Editor: Gà
Sắc mặt cậu trai trắng bệch, vừa nãy quá xúc động, lúc này quay đầu mới biết hối hận, nhưng hối hận cũng đã muộn rồi.
Lưu Chân muốn hộc máu, cô ta vừa định bước đến, đã bị hai vệ sĩ ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn Ninh Vân Hoan cười quyến rũ vẫy tay, đi vào thang máy, Cố Doanh Tích còn dựa vào lòng cô ta khóc, cô ta cố nén xúc động muốn đẩy Cố Doanh Tích ra, một bên trấn an đưa Cố Doanh Tích đến dựa vào cửa thang máy kế bên thùng rác, bản thân cô ta vừa trở thành trò đùa trong mắt người khác, căm hận đi về phía trước với bạn.
Cố Doanh Tích chỉ cảm thấy mất hết can đảm, ả nhớ đến yêu cầu của bản thân không được như nguyện, thân thể của ả bị vài tên đàn ông mới gặp chạm vào, ả đã chịu không nổi, hiện giờ em gái trong nhà bị tai nạn xe, mọi thứ đều cần tiền, ả đã không chịu được, sau khi Âu Dương Chấn Thiên xuất ngoại thì không có tin tức gì, người yêu ngày xưa Tạ Trác Doãn cũng không ở bên cạnh, bây giờ Vân Thành anh ấy cũng đã thay đổi, cả ngày uống rượu, ả chỉ có thể làm thật nhiều việc, hiện giờ đã mệt đến sắp sụp đổ, cố tình Tần Dật còn không chịu buông tha cho ả, không nói hiện giờ bản thân bị anh ta làm hại hết lần này đến lần khác, để bản thân ả dùng thân thể bồi thường, ả đã quá mệt, mệt đến nỗi sắp không bảo vệ được tình yêu của anh Cửu, bây giờ điều duy nhất ả trông cậy, chính là có thể làm việc với anh Cửu, nhưng vì Ninh Vân Hoan ghen tị mà không thể rồi.
Ả càng nghĩ càng khó chịu, cả người mệt đến đòi mạng, Tần Dật nghĩ mọi cách để tra tấn ả, còn có lão già Tống Thanh Vân kia, luôn đến quấn lấy ả, yêu cầu vô độ với ả, ả đã quá mệt, nhưng hoàn toàn không thể từ chối bọn họ, Cố Doanh Tích mơ mơ màng màng đi ra khỏi cửa công ty Lan Ninh, hình như ở giữa đường cái, chỉ nghe tiếng lốp xe ma sát dưới lòng đường phát ra tiếng vang bén nhọn, xung quanh như vang lên tiếng thét chói tai, một giọng nam lạ dùng tiếng Trung như đang hỏi ả có sao không, ả không nghĩ gì chỉ trợn mắt, để ả ngủ như vậy thôi.
Trần nhà được trang hoàng theo kiểu dáng Tây Âu xa hoa độc đáo vô cùng xa xỉ như biệt thự hoàng cung, giường kiểu châu Âu trắng toát rộng rãi, có một cô gái nằm ngủ như thiên sứ. Môi cô gái đó hơi tái nhợt không huyết sắc, bên cạnh là một soái ca tóc vàng cao lớn nhìn cô gái hồi lâu, ngay cả ánh mắt đều không dời chút nào.
"Boss, đường huyết của cô gái này rất thấp, lại bị thiếu dinh dưỡng..." Một giọng nam báo cáo với người đàn ông bên cạnh, ánh mắt lộ ra cung kính, ông ta nhìn ngón tay thon dài của người đàn ông xẹt qua gương mặt người phụ nữ, không khỏi lộ ra kinh ngạc, tựa như quá mức giật mình, ông ta dừng một chút, không nói tiếp được.
"Gã này. Đáng chết!" Tuy người đàn ông dùng tiếng Trung lưu loát, nhưng mang theo ngữ điệu ngoại quốc rõ ràng, lúc này ánh mắt anh ta lộ ra sát khí: "Bọn họ đã không chăm sóc tốt cho cô ấy, vậy thì đừng trách tôi muốn cướp cô ấy!"
Anh ta nói xong, vuốt ve gương mặt Cố Doanh Tích. Cơ thể Cố Doanh Tích không chỉ suy yếu, mà phía dưới của ả còn bị sưng đỏ nghiêm trọng, đều do tên đàn ông kia không biết tiết chế làm tổn thương ả! Nghĩ ngay đến có người đã chạm vào ả, người đàn ông này ghen tỵ suýt điên, phất tay với bác sĩ, ý bảo ông ta đi ra ngoài, rồi lại vuốt ve mặt Cố Doanh Tích.
"Cô bé Trung Hoa của tôi. Mau tỉnh lại, nhìn tôi." Anh ta nói xong, hôn lên môi Cố Doanh Tích: "Trong cổ tích, vương tử đều hôn để đánh thức mỹ nhân khi ngủ thế này, em có thể tỉnh lại không?"
Vừa nói, tay vừa mò lên ngực ả. Dưới sự kích thích như vậy, Cố Doanh Tích muốn ngủ cũng không ngủ được, vừa nãy ả quá lo lắng, lại ngủ một lát, tinh thần đã tốt hơn nhiều. Mở to mắt thì nhìn thấy một người đàn ông tóc vàng trước mặt, ngũ quan sâu sắc lại dịu dàng nhìn mình, Cố Doanh Tích lắp bắp kinh hãi, theo bản năng thì giật mình như chim cút muốn trốn vào trong chăn: "Anh, anh là ai? Anh đã cứu tôi sao?"
Đáp lại ả là một nụ hôn sâu đúng tiêu chuẩn, hôn đến khi Cố Doanh Tích thở hổn hển, hai gò má đỏ hồng mê hoặc.
Sau khi nghe người đàn ông tự giới thiệu, Cố Doanh Tích đã biết anh ta là một người Anh tên Bruce Green, xe anh ta tình cờ đụng vào Cố Doanh Tích, nên anh ta đã mang Cố Doanh Tích.
Ánh mắt dịu dàng thân thiết, còn mang theo thâm tình, lại vô cùng lễ độ theo kiểu Anh quốc, Cố Doanh Tích đã quên vì sao bản thân đụng phải xe người này mà anh ta lại không đưa ả đến bệnh viện, cũng quên những chuyện khác, tuy toàn bộ trái tim ả đều đặt vào người Lan Cửu, nhưng đối mặt với người Anh quốc nhiệt tình này, Cố Doanh Tích vừa bất đắc dĩ vừa ngượng ngùng.
Bruce Green này thật sự quá nhiệt tình, hở ra là sẽ ôm ả rồi hôn sâu, Cố Doanh Tích ngượng ngùng từ chối, bởi vì Bruce Green đã từng cứu ả một mạng, hơn nữa Bruce Green đã nói, đó chỉ là lễ nghi truyền thống của Anh quốc mà thôi, cũng không nói lên điều gì.
Trong biệt thự như hoàng cung này, ả được hưởng thụ mùi vị được người ta nâng niu trong lòng bàn tay, ban đầu khi thấy Bruce Green thì có chút ngượng ngùng và áy náy, càng về sau thì chỉ còn lại sự mơ hồ bất an xen lẫn một chút ngọt ngào thôi.
Trong khi hai người ở chung, trong đôi mắt màu xanh lam kia luôn là yêu thương và dịu dàng với ả, Cố Doanh Tích chưa bao giờ được người ta xem như bảo bối như vậy, Bruce Green tao nhã và phong độ, một loại phong thái thân sĩ nhẹ nhàng chân chính suýt nữa đã thuyết phục ả, loại cảm giác này đám người Âu Dương Chấn Thiên không thể cho ả, nếu không phải trong lòng còn có một anh Lan Cửu, quả thực Cố Doanh Tích sẽ cảm thấy bản thân đã bị tình yêu của Bruce Green hòa tan rồi.
Con ngươi xanh như bầu trời của anh ta, khiến Cố Doanh Tích đã quên phiền não trong lòng, có chuyện gì cũng nói với anh ta, Bruce Green vô cùng thông minh, anh ta sẽ an ủi ả, ôm ả như người yêu bảo bối để dỗ dành, khiến trong lòng Cố Doanh Tích dần dần vô cùng tín nhiệm anh ta, cũng nói về việc vì sao bản thân lại đụng vào xe anh ta rồi té xỉu, lúc đó Bruce Green không nói gì, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra nguy hiểm.
Nửa tháng trôi qua, sau ngày đuổi Cố Doanh Tích đi hôm đó thì Ninh Vân Hoan cũng không quan tâm nữa, nhưng thám tử theo dõi nhà họ Cố báo tin, nói sau hôm ấy Cố Doanh Tích cũng chưa về nhà. Từ sau khi rơi vào mật ngọt với Lan Cửu, Ninh Vân Hoan hầu như đã vứt Cố Doanh Tích ra sau đầu, sau khi nghe ả không trở về thì cũng không để ý, dù sao nữ chủ là người có định luật bất tử, đừng nói hiện giờ ả mới chỉ biến mất nửa tháng mà thôi, dù cho biến mất nửa năm, Ninh Vân Hoan cũng tin tưởng ả vẫn có thể bình an vô sự trở về.
Không để chuyện này trong lòng, vài ngày sau, Lan Bưu lại gọi điện thoại cho cô: "Phu nhân, hãng rượu Anh quốc của Green gọi điện thoại đến, nói muốn quảng cáo rượu trên Đài truyền hình của chúng ta, muốn ngài tự mình đến để thương lượng giá cả với bọn họ." Rượu Green rất có tiếng trên toàn thế giới, nhà bọn họ đã truyền thừa nhãn hiệu quý tộc lâu đời này mấy trăm năm, hơn hai trăm năm, đã nổi danh dựa vào sản xuất rượu Bồ Đào, rượu Bồ Đào gia tộc này sản xuất luôn được thế giới ưa chuộng, mỗi chi nhánh chỉ cần có rượu Bồ Đào hơn năm năm, giá đều trên 5 con số, hơn nữa còn có tiền mà không mua được.
Rượu này rất nổi tiếng, theo lý mà nói không cần quảng cáo cũng không thiếu nguồn tiêu thụ, mấy trăm năm trở lại đây, bọn họ cũng sớm đã có được một lượng khách hàng cố định, toàn những khách không phú thì quý, hàng năm gia tộc Green sản sinh ra rượu Bồ Đào đều cung không đủ cầu, giá tăng rất cao, làm gì có đạo lý lo âu vì không bán được, lúc này lại muốn quảng cáo, thật sự rất kỳ lạ, tuy danh tiếng của Đài truyền hình Lan Ninh ở Trung Quốc khá nổi, nhưng không hot đến nổi lan khắp thế giới, Lan Bưu cảm thấy gia tộc Green lai giả bất thiện [1], nên mới cố ý gọi điện thoại nhắc nhở Ninh Vân Hoan.
[1] lai giả bất thiện: chỉ người đến nhưng không có ý tốt
Vừa nghe đến từ Green, Ninh Vân Hoan không khỏi nghĩ đến Bruce Green người lúc trước đã cố ý giam lỏng cô ở nước ngoài, đợi sau khi ba Ninh qua đời mới thả cô về nước, cô đang lo sẽ không thể tìm được người thần bí không thấy đầu đuôi này, nghe nói Bruce Green có huyết thống Mafia Italy, không ngờ anh ta lại tự đưa đến cửa.
"Hẹn anh ta chờ ở công ty, tôi lập tức qua đó." Cô vừa cúp điện thoại, Lan Cửu đã gọi qua, Ninh Vân Hoan mới vừa bắt máy, còn chưa kịp nói gì, Lan Lăng Yến đã lên tiếng: "Ra đây, anh đưa em qua."
Chắc chắn Lan Bưu đã gọi điện cho anh trước, được anh đồng ý mới gọi cho Ninh Vân Hoan, vừa nhận được tin của Lan Bưu, anh đã ra khỏi công ty, Lan Bưu được anh ra hiệu một lát sau mới gọi cho Ninh Vân Hoan, vì thế lúc này anh đã đến dưới chân núi nhà họ Lan.
Đáp lại rồi để xe chở đến lối vào dưới núi, quả nhiên đã nhìn thấy Lan Lăng Yến ngồi xe bên ngoài, lúc này vẻ mặt bảo vệ phòng an ninh đều rất cảnh giác đứng bên cạnh xe anh, Ninh Vân Hoan xuống xe đi thẳng qua, cửa xe sớm đã mở ra, cô được Lan Lăng Yến kéo vào trong xe.
"Gia tộc Green và họ Cố kia có quan hệ." Anh không đặt nghi vấn, mà là khẳng định, Ninh Vân Hoan gật đầu, do dự một chút, nghĩ đến trước đây anh đã đoán bản thân cô có thể đã từng trải qua chuyện này, sau một lúc lâu thì nói thẳng: "Anh ta sẽ là một trong những người đàn ông của Cố Doanh Tích." Tuy không biết hai người này vì sao lại quen biết, vì sao anh ta thông đồng với Cố Doanh Tích, nhưng duyên phận kỳ diệu như vậy đấy, hoặc có thể nói lúc trước tác giả vì an bày hành trình Cố Doanh Tích gặp các mĩ nam, mặc kệ địa vị của đối phương hơn Cố Doanh Tích bao nhiêu, vẫn như vương tử gặp gỡ công chúa thôi.
Sắc mặt Lan Lăng Yến bình tĩnh, nhưng xác thực không ngờ nhiều người đàn ông, sẽ nguyện ý dùng chung một người phụ nữ với gã khác, thật sự khiến anh không thể hiểu nổi, nếu có ai dám mơ tưởng đến vợ anh, anh đoán rằng, anh sẽ rất không đồng ý, càng miễn bàn còn muốn chia sẻ cô ấy với người khác, hoàn toàn là việc không thể xảy ra, cho dù bản thân đã chết rồi thì cũng không thể.