"Mày cút đi ngay!" Vừa nghe thấy cái tên Cố Doanh Tích, trong lòng mẹ Ninh liền cảm thấy vô cùng ghê tởm, hét lên với con trai, nhìn thấy ánh mắt Ninh Vân Thành né tránh muốn mở miệng nói chuyện, lại càng tức giận: "Mày cũng đừng tìm tao xin tiền nữa, một đồng tiền tao cũng không có." Thực ra trong lòng bà vẫn hi vọng Ninh Vân Thành sẽ nhận sai, ai ngờ Ninh Vân Thành vừa nghe thấy lời mẹ Ninh nói, vô cùng bất mãn đối với bộ dáng tuyệt tình của bà, cho nên hừ lạnh một tiếng, tính tình cậu ấm lại phát tác rồi, vung tay rời đi.
Mẹ Ninh tức tới mức không ngừng thở dốc, Ninh Vân Hoan giúp bà thuận khí, nhỏ giọng khuyên bà vài câu, mẹ Ninh mới kéo tay cô nói: "Đến nay mới nhận ra, không phụ ba con thương con, đợi ông ấy tỉnh lại, con hãy thương lượng với ông ấy, anh trai con vì một người phụ nữmà không nhận người thân, mặc dù gia nghiệp nhà họ Ninh ta không lớn, nhưng không thể để anh trai con dễ dàng đem tặng vào tay của người phụ nữ họ Cố, ba con ở sau lưng không ít lần khen Lăng Yến tốt, từng đề cập qua với mẹ muốn để Lăng Yến quản lí công ty thay ba con, còn chuyện của anh con, con không cần nhắc tới nữa."
Đối với lời nói này của ba Ninh, trước đây bà cảm thấy không công bằng, nhưng hôm nay bà nhận ra lời nói của chồng bà mới là đúng đắn.
Ninh Vân Hoan nghe thấy vậy, trong lòng không ngừng nhảy nhót.
Nói thật, thực ra gia nhiệp nhà họ Ninh cũng không lớn, nếu đổi theo giá thị trường cùng lắm cũng chỉ đáng khoảng một trăm triệu, công ty giải trí nhỏ của Ninh gia chỉ thuộc về nhà họ Ninh, cũng không có cổ đông gì, có thể nói công ty Ninh gia đều nhất nhất nghe lời ba Ninh, chỉ cần ông ra quyết định, chẳng ai có tư cách tới hoa tay múa chân cả.
Nếu ba Ninh đã nói tặng cho Ninh Vân Hoan, nếu như ông thật sự quyết định như vậy, ngoài Ninh Vân Thành ra thì không có trở ngại nào, hiện nay trên tay Ninh Vân Hoan có có tấm thẻ trị giá hơn 100 triệu nữa cơ, lần trước khi Tần gia tới bồi thường cho cô, đã từng tặng cô một tấm thẻ, lúc đó Lan Lăng Yến nói bên trong ít nhất cũng có hơn 100 triệu, sau đó Ninh Vân Hoan cũng có kiểm tra qua, xác thực không chỉ có 100 triệu thôi, hiện nay cô có thể được xem như người có tiền rồi. Cô không thiếu tiền tiêu xài, thực ra công ty Ninh gia chuyển đến tay cô cũng không có tác dụng gì.
Nhưng kiếp trước Ninh Vân Thành lừa mất quyền thừa kế một nửa tài sản nhà họ Ninh của cô, nếu như hiện ta ba Ninh có ý định tặng Ninh gia cho cô, tất nhiên cô sẽ không cự tuyệt, vừa đúng lúc nhân cơ hội này, cô cũng muốn Ninh Vân Thành nếm thử một chút, cảm giác bị người thân tính kế như thế nào, muốn để hắn ta thử xem, cảm giác không còn gì, ngay cả tia hi vọng cuối cùng cũng mất đi!
Bởi vì nguyên nhân này, sau khi mẹ Ninh nói ra ba Ninh có ý giao lại Ninh gia cho Lan Lăng Yến quản lí, Ninh Vân Hoan cũng không cự tuyệt.
Đi ra khỏi bệnh viện thì trời đã tối, lúc cô rời đi, do tác dụng của thuốc mê mà ba Ninh vẫn chưa tỉnh. Bầu trời tối đen bắt đầu rơi xuống những hạt mưa nhỏ, vừa ra khỏi cửa lớn của bệnh viện, không khí tươi mát thanh lạnh ập tới, làm cô không tự chủ được rụt bả vai.
Thời tiết ở thủ đô luôn làm cho người ta không thể dự đoán được, buổi chiều vẫn còn nắng cao chói lọi, lúc này mới qua một thời gian đã mưa rồi, cũng không biết tài xế chở cô tới đang đợi ở đâu, Ninh Vân Hoan vừa mới lấy điện thoại từ trong túi ra, cuộc gọi của Lan Lăng Yến liền gọi tới.
"Em đang ở đâu?" Giống như anh biết Ninh Vân Hoan đã đi ra ngoài bệnh viện rồi vậy, Lan Lăng Yến cũng không hỏi những lời vô nghĩa, giọng nói của anh vốn trong trẻo lạnh lùng, nhưng dưới tình cảnh hiện tại, Ninh Vân Hoan nghe thấy giọng nói này trong lòng liền cảm thấy ấm áp, sau khi nói cho anh biết vị trí mà cô đang đứng, liền ngoan ngoãn đứng chờ anh tới.
Lúc Lan Lăng Yến tới đón cô, nhìn thấy trước cửa sáng trưng của bệnh viện, mọi người đều tránh mưa đứng trong sảnh bệnh viện, chỉ có một mình cô đứng đó ôm vai, chiếc vái bị gió thổi tung bay, chiếc bóng của cô kéo dài trên bậc thang, hình như chỉ trong một giây đó, chiếc bóng ấy trực tiếp đổ vào lòng anh.
Nghe thấy tiếng xe, Ninh Vân Hoan theo bản năng quay đầu nhìn, không đợi xe dừng lại đã đi tới đó, đợi cô vừa tới bên cửa xe, Lan Lăng Yến đang bật ô muốn qua đón cô, thì thấy cô đã tới rồi, đành phải kéo cô lên xe, may là trên xe lúc nào cũng có trà hoa quả nóng và khăn lông. Lúc này anh đưa trà hoa quả cho cô, nhìn thấy cô cẩn thận uống từng ngụm, anh mới lấy khăn lông lau tóc thay cô:
"Ba vợ không sao chứ?" Chuyện ba Ninh bị chọc tức phải làm phẫu thuật anh đã biết, lúc này liền hỏi cô một câu.
Ninh Vân Hoan cũng không hỏi tại sao anh biết ba Ninh làm phẫu thuật, cô biết Lan Lăng Yến có cách của riêng anh, chỉ nghe thấy anh hỏi một câu liền đáp một câu: "Lúc em rời đi ba vẫn chưa tỉnh, là bị Ninh Vân Thành làm cho tức giận." Nói xong, lại kể lại chuyện buổi chiều cho anh nghe, cánh tay bị Ninh Vân Thành vặn mơ hồ cẩm thấy đau, vừa rồi cô chỉ là chuyện động cánh tay một chút, mắt sắc của Lan Lăng Yến đã nhìn thấy rồi, cau mày nói:
"Có cần anh tìm người giáo huấn anh ta một chút hay không?" Lần trước Tần Dật dám làm Ninh Vân Hoan bị thương, cuối cùng không chỉ bị anh đánh cho nửa sống nửa chết, Tần gia còn phải tự mình tới cửa thỉnh tội, nhất định Ninh Vân Thành đã động vào tay của cô, tuy cô không nói, nhưng Lan Lăng Yến cũng có thể nhận ra, cho nên hỏi cô một câu như vậy, thấy cô không nói gì, trong lòng anh đã ra quyết định.
Khi hai người Lan Lăng Yến đang thân mật trò chuyện với nhau, thì Ninh Vân Thành đã bị Lan Lăng Yến ghi nhớ trong lòng không hề hay biết chuyện gì mà chuẩn bị cùng Tạ Trác Doãn đi đón Cố Doanh Tích về nhà.
Trận mưa mới bắt đầu chỉ là mưa nhỏ lất phất sau đó càng mưa càng to, từ khi Tạ Trác Doãn gây ra chuyện, hắn đã sớm bị Tạ gia chán ghét mà từ bỏ, mặc dù hiện nay dưới danh nghĩa hắn vẫn có nhà có xe, nhưng cũng chỉ có thể dùng tạm, nhà thì có thể ở, nhưng xe không có xăng thì hắn không dám lái đi, tất cả tài khoản của Ninh Vân Thành cũng bị ba Ninh đình chỉ, cho nên lúc này hai quý công tử trước đây chỉ có thể cùng đi bộ với Cố Doanh Tích.
Cố Doanh Tích vốn cũng không phải người ghét nghèo yêu giàu, lúc này thấy hai người yêu mặc gió mưa tới đón ả, trong lòng vô cùng cảm kích, lại thêm nguyên nhân có lẽ gần đây ả gặp Lan Lăng Yến liền mất hồn lạc phách, thấy hai người đàn ông không hề tức giận ả ta, ả liền cảm thấy có chút áy náy, không chỉ không coi thường oán hận bọn hắn không có xe, ngược lại còn an ủi chăm sóc tâm hồn bị tổn thương của hai người đàn ông, người khéo hiểu lòng người như ả, tất nhiên là làm cho Ninh Vân Thành và Tạ Trác Doãn càng thêm yêu sâu đậm hơn.
Mấy người đang đi bộ về nhà, đột nhiên Cố Doanh Tích phát hiện ra bên đường có tiếng nức nở, tiếng kêu này không giống mèo, cũng không giống thanh âm giọt nước rớt xuống đất tạo thành, trong thời tiết tăm tối, ả cùng trao đổi ánh mắt với hai người đàn ông, Cố Doanh Tích nói:
"Bên đó xảy ra chuyện gì vậy?"
Mưa ở ngoài trời ngày càng lớn, hai người Tạ Trác Doãn lo lắng chắn mưa cho Cố Doanh Tích, lúc này hai người đều bị ướt không ít, hận không thể sớm về phòng tắm rửa thay quần áo, lúc này nghe thấy Cố Doanh Tích hỏi, cùng trao đổi ánh mắt, lúc này mới miễn cưỡng khuyên ả:
"Tích Nhi, thôi bỏ đi, quan tâm những chuyện đó làm gì, mưa lớn như vậy, việc hai người bọn anh bị ướt hết không đáng lo ngại, nhưng thân thể em yếu ớt, nếu như bị thấm nước mưa, thì biết làm sao.” Cố Doanh Tích tất nhiên là cảm động tới mức mắt đẹp long lanh, ánh mắt chớp chớp: "Vân Thành, nhưng thấy người gặp nạn mà không giúp, vậy chúng ta có gì khác cầm thú cơ chứ?"
"Em thiện lương như vậy, đáng tiếc người khác còn cố tình không buông tha em." Ninh Vân Thành vừa nhìn thấy người trong lòng hiểu lí lẽ như vậy, trong lòng liền cảm thấy tê dại, nghĩ tới ngày hôm nay trở về nhà vay tiền còn chưa có tiến triển, cả người liền cảm thấy nặng trĩu.
"Ô ô." Bởi vì mấy người đi tới gần, âm thanh ở bên này cũng nghe rõ ràng hơn, hình như có vài người ngủ ở ven đường đang nhỏ giọng khóc.
Trời mưa to, lúc này trời cũng tối rồi, nghĩ tới có người khóc ở ven đường, trong lòng Cố Doanh Tích liền cảm thấy đồng tình, vội vàng cầm ô đi tới, quả nhiên nhìn thấy mấy thiếu niên thiếu nữ quần áo toàn thân ướt đẫm, chen chúc lẫn nhau, toàn thân bị lạnh tới mức run rẩy đang tụm lại thành đoàn tránh ở sau cái cột bên cạnh một cửa hàng ven đường.
"Các em sao vậy, có cần giúp đỡ không?" Lúc Lưu Tấn Quân đang đợi người mà bị lạnh tới mức răng run cầm cập, một giọng nói ôn nhu vang lên, giống như tiếng nói của thiên thần vậy, vốn dĩ đêm lạnh lẽo mà đen tối, giống như chỉ trong một giây liền nhìn thấy ánh mặt trời ấm áp. Hắn chính là đầu lĩnh của bốn đứa trẻ còn lại, tuổi cũng không nhỏ nữa, hiểu được một chút chuyện nhân tình, cho nên lúc nghe thấy có người hỏi thăm liền đứng lên:
"Vốn dĩ chúng tôi lên thủ đô tìm người, nhưng hiện nay không tìm thấy người, trong người chúng tôi cũng không có tiền." Lưu Tấn Quân cắn chặt răng, nhìn Cố Doanh Tích được bảo vệ giữa hai người đàn ông, ánh mắt liền phát sáng trong nháy mắt, sau đó mới nhỏ giọng kể lại chuyện của mình.
Thiếu niên Lưu Tấn Quân giới thiệu về mình một chút, lại lôi mấy đứa trẻ có chút nhát gan ở phía sau lên, năm người này không lớn tuổi, Lưu Tấn Quân lớn nhất mới có 17 tuổi mà thôi, năm nay mới tốt nghiệp trung học, mấy người bọn họ đều tới từ vùng núi nổi tiếng nghèo khó của Trung Quốc, rất muộn mới được đi học, sau khi giới thiệu bản thân xong, Cố Doanh Tích liền cảm thấy thương tiếc.
"Thật đáng thương, sao người các em tìm kiếm không lưu lại số điện thoại?" Cố Doanh Tích nhìn một thiếu niên 14 tuổi, tóc đã ướt tới mức dán hết vào da đầu, sắc mặt thiếu niên trắng bệch, nhìn mềm mềm mại mại, ả ta không có sức chống cự đối với những người gặp nạn, lúc này nhìn thấy bộ dáng đáng thương của thiếu niên, trong lòng liền cảm thấy mềm nhũn.
"Không có." Lưu Tấn Quân lắc lắc đầu, cắn răng nói: "Lúc đầu cũng không để lại số điện thoại, chỉ nói là ở thủ đô." Bọn họ đều là những đứa trẻ được người khác trợ giúp, đại khái bắt đầu từ khi trước 10 tuổi, mỗi năm liền có một khoản tiền chuyển vào tài khoản của bọn họ, giải quyết vấn đề học tập và những vấn đề trong cuộc sống của bọn họ, liên tục trong mười năm không hề ngắt quãng, ngoài việc biết tên của người ta cũng như địa chỉ ở thủ đô ra, trước đây bọn họ chưa từng hỏi qua số điện thoại người trợ giúp bọn họ là bao nhiêu.
"Hai tháng trước chúng tôi đã tới thủ đô rồi, nhưng vẫn chưa tìm được người, may mắn gặp được một chị gái tốt bụng." Thiếu niên nhỏ tuổi nhất thấy Cố Doanh Tích nhìn mình, bất giác liền nói: "Cho chúng tôi tiền trở về, nếu không chúng tôi............."