Mấy người lúc này có chút bất đắc dĩ, Cố Doanh Tích chỉ có thể nói: "Nếu nhất thời không tìm thấy người, các em ở tạm chỗ của chị trước, bây giờ đúng thời điểm vào học, Ninh Vân Hoan sẽ trở lại trường, ngày mai chị mang các em tới tìm cô ấy." Mấy người thiếu niên tất nhiên là gật đầu đáp ứng.
Dẫn người trở về, Cố Doanh Tích vẫn có chút hồn bay phách lạc, lúc ả nghe thấy tên của Ninh Vân Hoan, khó tránh khỏi làm bản thân ả nghĩ tới người làm ả thương nhớ, nhưng ngay cả một ánh mắt anh cũng không thèm dành cho ả. Biểu tình thất lạc mất mát của ả rơi vào trong mắt của hai người Tạ Trác Doãn, bọn hắn nghĩ: Ninh Vân Hoan tuy làm chuyện tốt như vậy, nhưng Cố Doanh Tích lại có tấm lòng thiện lương, chỉ bởi vì không có tiền cứu những đứa trẻ này mà cảm thấy khó chịu.
Trong mắt hai người đàn ông, Cố Doanh Tích luôn vô cùng hoàn mỹ, làm sao có thể nghĩ tới ả nghĩ tới người đàn ông khác ngay trước mắt hai người, cho nên đều dỗ ả ta. Ninh Vân Thành nói:
"Tích Nhi, em yên tâm, anh có một nửa công ty Ninh gia, nếu không anh tặng tất cả của anh cho em, đến lúc đó chúng ta cũng nhận nuôi mấy trăm đứa trẻ, cho chúng đi học, nuôi dưỡng chúng trưởng thành, làm cho chúng đến kiếp sau vẫn nhớ ơn huệ của chúng ta."
Lời nói kiểu này Tạ Trác Doãn lại không biết mở miệng ra nói như thế nào, bây giờ hắn đã bị tước bỏ quyền thừa kế Tạ gia, nếu như hắn có được Tạ gia, đừng nói là nuôi dưỡng mấy trăm đứa trẻ, ngay cả việc mỗi năm xây một trăm trường học cũng không thành vấn đề, nhưng đáng tiếc hắn không còn vinh quang như trước đây, tất nhiên không dám hứa hẹn bừa, thấy Ninh Vân Thành dỗ Cố Doanh Tích một câu làm cho ả lệ nóng tràn ra, trong lòng không khỏi có chút chua sót, lại nghĩ tới cuộc sống thiếu gia Tạ gia phong quang vô hạn trước đây.
Lúc này Ninh Vân Thành còn dám mạnh miệng, hắn không biết rằng hiện nay ba Ninh mẹ Ninh đã có ý định không cho hắn một chút tài sản nào của công ty Ninh gia, lúc này hắn thật sự hi vọng mình có một khoản tiền lớn, hắn nguyện ý lấy số tiền đó đến dỗ dành người trong lòng cười một cái, chỉ cần Cố Doanh Tích cười, tất cả mọi thứ trên thế giới này đều không thể sán lạn bằng nụ cười ấy.
Về đến nhà sắp xếp cho mấy đứa trẻ, Cố Doanh Tích tắm xong tất nhiên phải cho hai người đàn ông đói khát cả ngày ăn no. Ban ngày chỉ cần không phải ở trong nhà, hai người đàn ông có thể tận tình dỗ dành ả, chính là có thể quỳ rạp trên mặt đất giả chó kêu để cho ả vui, nhưng một khi về đến nhà, chính là thiên hạ của hai người đàn ông.
Bây giờ bọn họ đang ở trong biệt thự ở núi Lam Sơn của Ninh gia, sau khi vào nhà sắp xếp cho mấy đứa trẻ ở tầng một, Cố Doanh Tích khó khăn lắm mới có thể tranh thủ vào phòng tắm một mình, sau khi tắm rửa xong đi ra, liền bị hai người đàn ông ôm vào trong lòng.
Một đêm phóng túng, sáng sớm tỉnh dậy nếu như không phải nhớ tới lời đáp ứng mấy đứa trẻ ngày hôm qua, Cố Doanh Tích căn bản không thể rời giường nổi, hai chân của ả lúc này còn run rẩy, toàn thân đau nhức, mỗi một bước đi liền làm cho luồng nhiệt lưu trong cơ thể tràn ra, đợi đến khi ả tắm xong rồi xuống tầng, mấy đứa trẻ đã sớm thu xếp xong, đang có chút nhấp nhổm ngồi trên ghế sô pha, hiếu kỳ nhìn trái ngó phải.
Tuổi Lưu Tấn Quân có chút lớn, đã qua thời kỳ xúc động của thiếu niên, hắn nhìn thấy vết tích rõ ràng trên cổ Cố Doanh Tích, nhất thời ghen tỵ tới mức phát điên, nhưng hắn nhẫn nhịn kìm xuống, mấy đứa trẻ không biết dùng phần lớn đồ đạc trong phòng bếp, nhưng biết sử dụng nồi cơm điện, đã vo gạo nấu chín cơm rồi, lúc này đang ngồi đợi Cố Doanh Tích, Cố Doanh Tích nhìn thấy tất nhiên là cảm thấy áy náy, vội vàng ăn hai bát cơm, lúc này mới dọn bát đũa đi, để cho Ninh Vân Thành ở trên tầng thu dọn các thứ xong thì lái xe đưa bọn họ tới trường.
Cũng bởi vì trong lúc vô tình Cố Doanh Tích làm chuyện tốt, làm cho sáng sớm Ninh Vân Hoan đi vào trường, liền gặp phải một kinh hỉ.
Tiếng chuông vào lớp đã vang lên hai lần, tiết học hôm nay của Ninh Vân Hoan chính là tiết học của vị giáo sư khó tính lần trước. Lần trước mặc dù nhờ quan hệ của Tô Doanh, nên chuyện cô trốn tiết được đè ép xuống, đối với việc cúp tiết Ninh Vân Hoan vẫn còn cảm thấy không sao, nhưng vừa nhìn thấy Cố Doanh Tích dẫn một đám thiếu niên đợi chặn cô ở trước cổng trường học, cô liền cảm thấy có chút khó chịu.
Không biết có phải do nữ chính nữ phụ cả đời cùng yêu cùng giết hay không, lần trước Cố Doanh Tích gây ra chuyện có Tần Dật và người Tần gia chịu tội thay, lần này ả lại còn dám tới nữa. Trong lòng Ninh Vân Hoan dâng lên từng đợt phiền chán, ánh mắt nhìn Cố Doanh Tích ngày càng bất thiện.
"Chị lại muốn làm gì?" Lời của cô vừa mới nói xong, Ninh Vân Thành liền cảm thấy trướng mắt trước thái độ của cô đối với người trong lòng, lạnh lùng hừ một tiếng: "Mày kêu cái gì? Kêu cái gì mà kêu? Tích Nhi tới là có chuyện, cô ấy vì dọn dẹp hậu quả cho mày mà tới, làm việc đã không biết đầu đuôi, còn phiền người khác tới giúp mày dọn dẹp hậu quả, còn dùng loại thái độ này đối xử với người giúp đỡ mày, mày có cần thể diện nữa hay không?"
Ninh Vân Hoan nghe thấy vậy, nhịn không được cười ra tiếng: "Lúc anh nói người khác cần thể diện, có đi soi gương qua không vậy?"
Những sinh viên ở xung quanh tốp năm tốp ba chạy vào trong trường học, nhìn thấy trò khôi hài ở bên này, rất nhiều người nhận ra hai nhân vật nữ chính lần trước, có vài người thậm chí còn dừng lại lấy điện thoại ra chụp vài tấm ảnh, mấy người thiếu niên chưa từng gặp phải trường hợp này, đều co rút đứng ở một bên, tùy ý Ninh Vân Thành và Ninh Vân Hoan đấu võ mồm, không dám lên tiếng.
Nhưng ánh mắt của Lưu Tấn Quân lại phát sáng, hắn không ngờ tới người trợ giúp bọn hắn lại là một thiếu nữ trẻ trung mà xinh đẹp như vậy, những thứ cô mặc trên người hình như đều không phải đồ tầm thường, quan trọng là khí chất của cô, so sánh với những người ở trong thôn thì không biết tốt hơn gấp bao nhiêu lần, càng không cần so sánh với chị dâu ngày ngày làm ruộng của hắn.
Người trợ giúp này không những xinh đẹp, hơn nữa quan trọng là cô ấy còn rất trẻ, trẻ như vậy e rằng chỉ khoảng 17, 18 tuổi, so với Cố Doanh Tích làm hắn tâm động ngày hôm qua còn trẻ hơn mấy tuổi, trên người cô có một loại khí chất tự nhiên hào phóng mà Cố Doanh Tích không thể có được, tuổi của hắn tương đương với cô, cô lại có tiền trợ giúp nhiều người như vậy, khẳng định gia cảnh không tồi, biệt thự ngày hôm qua bọn họ ở, nghe nói là biệt thự nhà họ Ninh, hơn nữa người họ Ninh kia lại là anh trai cô, khẳng định gia cảnh của cô vô cùng tốt.
Nếu như hắn có thể qua lại với cô, sau đó có thể cưới cô, như vậy thì tiền đồ của hắn nhất định vô cùng sán lạn, nếu như mang cô về quê, không biết những người trong thôn sẽ hâm mộ đố kỵ hắn như thế nào đây.
Mặc dù hắn cũng thích Cố Doanh Tích, nhưng Cố Doanh Tích không biết tiết chế, không biết tối hôm qua đã làm chuyện gì với hai người đàn ông, trên cổ còn có dấu hôn, mặc dù Lưu Tấn Quân không có bằng chứng chứng minh Cố Doanh Tích đã ngủ cùng với hai người đàn ông, nhưng bất kể ả ngủ với một người hay hai người, trong thôn nếu phụ nữ chưa đính hôn, chưa bày rượu hỉ ra mời mọi người mà đã ở cùng với đàn ông, chính là loại không biết tiết chế, nói khó nghe chính là loại đàn bà dâm đãng, chơi đùa thì được, nếu thật sự kết hôn, không thể lấy loại người như ả được.
Tiếng chuông vào lớp lại vang lên một lần nữa, khẳng định là không kịp vào lớp nữa, mấy người trước mặt đi tới, Ninh Vân Hoan liếc mắt một cái là nhận ra Lưu Tấn Quân ở trong đám người rồi.
Kiếp trước Lưu Tấn Quân chính là người cầm đầu mười mấy đứa trẻ được cô trợ giúp, mùa đông mùa hạ trợ cấp không ngừng nghỉ, mỗi năm đều quyên góp hơn 50 vạn, cô quyên góp trong vòng 15 năm, quyên góp tiền chính là niềm vui trong cuộc sống của cô, số tiền này cũng đủ cho cô sống thoải mái trong một thời gian dài, nhưng cô bỏ tiền ra không phải nuôi dưỡng ra một đám trẻ biết ơn báo đáp, ngược lại lại nuôi ra những con sói độc ác quay lại cắn chính cô.
Mà những đứa trẻ nghéo đói này đều tôn Lưu Tấn Quân làm thủ lĩnh, kiếp trước Ninh Vân Hoan bỏ ra không ít tâm huyết, thậm chí cô còn thay những học sinh này nghĩ tới các loại phương diện khác nhau, nhưng sau khi Lưu Tấn Quân tốt nghiệp trung học phổ thông liền thi đỗ vào đại học Đế Đô, nói là tới báo ân cô, nhưng trong lúc vô ý nhìn thấy cô, cũng đồng thời nhìn thấy Cố Doanh Tích vẫn luôn không dời ở bên cạnh Ninh Vân Hoan, theo như định luật của thịt văn, chỉ cần là người hơi có chút tiền đồ, lại là nam phụ có thể nói vài câu dài dài trong tiểu thuyết, đều không ngoại lệ bất kỳ ai mà yêu Cố Doanh Tích.
Giống như bị tẩu hỏa nhập ma, sau khi Lưu Tấn Quân nhìn thấy Cố Doanh Tích liền trở thành quân thần dưới váy ả ta, cho dù biết bên cạnh Cố Doanh Tích có không ít đàn ông, cho dù biết hắn ta không thể tới gần ả ta, cũng cam nguyện làm chó săn cho ả, làm việc cho ả, cũng giống như Ninh Vân Hoan của kiếp trước, cũng cho rằng Cố Doanh Tích bị mấy người đàn ông bức ép chiếm hữu, vô cùng đồng tình thương tiếc ả, cho nên sự thương hại đối với Cố Doanh Tích ngày càng nhiều hơn, cho tới lúc vì chuyện tài sản nhà họ Ninh mà quan hệ giữa Ninh Vân Hoan và Cố Doanh Tích xuất hiện vết nứt, hắn không hề do dự mà từ bỏ Ninh Vân Hoan - người giúp đỡ hắn mười mấy năm, mang đến cuộc sống giàu có hạnh phúc cho hắn, giúp đỡ hắn đến cùng, quay đầu liền đứng về phía của Cố Doanh Tích.
Hắn cho rằng người đàn ông đầu tiên của Cố Doanh Tích là Ninh Vân Thành, cho rằng tất cả những việc này Ninh Vân Hoan đều biết nhưng giả vờ không biết, bao gồm cả việc Ninh Vân Hoan thương hại Cố Doanh Tích, cho ả ta vay tiền đồng thời tiến cử ả vào công ty Ninh gia là vì có mưu đồ bất chính, hắn vì nguyên nhân về Ninh Vân Thành, mà quên hết tất cả những ơn huệ trước đây của Ninh Vân Hoan, dẫn theo mười mấy đứa trẻ nghèo được Ninh Vân Hoan trợ giúp từ nhỏ, tại thời điểm Ninh Vân Thành làm ba Ninh tức chết, liền che dấu nguyên nhân cái chết cũng như thông tin về cái chết của ba Ninh, đồng thời hợp tác với Ninh Vân Thành lừa gạt Ninh Vân Hoan, làm cho cô không những mất đi quyền thừa kế công ty Ninh gia vào tay Ninh Vân Thành, đến cuối cùng ngay cả những di vật ba Ninh để lại cho cô cũng bị chúng dấu đi không cho cô biết.
Bởi vì Ninh Vân Hoan quá tin tưởng những người này, kiếp trước sau khi Lưu Tấn Quân vào đại học Đế Đô, liền theo đuổi cô đủ nửa năm, người thanh niên đi ra từ khu vực rừng núi nghèo đói, làm sao mới bắt đầu Ninh Vân Hoan đã hoài nghi hắn ta cho được? Hơn nữa Lưu Tấn Quân này, Ninh Vân Hoan vẫn luôn đặc biệt trợ giúp hắn từ lúc hắn 17 tuổi cho tới tận nay, về sau tuy chưa từng gặp mặt hắn, nhưng tình nghĩa mười mấy năm trong đó, phàm là người biết ân nghĩa, đều không thể làm ra hành vi phản bội cô như vậy.
Chính vì lí do đó, cô vẫn luôn không dám nghĩ tới mấy đứa trẻ được cô trợ giúp cuối cùng lại đánh cho cô một kích trí mạng như vậy, ba Ninh chết vài hôm rồi cô mới biết được tin tức, trong thời gian đó cô bị một tên đàn ông của Cố Doanh Tích vừa đấm vừa xoa giữ lại nước Anh, đợi khi biết tin tức mà quay về, mọi việc đều kết thúc rồi, di chúc trước khi chết của ba Ninh đã được những người đàn ông thần thông quảng đại của Cố Doanh Tích lo liệu đâu vào đấy, những gì Ninh Vân Hoan có được, ngoại trừ quần áo mặc trên người, ngay cả một lọ dầu gội đầu cũng không thể mang đi.