoạn!
Không ai biết cậu ta yêu Cố Doanh Tích bao nhiêu năm rồi, Cố Doanh Tích trong lòng cậu ta giống như tiên nữ thánh mẫu chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể tùy ý đến gần đụng chạm, bình thường cậu ta chỉ cần nhìn thấy Cố Doanh Tích cau mày thôi đã vô cùng đau lòng rồi, bởi vì cậu ta là kẻ được Cố gia nuôi dưỡng, cậu ta vẫn không dám tới gần Cố Doanh Tích, cậu ta yêu ả tới mức trái tim sắp tan nát rồi!
Cậu ta vì muốn lấy lòng ả, vì muốn ả không phải lo lắng, vì muốn trả tiền phẫu thuật thay cho Cố Nhàn, cậu ta đã đi đánh bạc, nợ hơn 8 ngàn vạn, nhưng người Cố gia chẳng có ai lo lắng cho cậu ta, thậm chí ngay cả Cố Doanh Tích cũng không biết chuyện cậu ta thiếu nợ!
Ả ta còn mang thai con hoang của kẻ khác, sự kích thích đẩy Cố Thiếu Đào càng lên càng cao, nhưng cậu ta vẫn luôn nhẫn nhịn, lúc trước khi Cố Doanh Tích bị người ta luân phiên cưỡng hiếp, trong lòng hắn ẩn ẩn có chút khoái cảm, đó chính là kết quả của sự trơ trẽn của ả, đáng đời!
Sau khi nghe thấy Cố Doanh Tích mang thai, hắn có chút không kiềm chế được, nhưng không ngờ Ninh Vân Thành lại phát giác ra cậu ta có chút khác lạ, sau khi nói chuyện hồi lâu với cậu ta, nhận lấy khoản nợ của cậu ta, Cố Thiếu Đào nể mặt tấm chân tình của Ninh Vân Thành giành cho Cố Doanh Tích, lại nghĩ tới cậu ta đã yêu thầm Cố Doanh Tích bao nhiêu năm, hận ý đối với ả mới bị áp chế xuống.
Không ngờ mới sáng sớm đả thấy ả ta phóng đãng với tên đàn ông khác, cậu ta rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa.
Cậu ta biết, Ninh Vân Thành vừa làm phẫu thuật, vết mổ vẫn chưa khép lại hoàn toàn, một tháng này không thể đụng vào Cố Doanh Tích được, lại nhìn thấy vẻ xuân sắc trên khuôn mặt ả, khẳng định là kết quả của cả đêm phong lưu, khẳng định không phải Ninh Vân Thành làm, tất cả những bằng chứng này chứng minh Cố Doanh Tích có kẻ khác ở bên ngoài, hơn nữa nhìn thấy dáng vẻ bị người ta đụng qua của ả, khẳng định không chỉ một lần, nói không chừng không chỉ có một người thôi đâu!
Trong lòng vừa đố kị vừa hận, Cố Thiếu Đào giống như phát điên, vứt bình giữ nhiệt đựng cháo đi, đẩy Cố Doanh Tích vào trong phòng cậu ta, tiên nữ trong lòng cậu ta nay đã bị rơi xuống trần gian rồi, không còn là thứ hắn chỉ có thể ngước nhìn mà không thể đụng vào nữa, Cố Doanh Tích bị người ta làm cả đêm, hai chân đã sớm mềm nhũn, dễ dàng để cậu ta xông vào!
Trong thân thể ả dường như còn lưu lại chứng cứ của tên đàn ông khác, làm cho cậu ta đi vào vô cùng thuận lợi, mặc dù cảm giác đó tuyệt vời không thể tả, nhưng trong lòng Cố Thiếu Đào lại càng hận, cho nên mới sáng sớm cũng chẳng thèm quản Cố Nhàn, trực tiếp lôi Cố Doanh Tích lên giường.
Thẳng tới khi Ninh Vân Thành trở về, nếu không có lẽ cậu ta sẽ làm Cố Doanh Tích cả ngày mất!
"Thiếu Đào, Thiếu Đào, sao em lại đối xử với chị như vậy?" Trong lòng Cố Doanh Tích vô cùng đau khổ, thân thể của ả càng ngày càng bẩn rồi, ả không phải không rõ ràng, đến nay ngay cả em trai cũng đụng vào ả, một thân thể dơ bẩn như thế này, không biết tại sao bọn họ đều thích như vậy, Cố Doanh Tích vô cùng đau lòng, cũng không dám nhìn sắc mặt khó coi của Ninh Vân Thành, nghĩ tới tối qua ở cùng Âu Dương Chấn Thiên một đêm, ả cúi đầu thấp, tiếng khóc càng ngày càng nhỏ, sau cùng im bặt.
"Tích Nhi, những gì Thiếu Đào nói không phải là thật." Ninh Vân Thành không ngờ hắn chỉ đơn giản yêu một người, cuối cùng lại gặp phải nhiều trắc trở như vậy, hắn biết Cố Thiếu Đào thích Cố Doanh Tích, nhưng hắn không ngờ Cố Thiếu Đào sẽ động thủ, nhưng nếu tối qua Cố Doanh Tích thực sự ở cùng tên đàn ông khác..........
Nghĩ như vậy, sắc mặt Ninh Vân Thành xanh trắng, hắn nghĩ tới tình cảm của hắn dành cho Cố Doanh Tích sâu đậm như vậy, nhưng không ngở ả lại báo đáp hắn như vậy, bị người ta luân phiên cưỡng hiếp rồi có thai thì thôi, cùng Tạ Trác Doãn hưởng thụ ả ta, ngay cả một người không đủ hoàn mỹ như ả mà hắn cũng muốn, nhưng tại sao ả đã có được hắn, lại không ngừng quyến rũ những tên đàn ông khác?
Vết mổ bên hông của Ninh Vân Thành ẩn ẩn đau đớn, suýt nữa phun ra một ngụm máu, lúc này trời đất quay cuồng, cả người ghê tởm tới mức hai chân mềm nhũn, liền ngã ngồi trên đất.
"Ninh ca, tôi biết anh là người tốt, nhưng hiện nay ả đả không phải chị gái tôi nữa, đã là người phụ nữ của tôi rồi, vậy ả ta, tôi cũng muốn một phần, Ninh ca anh tiếp nhận cũng tốt, không tiếp nhận cũng chẳng sao, tôi sẽ không buông tha ả!" Sau khi cậu ta nếm thử tư vị của Cố Doanh Tích, làm sao có thể từ bỏ, lúc này chỉ hận không thể chết trong thân thể ả ta, Cố Thiếu Đào cũng không quan tâm tới chuyện Ninh Vân Thành gánh nợ cờ bạc thay cậu ta nữa, đối với loại phụ nữ như Cố Doanh Tích, cậu ta vĩnh viễn không thể buông tay!
Trước đây cậu ta không dám nghĩ tới chuyện này, dù sao thì Ninh Vân Thành cũng là phú nhị đại, càng không cần nói tới Tạ Trác Doãn lúc đầu còn có tiền hơn Ninh Vân Thành, cậu ta không dám mơ tưởng, nhưng hiện nay Tạ Trác Doãn không thấy tung tích, Ninh Vân Thành đã sớm không còn cao cao tại thượng như trước nữa, tất nhiên cậu ta cũng muốn được chia cho một chén canh.
Mặc dù Ninh Vân Thành không muốn chia sẻ Cố Doanh Tích với người khác, nhưng đến bước này, hắn không muốn Cố Thiếu Đào tham gia vào cũng không được nữa, Cố Doanh Tích đã bị cậu ta đụng vào rồi, Cố Thiếu Đào chắc chắn cũng không buông tha ả, cho nên Ninh Vân Thành cũng chỉ có thể nhẫn nại trước sự gia nhập của Cố Thiếu Đào, nhưng trong lòng lại dần dần sinh ra oán hận đối với Cố Doanh Tích.
Sự oán hận này giống như một mầm cây, từ từ mọc lên ở trong lòng Ninh Vân Thành, hắn không còn yêu đơn thuần Cố Doanh Tích nữa, ngược lại có chút phức tạp.
Lúc tin tức truyền tới tai Ninh Vân Hoan, cô không khỏi cảm thán, kiếp trước Cố Thiếu Đào chỉ là yêu thầm Cố Doanh Tích một đời, phụ nữ bên cạnh cậu ta vô số, ai ai cũng có điểm giống Cố Doanh Tích, bất kể bên cạnh Cố Doanh Tích có bao nhiêu đàn ông, cậu ta vĩnh viễn chỉ đứng ở xa nhìn, lại không dám đụng vào ả, vĩnh viễn xem ả là tiên nữ.
Những thứ không có được vĩnh viễn là thứ đồ tốt nhất, trước đây Cố Thiếu Đào nguyện ý làm con chó trung thành của Cố Doanh Tích, cả đời làm trâu làm ngựa cho ả, Cố Thiếu Đào lại là tiểu nhân chính gốc, cậu ta tàn nhẫn vô tình không cần mặt mũi không cần mạng chỉ vì Cố Doanh Tích, không biết khi có được ả ta rồi cậu ta có còn yêu thích như trước đây nữa hay không!
****
Thời gian trôi nhanh đã sắp tới năm mới, không biết tại sao Lâm Mẫn và ba Lan vốn chẳng thể ở lâu tại một nơi được, nhưng lúc này không những không rời đi, mà còn ở lại.
Đêm 30 tết Lâm gia tổ chức tiệc, ý của Lâm Mẫn và ba Lan là muốn Lan Lăng Yến tới, mặc dù Ninh Vân Hoan nhớ con trai, nhưng mẹ Ninh vừa xuất viện, Ninh Vân Thành lại không ở bên, đang lúc ba Ninh mẹ Ninh buồn bã, cho nên Ninh Vân Hoan định đi tới Lâm gia cùng Lan Lăng Yến trước, sau đó liền tới Ninh gia ở một đêm, ngày hôm sau Lan Lăng Yến lại đến đón cô.
Lan Lăng Yến không có ý kiến gì đối với ý muốn của cô, chỉ là nhíu nhíu mày, lúc hai vợ chồng tới Lâm gia, không chỉ dòng chính và các nhánh của Lâm gia tụ tập ở đó, còn có Mộ gia và các gia tộc có quan hệ thông gia với Lâm gia.
Ngọn núi đã được người ta thu dọn sắp xếp, treo đèn lồng đỏ, bầu không khí vui mừng náo nhiệt.
Xe của hai vợ chồng vừa dừng lại, liền thu hút sự chú ý của mọi người, Lâm Mẫn đang được đám đông vây quanh, bà ta mặc dù có chút kiêu căng, nhưng chỉ thể hiện trước mặt những người có thân phận địa vị thấp như Ninh Vân Hoan thôi, thực tế thì Lâm Mẫn là người rất có thủ đoạn, khách của buổi tiệc ngày hôm nay ngoài những người lớn tuổi vây quanh Lâm Mậu Sơn ra, những người giống như Mộ phu nhân Điền Ngọc Hinh đều vây quanh bà ta, lấy bà ta làm trung tâm.
Lâm Mẫn nhìn thấy con dâu và con trai tới, cau mày không nói gì, Lâm Mậu Sơn lại khoác một cái áo Tôn Trung Sơn màu xám bạc, ôm lấy chiếc áo màu đen đang ngồi trên chiếc ghế thái sư làm từ gỗ lim, trong lòng ôm Lâm Ý được trang điểm như Phúc Tinh, Mộ Thiếu Hoa và ba Lan đang ngồi vây quanh nói chuyện với ông.
Vẫn là Lan Ý nhìn thấy Ninh Vân Hoan trước, hiện nay cậu nhóc đã được một tuổi rồi, nhận ra người, còn biết nói những từ đơn giản, nhìn thấy Ninh Vân Hoan liền không nhịn được đạp đạp hai chân nhỏ, vui vẻ vỗ tay:
"Mẹ, mẹ, mẹ."
Ninh Vân Hoan nghe thấy, không khỏi chột dạ liếc nhìn Lan Lăng Yến một cái, hiện nay con trai biết gọi mẹ, biết gọi ông, còn biết nói những từ đơn giản như ăn cơm, nhưng duy nhất không biết gọi ba.
Lan Lăng Yến nhìn thấy ánh mắt của cô, nhưng cũng không để ý, không nói gì chỉ nhìn chằm chằm Ninh Vân Hoan.
"Tiểu Cửu tới rồi." Nghe thấy tiếng của Lan Ý, mọi người mới có phản ứng, ba Lan cười cười vẫy tay kêu con trai tới, không biết Lâm Mẫn đã chạy ra khỏi đám quý phu nhân từ lúc nào, đứng sau ba Lan cười lạnh:
"Nó đã sớm tới rồi, nhưng chỉ biết đi cùng với con dâu, nhìn thấy em cũng chẳng qua chào hỏi trước một tiếng."
Lâm Mẫn nói tới đây, ánh mắt âm lãnh nhìn Ninh Vân Hoan.
Lan Lăng Yến bất động thanh sắc đứng trước mặt Ninh Vân Hoan, sau đó mới hí mắt: "Nếu mẹ đã sớm nhìn thấy tôi, sao lại không gọi tôi trước?"