Con có!
Có!
!
!
Lời tuyên bố tan nát cõi lòng của Ngu Kiều quanh đi quẩn lại trong thành lầu mãi không dứt, thậm chí còn có tiếng vọng lại những gì nàng vừa nói.
Vừa nghe lời tuyên bố này, gần như tất cả mọi người có mặt ở đây đều đồng loạt nhìn lên bóng hình gầy yếu nhỏ bé của Ngu Kiều ở trên cổng thành.
Ngu Kiều dứt khoát thẳng thắn gào lên, sau đó buông thõng hai tay, vừa mở mắt ra đã đối diện với nhiều cặp mắt đen láy như vậy khiến lòng nàng không khỏi run lên.
Lúc này Ngu Kiều mới nhận ra rốt cuộc mình đã gào cái quái gì, mặt bắt đầu đỏ tới tận mang tai, ngón chân thì co lại.
Trong chốc lát, nàng bỗng xuất hiện cảm giác mờ mịt ta là ai, ta đang ở đâu, ta muốn làm gì.
Tại sao đều là con người, người khác thì có thể đứng yên lành ở đó một cách bình thường, còn nàng vẫn cứ phải làm chuyện xấu hổ như thét gào kêu gọi đầu hàng trước mặt quần chúng thế này?
Chẳng phải thiết lập của nàng chính là một yêu cơ tuyệt sắc, khuynh quốc khuynh thành, hại nước hại dân ư? Hiện giờ xem ra nàng không gây họa cho đất nước và muôn dân mà chỉ biết gây họa cho bản thân mình!
Hu hu.
Ngu Kiều… Ngu Kiều muốn chết quách đi cho xong.
Cùng lúc đó, sau khi cơn sững sờ qua đi, Kỳ Ân cảm thấy hơi buồn cười vì nghe tiếng lòng hối hận muộn màng chỉ vì một phút xúc động của Ngu Kiều.
Kỳ Ân thấy nàng đứng ở đó, đầu cúi gằm, mặt mày thì đỏ bừng, dáng vẻ tự lừa mình dối người như kiểu chỉ cần ta không ngẩng đầu lên thì chắc chắn người khác không biết ta là ai.
Hắn bất giác bước sang trái một bước, nắm lấy những ngón tay vẫn xoắn vào nhau của nàng, sau đó gỡ từng ngón ra rồi nắm lấy tay nàng.
Người đã hãm sâu vào bầu không khí chết chóc, hoàn toàn tự kỷ như Ngu Kiều chẳng có phản ứng gì khi cảm nhận được hơi lạnh từ những ngón tay của Kỳ Ân.
Nếu là bình thường, e rằng nàng đã sớm phỉ nhổ hết lần này đến lần khác.
Còn hiện giờ, vẫn là thôi đi, nhân sinh không còn gì luyến tiếc nữa.
Cùng lúc đó, nam chính Văn Nhân Vô Kỵ dưới cổng thành nghe thấy những lời gào thét của Ngu Kiều thì không còn cười nữa, đôi mắt bất giác lóe lên tia sáng lạnh lẽo như băng.
Uổng công lúc trước hắn ta còn định giữ lại một vị trí trong hậu cung cho nàng, nhưng giờ xem ra dù loại người đê hèn, cam chịu như nàng tự động dâng mình đến cửa, hắn ta cũng không cần.
Sau khi Ngu Bất Lỗ ở cách hắn ta một con ngựa nghe xong lời này, bèn lấy ngón tay ngoáy ngoáy lỗ tai mình.
Nghĩa là gì?
Có rồi?
Ai có?
Mà có cái gì?
Ngu Bất Lỗ ầm ĩ cả buổi mới vỡ lẽ, bỗng ngẩng phắt đầu lên, ông ấy lẳng lặng quan sát Ngu Kiều trước hết rồi mới híp mắt và nhìn sang Kỳ Ân dáng vẻ đạo mạo bên cạnh.
Có câu tục ngữ thế này, nhạc phụ càng nhìn chàng rể thì càng ngứa mắt.
Cho dù rể có xuất sắc đến nhường nào, chỉ cần bắt cóc nữ nhi của ông ấy mà không thèm báo lấy một tiếng thì đã trở thành kẻ có gương mặt đáng ghét nhất trên đời!
Huống chi người đó còn là Kỳ Ân…
Hắn có gương mặt trắng nhợt, diện mạo xinh đẹp quá mức như một tiểu cô nương, chả có khí thế nam tử gì cả.
Nghe nói tính tình của tiểu tử đó không tốt, ai biết thường ngày hắn có ẻo lả yếu ớt hay không, suy cho cùng toàn thân trên dưới Kỳ Ân không có chỗ nào khiến ông ấy vừa mắt cả…
Tiếng lòng của mọi người cứ vang ù ù bên tai Kỳ Ân, nhưng run rủi sao hắn lại nghe thấy những lời phỉ báng của Ngu Bất Lỗ rõ nhất.
Không kém cạnh gì nhau.
Cả phụ thân lẫn nữ nhi đúng là cha con ruột, trên dưới cổng thành có nhiều người như vậy nhưng tiếng lòng của hai người họ là lớn nhất, dù Kỳ Ân muốn giả vờ không nghe thấy nhưng cũng chỉ đành bó tay.
Hắn nắm tay Ngu Kiều, nhìn thẳng vào ánh mắt nguy hiểm của Ngu Bất Lỗ ở trước mặt.
Vì muốn tỏ ra thân thiện, hắn bèn nở nụ cười hòa nhã với ông ấy nhưng nào ngờ sau đó chỉ nghe…
Đồ oắt con đáng chết, dám chường bản mặt đó ra cười với ông đây à!
Á à, nhịn gì thì nhịn chứ không thể nhịn nhục!
Lúc này Ngu Bất Lỗ mới kéo dây cương, từ đằng sau đại quân bước ra ngoài, chỉ tay vào Kỳ Ân trên tường thành rồi lại tiếp tục rống to: “Ngươi mau xuống đây cho ta!”
Dứt lời, ông ấy phẩy tay ra phía sau ra hiệu cho một toán binh sĩ sau lưng vội vàng chạy lên, đám người gom lại rồi cung kính dâng lên một cặp búa đồng cực lớn như đèn lồng cho ông.
Ngu Bất Lỗ cầm lấy búa đồng, bất giác giơ lên cao, sau đó bỗng vỗ búa vào nhau tạo thành tiếng “ầm” cực lớn, tỏ vẻ khiêu khích rồi nhìn Kỳ Ân trên cổng thành.
“Có cái gì là sao, đây không tin! Mà có thì đã sao nào? Bản Tướng quân thống lĩnh mấy trăm ngàn binh tướng, chẳng lẽ không nuôi nổi tôn tử và tôn nữ của mình ư? Kỳ Ân, ngươi xuống đây cho ta, nếu ngươi muốn cưới nữ nhi của ông đây thì nhất định phải bước qua ải của ta.
Nghe nói ngươi cũng là một tay đáng gờm trên chiến trường, tiếc thay ta vẫn chưa có cơ hội so tài cùng ngươi.
Chọn ngày không bằng gặp ngày, trừ phi hôm nay trình độ trên lưng ngựa của ngươi thắng được ông, bằng không không bàn cãi gì nữa!”
Ngu Bất Lỗ uy hiếp.
Ngu Kiều vừa nghe như thế thì sao còn tâm trạng tự bế gì nữa, nàng lập tức lo sốt vó ngẩng đầu lên rồi nghẹn ngào gọi một tiếng: “Phụ thân…”
Ngu Bất Lỗ không cho nàng cơ hội mở miệng nói câu tiếp theo thì đã ngắt lời nàng: “Kỳ Ân, trốn sau lưng nữ tử thì còn là anh hùng hảo hán gì.
Ta đếm đến mười, nếu ngươi còn không xuống thì coi như ngươi đã nhận thua, đến lúc đó ông đây sẽ dẫn Kiều Kiều về Tấn Châu tỷ võ chọn rể.
Đừng nói nữ nhi của Ngu Bất Lỗ ta có thai, cho dù con bé thiếu mất cánh tay, gãy chân, thậm chí chỉ còn thoi thóp vài hơi tàn thì vẫn còn khối người tranh giành được cưới nó!”
Ngu Kiều nghe thế thì mặt bỗng tối sầm.
Ối cha ơi, sao cha không đi theo kịch bản vậy?
Còn nữa, tại sao một nơi cổ hủ coi trinh tiết của nữ tử lớn bằng trời như Nam Sở lại nuôi dưỡng ra một người lập dị như người thế? Ta nói tại sao nguyên chủ không giống bọn người Yến Thanh, vừa nhìn trúng nam chính Văn Nhân Vô Kỵ rồi bắt theo đuổi cuồng nhiệt, tác phong gan dạ hoàn toàn không giống nữ tử Nam Sở, thì ra là ngọn nguồn nằm ở người!
Ngu Kiều không nhịn được chửi bậy trong lòng.
Nhưng lúc này Ngu Bất Lỗ bắt đầu đếm ngược một cách vô lý.
“Mười, chín, tám, bảy…”
Khi Ngu Bất Lỗ vừa bắt đầu đếm từ mười, Kỳ Ân đã hành động.
Ngu Kiều thấy thế bèn vội vàng đuổi theo.
“Bệ hạ, chàng muốn đánh nhau với phụ thân thiếp thật sao?”
Nàng giữ chặt cánh tay Kỳ Ân, lập tức hỏi một cách hoảng hốt.
Kỳ Ân không cần phải nói, Ngu Kiều đã rung động từ lâu nên sao nỡ thấy hắn chịu tổn thương cho được.
Cả Ngu Bất Lỗ cũng thế, chưa tính đến chuyện ông ấy là cha ruột của nguyên chủ, chỉ bằng việc nàng vừa gặp mặt ông ấy đã bất giác thấy thân thiết gắn bó, do đó nàng cũng không muốn Ngu Bất Lỗ bị thương.
Lại nói, nếu hai người thật sự xảy ra chuyện gì đó khi giao đấu với nhau, ngoài nam chính Văn Nhân Vô Kỵ thọc gậy bánh xe vui vẻ ra thì còn ai vui đâu chứ!
Nhưng Ngu Kiều đã dùng cả đòn sát thủ của mình, trong giây lát nàng không thể nghĩ ra cách nào khác.
Lúc này, Kỳ Ân ở bên cạnh Ngu Kiều đang bước xuống lầu nghe nàng nói vậy, bèn nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ xinh của nàng, cười nói: “Cô vẫn nói câu đó, nàng tin cô không? Cô có thể đảm bảo với nàng, chắc chắn cả cô lẫn phụ thân cảu nàng sẽ không xảy ra chuyện gì cả.”
Ngu Kiều nghe vậy bèn nhìn vào đôi mắt đầy kiên định của Kỳ Ân, nàng do dự cả buổi mới nhẹ nhàng gật đầu.
Nhưng chỉ chốc lát sau…
Ngu Kiều xụ mặt nhìn “nhạc phụ và nữ tế” ở cách phía trước không xa, một đao và một búa ra sức đâm vào nơi chí mạng của đối phương như thể sợ đối phương không chết không thôi bèn tức hất bàn trong tưởng tượng.
Ta tin chàng cái cục cớt, ông già họm hẹm đó cực xấu tính!
Không được, không được, nếu nàng thật sự mang thai mà giờ chỉ có thể đứng nhìn hai người đằng xa một lòng muốn dồn đối phương vào chỗ chết, nàng nghi ngờ mình sẽ tức đến mức sảy thai mất.
Được rồi được rồi, cả hai người đều không phải là đèn cạn dầu, đánh thì đánh đi, đánh chết một người thì mất một, chết hai người thì mất cả đôi.
Ngu Kiều thầm dỗi trong lòng nhưng vẫn không kiềm được đưa mắt nhìn đăm đăm vào hai người càng đánh càng hăng ở đằng trước, trái tim không khỏi đập loạn.
Đúng lúc này, nàng bỗng nhìn thấy lưỡi đao của Kỳ Ân bổ vào giữa lưng Ngu Bất Lỗ, nếu đao đó chém trúng…
“Đừng mà…”
Ngu Kiều vô thức la lên sợ hãi.
Cùng lúc nàng vừa thét lên, Kỳ Ân khẽ chuyển tay biến lưỡi đao thành thân đao, hất Ngu Bất Lỗ còn khoác áo giáp trên người xuống khỏi lưng ngựa, khiến ông ấy lăn lông lốc vài vòng và rơi cả mũ giáp ra ngoài.
“Phụ thân!”
Ngu Kiều lập tức chạy về phía Ngu Bất Lỗ ở cách đó không xa.
Nàng chưa kịp chạy đến trước mặt ông thì nam nhân tuổi trung niên râu ria xồm xoàng đã đứng bật dậy như cá chép, sau đó ngửa đầu cười khà khà.
“Hay, hay, hay lắm!”
Ngu Bất Lỗ mừng rỡ nhìn về phía Kỳ Ân ngồi trên lưng ngựa vừa thu đao lại ở phía sau mình.
“Không tệ, nữ tế của Ngu Bất Lỗ ta nên có dáng vẻ thế này, cũng là minh chủ mà bản Tướng quân nên chọn.”
Ông ấy vừa dứt lời, ngoài Kỳ Ân và Ngu Bất Lỗ ra, cả Ngu Kiều lẫn mọi người có mặt ở đây đều ngơ ngác vì tình tiết chuyển biến bất ngờ này.
Ủa khoan, ông ấy đã bảo đến đây công thành rồi đoạt lại nhi nữ mà?
Sao giờ đã phắt cái biến thành tìm nữ tế là Hoàng đế, còn chọn được minh chủ cho mình?
Trong số đó, người tỏ vẻ kinh ngạc, bối rối và giận dữ nhất chính là Văn Nhân Vô Kỵ đến vì mục đích hóng kịch hay.
Hắn ta cảm giác có lẽ, không, nói không chừng hắn ta đã bị lão thất phu Ngu Bất Lỗ này xem như con lừa rồi.
Nếu như thế những lời mà hắn ta đã nói trước mặt ông ấy trong lúc kích động…
Chỉ trong giây lát, cảm giác nguy hiểm lại lan tràn khắp cõi lòng Văn Nhân Vô Kỵ.
Hắn ta phát giác có lẽ mục đích của mình đã bại lộ trước mặt Ngu Bất Lỗ từ lâu, cho nên nếu bây giờ hắn ta còn chưa chịu đi thì e rằng lành ít dữ nhiều.
Văn Nhân Vô Kỵ nghĩ vậy bỗng siết chặt dây cương trong tay, đầu nhảy số sốt ruột lo đường thoát thân.
Đáng tiếc chậm một bước, ngay sau đó hắn ta nghe thấy…
“Người đâu, dẫn tên đó lên đây cho ta!”
Vừa dứt lời, Văn Nhân Vô Kỵ đang ngồi trên ngựa chưa kịp chuẩn bị thì bất ngờ bị một tấm lưới mỏng ở đâu bao phủ lấy, sau đó bị kéo xuống khỏi ngựa rồi lôi thẳng đến trước mặt Kỳ Ân và Ngu Kiều.
“Đây là chút lòng thành nương nhờ của bản Tướng quân.”
Ngu Bất Lỗ - tay buôn đồng đội lão luyện chỉ vào Văn Nhân Vô Kỵ và nói bằng giọng đầy hiên ngang và lẫm liệt.
“Theo như điều tra của ta, đây chính kẻ đã chạy trốn khỏi Nam Sở… Tay sai của Cửu Hoàng tử - Văn Nhân Vô Kỵ!”
Nhịp thở dốc của Ngu Bất Lỗ khiến trái tim đang vọt nơi cuống họng của Văn Nhân Vô Kỵ lập tức rơi xuống đáy.
Hắn ta chưa bao giờ thấy may mắn như thế, hắn ta đã quen dịch dung vì để đi lại bên ngoài thuận tiện, đảm bảo không có ai biết thân phận của hắn ta.
“Vì vậy thuộc hạ đề nghị…”
Ngu Bất Lỗ thích ứng vô cùng nhanh với việc thân phận thay đổi.
“Chúng ta hoàn toàn có thể dùng cực hình tra tấn, chắc chắn có thể cạy miệng hắn ta, moi được tung tích của Cửu Hoàng tử Văn Nhân Vô Kỵ đang chạy trốn đó.”
Ngu Bất Lỗ nói năng hùng hồn.
Những người xung quanh nghe thế thì đều tỏ vẻ nên làm như vậy, Ngu Kiều thì nóng lòng, bây giờ nàng không còn nghi ngờ đây là lịch sử thật hay không nữa.
Mà chắc chắn đây là phim truyền hình, cứ nhìn vào việc vừa gặp mặt nam chính, các nhân vật phụ đã sắp sửa hàng phục trước hào quang của hắn ta đi?
Bọn họ còn định thả hổ về rừng nữa kìa!
Ngu Kiều biết rất rõ chân lý phản diện chết vì cứ dây dưa với nhân vật chính, do đó nàng buột miệng nói: “Không được, xem dáng vẻ trung thành bất khuất của hắn ta thì cũng biết kín miệng vô cùng, chắc chắn chúng ta chẳng hỏi được gì.
Vì vậy bệ hạ à, chúng ta dứt khoát một đao chém chết, thành toàn cho người ta là được.” Tốt nhất thọc hắn ta một trăm tám mươi cái lỗ, dù nam chính có là gián đi nữa cũng không thể hồi sinh được.
Văn Nhân Vô Kỵ miệng kín như bưng, thật sự ra vẻ trung thành, dù đánh chết cũng không khai: “…” Lẽ nào nàng ta đoán được suy nghĩ của mình?
Ngu Bất Lỗ thấy khuê nữ bỗng dưng trở thành một kẻ khát máu: “…”
Kỳ Ân: “…”
Ngu Kiều thấy mọi người không nói gì, bèn ngẩng gương mặt ngây thơ vô tội lên.
Chẳng lẽ không đúng chỗ nào à?