Trên con đường núi gập ghềnh, hoang vu, rải đầy cỏ khô và đá vụn.
Trên con tuấn mã cao to và ngoan ngoãn, Ngu Kiều ôm một con vật tai dài đáng yêu, thỏ không giống thỏ, hamster không giống hamster, ngồi đằng trước với vẻ mặt cứng đờ.
Nam tử phía sau đang vòng tay ôm lấy eo của nàng, tay còn lại nắm lấy dây cương, để mặc chú ngựa dưới người thong thả bước xuống núi.
Ngu Kiều cảm giác mình gần như được đối phương ôm trọn vào lòng, nhất thời đừng nói nhúc nhích, nàng còn không dám thở mạnh nữa là.
Lúc này Ngu Kiều còn đang ngơ ngác.
Đến tận bây giờ nàng vẫn không hiểu tại sao nàng và nam tử tự giới thiệu mình họ Kỳ tên Ân, bạo quân thiên cổ chưa rõ thực hư lại biến thành dáng vẻ thân mật như lúc này.
Phải biết trước đó nàng và “bạn trai” Văn Nhân Vô Kỵ đã ở cùng nhau suốt ba ngày hai đêm, nhưng đến khi tách ra cũng chỉ dừng ở bước nắm tay thôi, thế mà sao tới phiên bạo quân Kỳ Ân nổi danh trong sử sách lại biến thành ôm ôm ấp ấp thế này, dù hai người chỉ mới gặp mặt một lần.
Vừa gặp mặt đã động tay động chân, tương lai kết hôn… A không, người cổ đại gọi là thành thân, tương lai thành thân thì phải động phòng, phải làm việc xấu hổ nào đó!
Như vậy sao được, ta rụt rè lắm đó!
“...!Phụt.”
Ngu Kiều vừa nghĩ đến đây, bỗng nhiên một tiếng cười nho nhỏ vang lên bên tai nàng.
Vì quá bất ngờ nên bộ não của nàng lập tức đình công, nín thở lắng nghe một lúc lâu nhưng vẫn không nghe được bất cứ âm thanh gì, nhất thời làm nàng nghi ngờ tiếng cười khẽ vừa rồi chỉ là ảo giác của mình.
Ảo giác cũng tốt, nhờ những suy nghĩ lung tung thoáng qua, cuối cùng nàng không còn lo lắng u sầu nữa, thậm chí còn có tâm trạng ngắm nhìn phong cảnh hai bên đường.
Suy cho cùng thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, nghĩ nhiều cũng vô dụng.
Lúc Ngu Kiều hết nhìn đông ngó tây, ngắm nhìn phong cảnh đầu xuân, Kỳ Ân vô thức cúi đầu nhìn gương mặt trắng hồng của nàng, cánh tay khẽ siết chặt, nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn vòng quanh phạm vi mà đối phương có thể tiếp nhận.
Bất kể ra sao, cuối cùng nàng vẫn quay về bên cạnh hắn.
Mặc dù tạm thời Kỳ Ân không hiểu vì sao Ngu Kiều tỏ vẻ lạ lẫm khi nhìn thấy hắn, thậm chí tiếng lòng không khác gì lúc hai người vừa gặp gỡ, dáng vẻ như thể hắn và nàng mới gặp mặt lần đầu, nhưng những điều đó không quan trọng.
Con thú dữ đen tuyền luôn gầm thét trong đầu Kỳ Ân đã hoàn toàn dịu ngoan và bình tĩnh trở lại vào khoảnh khắc hắn nhìn thấy Ngu Kiều.
Kể cả sự tàn độc và khát máu dâng trào trong lòng cũng dần trở nên tĩnh lặng sau khi ngửi hương thơm ngọt ngào quen thuộc trên người nàng.
Mặc dù những quan viên đại phu Bắc Tần yêu nước thương dân thường nói với hắn thân là quân vương phải dìu dắt lương tướng, làm bạn với thương lê, dùng trung hiền, chấn hưng đất nước*, coi muôn dân trong thiên hạ là trách nhiệm của mình.
*Trích từ Nhập Nhị Sử Trát ký.
Nhưng niềm vui, nỗi buồn, tai ương hay hạnh phúc của người xa lạ liên quan gì tới hắn? Sở dĩ lúc trước hắn leo lên ngôi vị Hoàng đế Bắc Tần không phải vì những bách tính lê dân không liên quan đến mình, mà đơn giản chỉ vì để những người đáng bị báo ứng phải từng bước từng bước chết không có chỗ chôn thân.
Trái tim của hắn thật sự rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ chứa được hai người.
Một người đã chết vào năm hắn bảy tuổi, năm hắn tuyệt vọng và bất lực nhất, một người hiện giờ đang được hắn ôm trong lòng.
Nếu không tìm lại được Ngu Kiều, hắn không ngại thả con thú dữ khát máu trong đầu ra, khiến cả thế gian này không được yên bình.
Tâm nguyện của Văn Nhân Vô Kỵ là thiên hạ này đúng không?
Vậy hắn sẽ khiến hắn ta không có lương thực để ăn, không có nhà để ở, không có người nào để thống lĩnh, chỉ có thể trở thành một Hoàng đế nghèo nàn và trắng tay.
Cho dù hắn ta leo lên hoàng vị thì hắn ta vẫn sẽ mãi mãi sống dưới sự uy hiếp của hắn, cả đời không được bình an, trừ phi hắn chết trước hắn ta.
Vẻ khát máu dâng trào trong mắt nam nhân.
Cho đến khi Ngu Kiều ôm chú chuột tuyết trong lòng khẽ gục về trước, sau đó bỗng ngã đầu vào ngực hắn, vô thức tìm tư thế thoải mái nhất, tay nắm chặt vạt áo hắn và ngủ say.
Kỳ Ân mới ngắm nhìn gương mặt say giấc nồng của nàng hồi lâu, lúc này mới khép hờ mắt lại, khi mở mắt ra, đáy mắt chỉ còn lại bình tĩnh không gợn sóng.
Hắn giật cánh tay, cố gắng để Ngu Kiều trong lòng có thể ngủ thoải mái hơn…
…
Buổi trưa, Ngu Kiều nhìn cả bàn đầy món ngon, vô thức nuốt một ngụm nước bọt, lập tức hoan hô.
Có trời mới biết, ở nơi của tên khốn nam chính Văn Nhân Vô Kỵ đó không có một món nào hợp khẩu vị của nàng, chưa hết đâu, mẹ nó một ngày chỉ ăn có hai bữa, làm Ngu Kiều ba ngày phải nhịn đói đến chín bữa.
Nhìn thấy bàn thức ăn với bảy, tám món, vả lại không có mấy thứ chướng mắt như gừng, tỏi, ớt xanh, rau thơm trong bất kỳ món ăn nào, Ngu Kiều lập tức thèm nhỏ dãi.
Huống chi bên cạnh nàng còn có Kỳ Ân, nam nhân đẹp trai đến mức có thể thay cơm, cuối cùng Ngu Kiều đã được ăn một bữa hài lòng nhất từ lúc xuyên không về cổ đại đến nay.
Sau khi lấp đầy bụng, Ngu Kiều nhìn canh thừa thịt nguội đầy bàn và Kỳ Ân mỉm cười bên cạnh, lúc này mới bắt đầu xấu hổ.
Nàng vừa định giải thích do mình quá đói, bình thường không ăn nhiều đến thế, thật ra mỗi bữa người ta ăn cực kỳ, cực kỳ ít cơm.
Thì thấy nam tử mặc đồ đen bên cạnh mình gọi thái giám áo trắng vẫn hầu hạ bên cạnh đến, sau đó kề sát tai y và nhỏ giọng dặn dò gì đó.
Chưa được bao lâu, cả bàn ăn bừa bộn đều được dọn dẹp sạch sẽ, một bát đậu hũ hạnh nhân mềm mịn, trắng trơn được đặt trước mặt Ngu Kiều.
Dưới ánh mắt khích lệ của nam tử, Ngu Kiều thò tay cầm lấy thìa sứ rồi múc một miếng đậu hũ, sau đó đưa vào miệng.
Hình tượng Ngu Kiều trong lòng lập tức ôm lấy mặt mình, lăn lộn sung sướng giữa bầu trời đầy mưa hoa.
Đây đúng là mỹ vị nhân gian!
Ngon đến mức khiến Ngu Kiều suýt khóc.
Quan trọng nhất là bên cạnh vị bạo quân trong truyền thuyết này không chỉ có vô số món ngon cực kỳ hợp ý của nàng.
Mỗi sáng nàng muốn ngủ đến khi nào thì ngủ đến khi ấy, cuối cùng không phải chịu cảnh như ở chỗ Văn Nhân Vô Kỵ.
Vì lạ giường, ban đêm nàng bị mất ngủ, khó khăn lắm mới thiếp đi thì đã bị tên cười giả trân là Văn Nhân Vô Kỵ quát như gọi hồn, muốn dẫn nàng ra ngoài chơi.
Ngu Kiều không được ngủ ngon nên khi rời giường rất cáu gắt, nào còn tâm trạng chơi bời gì nữa, chỉ ước mình có thể vặn đầu cẩu nam nhân giả vờ tình nồng ý đậm với mình xuống.
Nhưng khi ở đây nàng không hề buồn phiền như vậy, có trời mới biết nàng được ngủ trên chiếc giường mềm mại thế nào, đến mức Ngu Kiều vừa nằm xuống, không cần đếm dê đếm cừu gì hết thì đã chìm vào mộng đẹp bằng tốc độ nhanh nhất.
Ăn ngon ngủ ngon, nàng còn chơi cực kỳ vui vẻ.
Nàng không chơi trò hoạt động tay chân, leo núi lội sông như khi ở với Văn Nhân Vô Kỵ nữa, thay vào đó nàng chỉ ngồi dưới dàn hoa tử đằng đẹp mê ly, gió nhè nhẹ thổi, nhìn một nhóm mỹ nhân cổ đại không biết xuất hiện từ đâu khiêu vũ, người dẫn đầu đẹp đến mức sánh ngang với nàng.
Đến khi ngắm chán, có thể ăn mứt hoa quả và trà sữa bò được chuẩn bị sẵn bên cạnh.
Hít sâu một hơi, shzz, thời khắc này…
Ngu Kiều sa đọa thành công.
Nếu không phải lúc ngâm bồn tắm, vết đỏ di chuyển trên cánh tay nhắc nhở nàng còn ở trong tình huống mạng nhỏ có thể mất bất cứ lúc nào.
Bằng không Ngu Kiều đã khuất phục trước viên đạn bọc đường này.
Mặc dù bạo quân Kỳ Ân hoàn toàn khác khác với thiết lập nhân vật trong ấn tượng của nàng nhưng kiểu người như hắn rất hiếm thấy, suy cho cùng ai có thể cầm lòng nổi trước một nam nhân đẹp trai lại dịu dàng như vậy chứ?
Điều đó khiến Ngu Kiều không khỏi than thở thay cho may mắn của mình.
Sao nàng đen đủi đến vậy, lúc đầu xuyên qua không ở bên cạnh bạo quân đẹp trai tốt bụng mà là tên nam chính chó má kia, khiến nàng hiện giờ không thể không ra tay với vị bạo quân này vì mạng quèn của mình.
Một khi ra tay, e rằng thời gian ngọt ngào và hạnh phúc sẽ một đi không quay lại bên nàng.
Chỉ có một chữ thôi, thảm.
Mắt thấy vệt đỏ trên cánh tay dần rõ ràng, Ngu Kiều không còn cách nào khác hơn là tàn nhẫn ra tay.
Vì vậy nàng cố tình sai người chuẩn một bàn thức ăn trong phòng nhỏ của mình, mời Kỳ Ân đẹp trai ngút ngàn đến dùng bữa tối tại phòng nàng, nhân lúc không ai chú ý mở gói thuốc độ ra rồi rắc và trong ly rượu của đối phương.
Song không biết vị ca ca này cố ý hay bị gì, thường ngày đều mặc đồ đen nhưng nay lại thay một bộ y phục hoa lệ, tóc buộc ngay ngắn, đuôi mắt hơi ửng hồng như được thoa son.
Dưới ánh trăng, hắn mỉm cười bước từng bước đến gần Ngu Kiều, đơn giản vậy thôi.
Đơn giản đấy, hiểu không?
Ngu Kiều không nhịn được hét ầm lên trong lòng.
Đối diện với một người như vậy, bảo nàng đút thuốc độc cho hắn thế nào, đút xuân dược còn may ra.
“Khụ khụ.”
Nam tử y phục hoa lệ bên cạnh nàng bèn ho nhẹ hai tiếng khiến Ngu Kiều xót xa không thôi, nàng phản xạ có điều kiện vươn tay khẽ vỗ vào lưng hắn.
“Cảm ơn.”
Mỹ nhân vui tai vui mắt mỉm cười quay đầu và cảm ơn nàng.
Nhất thời, lương tâm Ngu Kiều hứng chịu đủ giằng xé và tự trách.
Nàng vội vàng cúi đầu xuống, thầm tẩy não “mạng nhỏ quan trọng, mạng nhỏ quan trọng” một lúc lâu, cuối cùng đáy lòng nàng mới kiên quyết.
Sau đó nàng mỉm cười nâng ly rượu lên định mời rượu đối phương nhưng không ngờ nâng lên cả buổi mà đối phương chả có phản ứng gì.
Khiến Ngu Kiều đang sẵn chột dạ, trái tim nhỏ cũng thoáng run lên.
Song lúc này nam tử bất ngờ từ từ cúi người và nghiêng đầu, thủ thỉ bên tai nàng: “Cô muốn Mỹ nhân đút cô uống.”
Ngu Kiều vừa nghe thế, bàn tay khẽ nghiêng một cái, vừa hay làm đổ hết non nửa rượu trong ly.
Ngay sau đó, nàng nhìn thấy một bàn tay trắng như ngọc lấy chén rượu trong tay mình rồi đặt lên bàn, đồng thời lấy chính ly rượu của hắn đặt vào tay nàng.
“Đút cô uống được không?”
Giọng điệu của nam nhân đã hơi khàn khàn.
A a a a a!
Loại người mê giọng như Ngu Kiều vừa nghe thấy thế, một cảm giác tê dại bỗng truyền từ lòng bàn chân thẳng lên não nàng.
Nữ tử mặt mày đỏ lựng bất ngờ quay đầu, lập tức đối diện với con ngươi hai màu mắt xinh đẹp của nam nhân.
Nhất thời, toàn thân tê tê dại dại như được kết nối với nguồn điện.
Trong đầu không còn nhớ hạ độc hạ thuốc gì sất, cổ tay run lên mất kiểm soát khiến rượu đã bị bỏ thuốc độc đổ hết ra đất.
Ngu Kiều tiện tay ném chén rượu ra ngoài cửa sổ, sau đó bèn cầm chiếc đũa trắng ngà lên rồi gắp một miếng thức ăn, đưa đến bên miệng nam nhân: “Uống rượu làm gì? Uống nhiều hại sức khỏe, ăn nào, chúng ta ăn được không?”
Kỳ Ân nghe vậy bèn chớp mắt, sau đó khóe miệng nhếch cao hơn.
“Mỹ nhân nói thế nào thì là thế ấy.”
Dứt lời, hắn há miệng ngậm lấy thức ăn trên chiếc đũa của Ngu Kiều.
Rõ ràng chỉ là động tác ăn thức ăn nhưng Ngu Kiều nhìn thế nào cũng thấy mê mẩn, lập tức bị kích thích đến mức không cầm đũa nổi nữa.
Bữa cơm này Ngu Kiều ăn thỏa thích nhưng cũng hơi lao tâm lao lực quá độ.
Khó khăn lắm mới tiễn nam nhân đi, nàng bèn không chịu nổi bụm mặt mình lại, đập mạnh đầu xuống chiếc bàn trước mặt.
Ta quá vô dụng, vốn không xuống tay được, hu hu hu!
Có câu nói thế này, trên đầu chữ sắc có thanh đao!
Khác với Ngu Kiều đầy chán nản và suy sụp tinh thần, Kỳ Ân vừa ra khỏi viện của nàng, không nhịn được nhếch môi lên.
Tâm trạng của hắn rất tốt, dưới ánh trăng trong vắt như nước, hắn đi đến viện của Tuân Ương.
“Tiến triển thế nào?”
Vừa tiến vào sân, hắn đã lên tiếng hỏi ngay.
“Nghiên cứu gần xong rồi, có lẽ là Vong Ưu… Ớ!”
Tuân Ương đang bận rộn quay phắt người lại, vô cùng ngạc nhiên vì hiếm khi nhìn thấy Kỳ Ân ăn mặc bắt mắt thế này, sau đó hắn ta bèn đánh giá Kỳ Ân từ trên xuống dưới, tắc lưỡi liên hồi.
Kỳ Ân hoàn toàn phớt lờ hành vi của hắn ta.
Tuân Ương biết tính tình của hắn vô vị bèn thở dài, không trêu ghẹo hắn nữa mà bắt đầu nói về việc chính: “Nếu thuộc hạ tính toán không nhầm, trong cơ thể nương nương hẳn là có một loại cổ trùng tên Vong Ưu cổ làm hại, vì vậy mới khiến nương nương quên hết quá khứ của ngài và nương nương.
Cách giải quyết rất đơn giản, chỉ cần tiêu diệt cổ trùng, ắt hẳn nương nương sẽ nhớ lại.”
“Song có một việc rất thú vị… Trong khi thuộc hạ đang nghiên cứu thì phát hiện Vong Ưu cổ trên người nương nương và Huyết cổ trong cơ thể bệ hạ đều do cùng một người tạo ra.
Lúc trước thuộc hạ đã nói khi máu trong người bệ hạ chưa được thay, Huyết cổ sẽ không bao giờ chết, bây giờ xem ra hình như chúng ta đã tìm được người ra tay rồi.”
“Nhưng cũng kỳ lạ, cổ độc của bệ hạ ước chừng xuất hiện từ hơn hai mươi năm trước, cũng là lúc bệ hạ được bảy tuổi.
Lúc ấy trong mắt đối phương, bệ hạ là một con tin Bắc Tần bị ép rời khỏi quê hương, không có chút căn cơ nào, tại sao bọn chúng lại muốn ra tay với ngài? Thuộc hạ nghĩ mãi về vấn đề này nhưng thật sự chẳng có cách giải thích nào hợp lý.”
Tuân Ương khẽ nhíu mày.
“Tạm thời đừng quan tâm đến chuyện đó, ngươi chỉ cần nói cô biết Vong Ưu cổ trong cơ thể Ngu Kiều có gây hại gì cho nàng ấy không? Nên tiêu diệt nó thế nào?”
“Chắc chắn sẽ có hại, suy cho cùng nó vẫn là cổ trùng, lúc nào cũng hấp thu chất dinh dưỡng trong cơ thể nương nương, chớ nói chi nó còn là tử cổ.
Chỉ cần mẫu cổ muốn thì có thể khiến nương nương chết bất đắc kỳ tử ngay lập tức.”
Kỳ Ân nghe vậy bèn siết chặt tay.
“Còn biện pháp tiêu diệt…”
Tuân Ương vốn định chọc ghẹo, nhưng khi chạm đến ánh mắt lạnh như băng của Kỳ Ân, hắn ta không do dự nữa mà nói ngay: “Chủ yếu ở trên người bệ hạ.”
Kỳ Ân nhíu mày.
“Mặc dù thuộc hạ không biết người hạ cổ cho nương nương là ai, nhưng có thể kết luận hắn ta không phải là người nuôi cổ, nói không chừng hắn ta còn không biết đến sự tồn tại của Huyết cổ trong cơ thể bệ hạ.
Nếu không tuyệt đối sẽ không hạ độc nương nương rồi lại đưa nương nương đến bên cạnh bệ hạ.”
Tuân Ương cười nói.
“Trọng điểm.”
“Trọng điểm chính là Huyết cổ trong cơ thể bệ hạ cực kỳ bá đạo, chỉ cần dẫn cổ trùng trong người nương nương vào cơ thể ngài, không chỉ đảm bảo nương nương bình an mà ngay cả Huyết cổ của bệ hạ cũng sẽ tạm thời kết kén ngủ đông sau khi chén một bữa no nê, không hút máu huyết của bệ hạ nữa, vì vậy chúng ta sẽ dư dả gần ba tháng.
Chỉ đợi khi thay máu xong, bệ hạ sẽ không cần lo lắng nữa, thậm chí…”
“Thậm chí?”
“Thậm chí cơ thể của nương nương và bệ hạ đã từng bị cổ trùng kí sinh sẽ là hai cơ thể hòa hợp với nhau nhất trên đời này.
Một khi âm dương kết hợp, điều hòa lẫn nhau, sống lâu trăm tuổi là điều hiển nhiên.”
Tuân Ương nói nghiêm túc.
Kỳ Ân: “…”
“Cụ thể phải làm sao mới dẫn cổ trùng trong người Kiều Kiều vào người cô?”
Kỳ Ân vừa dứt lời, Tuân Ưng vốn đang nghiêm chỉnh lập tức bèn nở nụ cười xấu hổ lại bỉ ổi.
Hắn ta cười khà khà một tiếng, giơ đôi tay lên rồi chìa hai ngón cái ra, sau đó nhẹ nhàng chạm vào nhau.
Kỳ Ân: “…”