Thẩm Nhược Giai ăn tối xong liền về phòng, một người đã đợi sẵn cô.
Thẩm Trạch Dương giống một đứa trẻ ngồi trên ghế xoay, dùng chân đẩy xuống đất làm ghế xoay vài vòng, động tác lặp đi lặp lại như không hề biết chán.
Thẩm Nhược Giai nhíu mày, biểu hiện có hơi khó chịu.
Cái hành động tự nhiên ra vào phòng cô mà như phòng mình của Thẩm Trạch Dương khiến cô phản cảm.
Thằng nhóc này có hiểu quyền riêng tư không thế.
Mà ai kia lại như không phát hiện có người vào phòng, vẫn hồn nhiên tiếp tục "đùa nghịch".
- Sao lại vào đây? - Thẩm Nhược Giai đành cất tiếng hỏi.
Hành động xoay ghế của Thẩm Trạch Dương dừng lại, cậu giờ mới nhìn sang cô.
Khác với dáng vẻ luôn cười tươi, lúc này cậu ta có hơi bất thường, vài giây sau giọng điệu cậu bình tĩnh trả lời, không nghe ra chút tình cảm nào.
- Bố đi đến nhà họ Tề.
Câu nói vừa dứt, Thẩm Nhược Giai sững sờ, tim cô như bị buộc lại treo cao lên.
Không cần nhiều lời, cô đã đoán ra mục đích Thẩm Hiên tới đó.
Hôm trước ông ta hỏi cô vừa ý ai, hôm nay đã đi đến nhà của một trong hai người.
Quá dễ để đoán ra ông muốn gì.
Liên hôn.
Mẹ kiếp.
Sao ông ta có thể hành động nhanh như thế?!
Thẩm Nhược Giai nghiến răng.
Không có cảm giác nào tệ hơn khi chuyện tương lai mình bị sắp đặt, nhất là giống như một món hàng bị nóng lòng bán đi.
Cô còn đang suy nghĩ thì bỗng Thẩm Trạch Dương đột ngột ngồi dậy, tiến sát lại gần cô.
- Chị.
Cô ngạc nhiên nhìn cậu.
- Cái gì?
Thẩm Trạch Dương ra vẻ đắn đo vài giây sau đó nói.
- Hay chúng ta dắt tay nhau chạy trốn đi?
- Hả? - Thẩm Nhược Giai đề cao giọng.
Cái không khí trầm trọng và tâm trạng nặng nề của cô bị câu nói này của cậu ta phá hủy.
Cô bực tức đẩy mặt cậu ra xa, nói.
- Bớt đùa.
Cậu lại không tán thành, giơ tay nắm lấy tay cô, dùng lực kéo cô ngã về phía mình, ôm trọn cô vào lòng một cách hoàn hảo, tay kia vòng qua eo.
Thẩm Trạch Dương rũ mắt nhìn người con gái trong lòng, buồn bực nói.
- Nhưng em không đùa.
Khi nói lời này, trông Thẩm Trạch Dương rất nghiêm túc, không có dáng vẻ đùa giỡn.
Cô ngẩng đầu sửng sốt, trong thời gian ngắn không biết phải phản ứng sao.
Thẩm Trạch Dương bỏ tay cô ra, đổi thành hành động vuốt lọn tóc hơi rối phía trước của cô về sau tai.
- Câu vừa nãy của em là thật nha.
Cái lúc biết bố đến nhà họ Tề, điều đầu tiên em nghĩ đến là hai ta dắt tay nhau bỏ trốn, trốn khỏi cái nhà này, trốn khỏi ông ta, trốn khỏi ánh mắt của những người khác, khỏi những thứ làm chị áp lực.
Đến một nơi không ai biết em và chị.
Thẩm Nhược Giai nhăn mày, kì lạ là cô không thấy chút vẻ đùa cợt nào của cậu, điều này làm cô thấy bất an.
Cô định lùi về sau, thoát khỏi cái tư thế bị động nhưng có vẻ cậu rất sợ cô thoát được, tay Thẩm Trạch Dương giữ chặt eo cô, không cô trốn.
Thẩm Nhược Giai trừng mắt, giọng nói châm chọc, không muốn lộ ra một chút yếu thế nào.
- Nhãi ranh xem phim nhiều quá rồi đấy.
Cái đề nghị buồn cười lại ngây thơ này.
Trốn cùng mình?
Thằng nhóc này cũng thật dám nói.
Không biết trốn được hay không nhưng cậu ta có lý do gì mà muốn chạy trốn với cô?
Mới đầu Thẩm Nhược Giai nghĩ rằng Thẩm Trạch Dương đổi phương pháp khác để trêu chọc cô, giả vờ như có thích cô rồi đến khi cô có tình cảm với cậu thì cậu sẽ lộ ra bộ mặt thật.
Nhưng làm đến mức này, cậu còn nói muốn đi cùng cô.
Thẩm Nhược Giai cảm thấy cậu càng chơi càng hăng, còn càng diễn càng nhập vai.
Thẩm Trạch Dương không vui, ủ rũ nói.
- Đúng thật là một đề nghị buồn cười lại ngây thơ.
Em còn tưởng tượng chúng ta trốn đến nước ngoài, khi ấy không ai tìm được chúng ta cũng chẳng ai biết ta là chị em, mặc dù là trên danh nghĩa.
Em đã vì những suy nghĩ này mà chuẩn bị rồi.
Thẩm Nhược Giai không để cậu nói hết, cô mặt lạnh dùng lực đẩy cậu ra.
Vừa định mở miệng nói thì cô nghe tiếng cổng mở, cô quay đầu nhìn ra cửa sổ, thấy rõ khung cảnh phía ngoài.
Cổng mở, một chiếc xe hơi màu đen đang chầm chậm đi vào.
Thẩm Hiên về rồi.
Sắc mặt Thẩm Nhược Giai trở nên khó coi.
- Chỉ cần chị đồng ý, em sẽ chuẩn bị mọi thứ.
- Thẩm Trạch Dương cười khẽ, thong dong bước ra khỏi phòng.