Hôm qua lúc ba Ninh bị người ta bắt đi thì có một bảo vệ của tiểu khu tên Tiểu Trương nhìn thấy, cậu ta đi tuần qua đó đúng lúc phát hiện ra ba Ninh bị người ta bắt đi, mặc dù ba Ninh bị đánh một quyền, nhưng may mà trên thân thể cũng không bị thương gì, chỉ là trong lòng bị đè nén khó chịu, tối hôm qua vì sắc trời đã tối ông sợ làm phiền tới con gái và con rể, nên không cho mẹ Ninh gọi điện tới, cho đến sáng hôm nay mẹ Ninh thấy sắc mặt của ông có chút không đúng, mới gọi điện cho con gái.
Sau khi về nhà, gọi bác sĩ tới đo huyết áp cho ba Ninh, lại kiểm tra xác định không có vết thương nào khác, Ninh Vân Hoan mới thở phào nhẹ nhõm, nhấc ghế ngồi gần ở trước mặt ba Ninh: "Ba, kẻ bắt cóc ba ngày hôm qua, ba có biết là ai không?" Gần đây sức khỏe ba Ninh không tốt, vừa mới xuất viện trở về được một ngày, theo lý thì nên ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, không có chuyện gì sao ông lại chạy bộ ở bên ngoài cơ chứ? Hơn nữa ba Ninh không đắc tội ai, người ta lại muốn đánh ông, Ninh Vân Hoan nghĩ cũng không thèm nghĩ liền biết chuyện này có liên quan tới Cố Doanh Tích, sắc mặt có chút khó coi: "Con nghĩ e rằng chuyện này do người Cố gia làm."
Ba Ninh nghe thấy vậy, trầm mặc không lên tiếng, ngược lại mẹ Ninh lại nổi giận: "Người Cố gia? Bọn họ rốt cuộc muốn làm gì? Ba con có chỗ nào đắc tội bọn họ, lúc trước khi con còn ở Anh quốc, số tiền ba con cho người nhà họ Cố cũng đủ để mua một căn nhà nhỏ rồi!"
Những chuyện này Ninh Vân Hoan thực sự không biết, trước đây mẹ Ninh cũng không đề cập tới, lúc này nghe thấy vậy Ninh Vân Hoan tắc nghẹn tức gần chết, nhưng nhìn thấy sắc mặt khó coi của ba Ninh, cuối cùng vẫn nuốt lời muốn nói vào trong, dịch góc chăn thay ông, không nói gì.
"Tối hôm qua Vân Thành gọi điện thoại cho ba, cầu xin ba cho nó vay năm ngàn." Ba Ninh bình tĩnh nói, nhận lấy cốc nước và thuốc mẹ Ninh đưa tới, hai tay run rẩy làm cho nước trong cốc sánh ra giường, khi mẹ Ninh nghe thấy tên con trai, trong lòng liền dâng lên một dự cảm xấu. Đôi mắt ba Ninh đỏ ửng, cánh môi run rẩy: "Nó được chiều chuộng từ nhỏ tới lớn, không phải chịu khó khăn cực khổ gì, đến nay trên người nó ngay cả năm ngàn cũng không có phải tìm ba để vay, ba không nhẫn tâm nhìn nó như vậy, lúc đi ra ngoài liền thấy nó gọi ba tới đó, đứa con trai nhà họ Cố dẫn vài người tới."
Nói tới đây, còn gì không rõ ràng nữa hay sao, mẹ Ninh giống như bị sét đánh trúng vậy, không nói nên lời, Ninh Vân Hoan thở nhẹ một hơi, nhìn thấy bộ dáng đau lòng của ba Ninh, cũng không nói nên lời.
Cô hận Ninh Vân Thành, hận không thể giết chết hắn ta, nhưng đối với ba Ninh mẹ Ninh mà nói, họ không còn kí ức bị Ninh Vân Thành làm cho đau lòng của kiếp trước, nên họ không thể hạ quyết tâm đối với Ninh Vân Thành.
Mặc dù ba Ninh giao toàn bộ công ty Ninh gia cho Ninh Vân Hoan, nhưng ông quản lí công ty bao nhiêu năm như vậy, cho dù công ty chính là một con gà mái đẻ trứng vàng, nhưng đừng quên con gà mái đẻ trứng vàng này đã đẻ bao nhiêu năm bao nhiêu vàng! Tài sản của ông không dưới năm ngàn vạn, lại thêm một biệt thự giá trị không dưới bốn ngàn vạn, cùng với biệt thự Lam Sơn trị giá khoảng hai ngàn vạn, lúc trước ba Ninh cũng không nói sẽ đem hết những thứ đó tặng cho Ninh Vân Hoan, ông đã không tặng những thứ đó giống như tặng công ty cho Ninh Vân Hoan, chắc chắn trong lòng ông muốn để lại cho Ninh Vân Thành.
Nếu như tất cả những thứ này cộng lại, cũng không ít hơn số tài sản mà ông tặng cho Ninh Vân Hoan, hơn nữa công ty không dễ quản lí, nghe thì thấy giá trị của công ty cao hơn một chút, nhưng vẫn phải quản lí phát triển hoặc ít nhất là duy trì, bên nào đáng giá hơn còn chưa biết đâu!
Mặc dù trong lòng Ninh Vân Hoan biết hết những điều này, cô cũng không nhẫn tâm nói ra làm cho ba Ninh đau lòng. Ba mẹ nào mà chẳng bất công, hơn nữa ba Ninh mẹ Ninh cũng không được xem là hoàn toàn bất công với Ninh Vân Hoan, ít nhất cũng làm được tới mức công bằng, cũng bởi vì vậy, nên Ninh Vân Hoan vẫn chưa nghĩ tới chuyện đuổi tận giết tuyệt Ninh Vân Thành, cho nên sau khi trùng sinh được hai năm, cô vẫn luôn nghĩ tới bản thân cô nên sống tốt cuộc sống mới của mình, xem mọi chuyện ở kiếp trước chỉ là ác mộng, hay là chọn cách báo thù, làm cho cả đời cô cảm thấy áy náy đối với sự quan tâm của ba mẹ.
"Vậy ba biết là do Ninh Vân Thành làm, ba chuẩn bị làm như thế nào?" Ba Ninh đã nói ra như vậy, Ninh Vân Hoan cũng biết rõ dự định của ông, tất nhiên biết rằng ông cũng không muốn Ninh Vân Thành bị thế nào, đúng như dự đoán, ba Ninh vẫy vẫy tay, sắc mặt xanh trắng:
"Để ba nghĩ đã, nhưng tiểu tử nhà họ Cố kia, cũng quá đáng quá mức." Trước đây Cố Doanh Tích có thông qua Ninh Vân Thành để xin ông tiền nộp học phí một lần cho Cố Thiếu Đào (một lần trả hết toàn bộ học phí đó), chỉ là sau đó cậu ta không đi học nữa, nhưng không thể phủ định phần tình cảm cho vay tiền của ba Ninh được, đến nay Cố Thiếu Đào làm như vậy cũng được xem như lấy oán trả ơn, dù tính cách ba Ninh có tốt hơn nữa, cũng không thể nhẫn nhịn được.
"Vâng, chuyện này giao cho con." Vốn dĩ Ninh Vân Hoan đã không muốn bỏ qua Cố Thiếu Đào, mặc dù hiện nay tuổi tác cậu ta không lớn, nhưng tính cách của cậu ta chính là âm tàn từ trong xương, người như vậy, nếu như cô bỏ qua cho cậu ta, sau này nhất định sẽ trở thành tai họa của chính cô! Kiếp này của Cố Doanh Tích, sau khi Ninh Vân Hoan nâng cao để phòng ả, hướng phát triển của mọi chuyện đã sớm không còn giống như kiếp trước nữa, có thể là bởi vì cô ở cùng một chỗ với Lan Lăng Yến, chắc chắn kết cục của Ninh Vân Hoan sẽ không giống như kiếp trước bị chết trong tay của anh nữa, vậy thì cô phải cảnh giác với kết cục của Ninh Vân Hoan ở trong tiểu thuyết rồi.
Ninh Vân Hoan trong tiểu thuyết bị chết trong tay Cố Thiếu Đào, không có sự uy hiếp của Lan Lăng Yến, cô phải diệt sự tận gốc nỗi lo về sau là Cố Thiếu Đào này mới phải!
Trong căn nhà thuê tạm thời, vì sức khỏe không tốt nên Cố Nhàn chưa ăn cơm trời chưa tối đã vào phòng lên giường đi ngủ rồi, đứa con gái nhỏ nhất của Cố Nhàn Cố Doanh Ngữ đang trong thời kỳ quan trọng là học sinh lớp 12, cho nên lúc này cô ta cũng sớm vào phòng để ôn bài rồi, trong nhà chỉ còn Cố Doanh Nặc và Cố Thiếu Đào, còn có một kẻ sắc mặt khó coi, mặt mũi nhếch nhác đang liều mạng hút thuốc Ninh Vân Thành.
"Cái gì, Thiếu Đào, Em thật sự đánh bác Ninh hay sao?" Sau khi Cố Doanh Nặc nghe kể về chuyện mà hai người đã làm, vô cùng kinh ngạc: "Nhưng lúc trước bác Ninh......................."
"Ông ta bất nhân, tôi cũng bất nghĩa, chị đừng nói nữa." Mặc dù Cố Thiếu Đào độc ác từ trong xương, nhưng dù sao tuổi của cậu ta vẫn còn nhỏ, cho nên lúc này cũng không thể kiên nhẫn được, lại thêm chuyện tìm người đánh ba Ninh là lần đầu tiên hắn làm, hơn nữa còn không thành công, cho nên trong lòng cũng có chút hốt hoảng, nghe thấy Cố Doanh Nặc nói như vậy, liền vỗ bàn nói: "Nặc Nặc, chị đi nấu chút cơm trước đi, em và Ninh đại ca còn chưa ăn cơm đâu, lần này không thể lấy tiền từ lão già họ Ninh, bệnh của mẹ, có lẽ không còn cách nào nữa."
Gần đây Cố Nhàn đã xuất hiện tình trạng đi tiểu ra máu, vốn dĩ người Cố gia nghĩ Cố Doanh Tích tìm được bạn trai có tiền thì bệnh của Cố Nhàn liền không thành vấn đề, nhưng ai ngờ cuối cùng Ninh Vân Thành cũng không lấy được đồng nào. Hiện nay bệnh tình của Cố Nhàn ngày càng nghiêm trọng, nếu như vẫn không làm phẫu thuật, nếu cứ kéo dài như vậy e rằng sẽ xảy ra vẫn đề, Cố Thiếu Đào thứ nhất là muốn báo đáp ân tình nuôi dưỡng mười mấy năm của Cố Nhàn, thứ hai là muốn trút giận thay Cố Doanh Tích, cho nên mới nhằm vào Ninh gia.
Lúc nghe thấy Cố Thiếu Đào gọi ba mình là lão già họ Ninh, Ninh Vân Thành cau mày, vốn dĩ trong lòng có chút bất mãn, nhưng ai ngờ Cố Thiếu Đào lại nhắc tới phí phẫu thuật của Cố Nhàn, phẫn nộ trong lòng giống như khinh khí cầu bị xì hết hơi, bị kim đâm cho hết sạch không khí rồi.
"Đúng vậy, hôm nay mẹ còn kêu đau, đã ngày càng nghiêm trọng rồi, chỉ là chị không định nói cho mọi người lo lắng." Cố Doanh Nặc cũng vô cùng lo lắng, vừa đứng dậy chuẩn bị đi nấu cơm, Ninh Vân Thành nghe thấy lời này nhịn không được vò đầu bứt tóc, nói: "Nếu không, anh lại quay về vay tiền một lần nữa."
"Hôm qua không thể lấy được tiền từ chỗ lão già kia, chúng ta cũng đã đánh ông ta rồi, anh cảm thấy ông ta còn cho vay tiền nữa hay không?" Cố Thiếu Đào vừa nói, vừa âm tàn nghiêng đầu sang một bên nhổ một ngụm nước bọt khinh thường hừ một tiếng, lại lấy ngón tay cái lau miệng, khuôn mặt âm lãnh: "Ninh đại ca, em chuẩn bị bắt lão già họ Ninh trói lại, để Ninh Vân Hoan gửi tiền tới, đến lúc đó lại nhân cơ hội làm cô ta......................." Nói tới đây, Cố Thiếu Đào dừng một lát, làm động tác cắt cổ: "Cũng là trút giận thay chị Doanh Tích của em!"
Vừa nghe thấy muốn trói ba của mình lại, Ninh Vân Thành cho dù có mất nhân tính hơn nữa cũng có chút do dự: "Ba anh tuổi tác đã lớn, sức khỏe ông ấy lại không tốt, tối qua anh đã..............."
"Nam tử hán đại trượng phu, làm gì phải tính toán chi li!" Cố Thiếu Đào vừa nghe thấy lời nói của Ninh Vân Thành, trong lòng liền không thoải mái: "Hơn nữa Ninh đại ca, ba của anh cũng không xem anh là con trai, ông ta có tiền đều cho con gái, anh ở đây lo lắng cho ông ta, ông ta có thể cho anh tiền để chữa bệnh cho mẹ em hay sao, có thể làm cho chị gái em an lòng hay sao?
Người Cố gia đều cho rằng Cố Doanh Tích bị Ninh Vân Hoan hại chết rồi, lại thêm Cố Thiếu Đào có loại tình cảm không thể nói rõ với Cố Doanh Tích, cho nên sau khi nhắc tới Cố Doanh Tích, phẫn nộ trong lòng Cố Thiếu Đào liền dâng lên mạnh mẽ: "Được rồi được rồi, nhiều nhất cũng chỉ dọa ông ta một chút trút giận thay anh thôi, nếu Ninh đại ca không muốn làm tổn thương ông ta, em sẽ không làm hại ông ta."
"Vậy Ninh Vân Hoan...................." Mặc dù Ninh Vân Thành không thích Ninh Vân Hoan, nhưng cả đời hắn ta vẫn chưa từng giết người, hơn nữa bây giờ bọn họ còn đang thảo luận để giết chết em gái hắn ta, mặc dù hắn ta hận Ninh Vân Hoan vì cô đã hại chết người trong lòng của hắn ta, nhưng giết người không đơn giản như giết chết một con gà, nhất thời hắn ta cũng không thể hạ quyết tâm.
Cố Thiếu Đào trong lòng mắng Ninh Vân Thành không giống đàn ông, ngoài miệng lại đáp ứng hắn ta: "Vậy không giết cô ta nữa, tặng cho anh em của em vui vẻ một chút, chúng ta đã không có tiền, lấy cái gì để nhờ người ta giúp đỡ cơ chứ? Đến lúc đó vừa đúng lúc lấy cô ta đến trả tiền công, chỉ là Ninh đại ca, nếu anh còn cự tuyệt nữa, có phải là không muốn báo thù cho chị gái em hay không?" Cố Thiếu Đào nói tới đây, giọng điệu có chút bất thiện, biểu tình âm hiểm, Ninh Vân Thành nhìn thấy trong lòng giật thót, cười gượng hai tiếng, lập tức đồng ý, nghĩ đến chỗ đáng giận của Ninh Vân Hoan, cũng không biết cô cho ba Ninh mẹ Ninh uống bùa mê thuốc lú gì, lại làm cho ba Ninh giao cả công ty cho cô, lại thêm cô đã hại chết người trong lòng hắn ta, tội ác không thể tha thứ, để cô chịu chút giáo huấn là điều nên làm, cho nên hắn ta gật đầu đáp ứng!
Thấy hắn ta không còn bộ dáng băn khoăn như trước nữa, Cố Thiếu Đào mới nở nụ cười, chỉ là trong lòng cậu ta lại nghĩ sau khi để cho các anh em chơi chán Ninh Vân Hoan xong, lại đưa cô đi gặp Diêm Vương luôn!