Chiaki xoay tròn một vòng, nở nụ cười thiên chân vô tà...
- Trái tim của tớ nhỏ lắm, không thể chứa được tất cả mọi người đâu.
Tớ thà bỏ rơi cả thế giới để bảo vệ người quan trọng với mình.
Cho nên, tớ nghĩ tớ thực sự không phù hợp để làm một anh hùng!_ Âm thanh của Chiaki nhẹ bẫng, thẫn thờ như đang nhắc đến một kỷ niệm xa xăm gì đó...
- Nói thì nói thế, thực ra tớ trở thành anh hùng là vì muốn tìm một người!_ Cuối cùng cũng thu hồi lại vẻ mặt thần bí, Chiaki trở lại là cô gái cà lơ phất phơ mọi ngày...
- Tìm người? Tìm ai?_ Cơn tò mò cuốn theo ba người bạn kia...
- Tớ không nhớ.
Tớ chỉ biết là tớ muốn tìm một người.
Người đó dường như rất quan trọng với tớ, tớ có thể đứng ở đây lúc này là nhờ người ấy!
Chiaki nâng mắt nhìn qua cửa sổ, âm thanh thủ thỉ...
- Chỉ là, tớ không thể nào biết được tớ muốn tìm ai.
Tớ không nhớ được tên cậu ấy, tớ không nhớ được đôi mắt của cậu ấy, tớ không nhớ được gương mặt của cậu ấy! Cậu ấy là ai? Tên cậu ấy là gì? Giọng nói của cậu ấy nghe như thế nào? Tớ hoàn toàn không nhớ được chút nào! Vậy mà, tớ vẫn cứ ngốc nghếch muốn đi tìm cậu ấy! Thật sự...!rất ngốc đúng không?
Giọng nói từ thản nhiên rồi lại dần vỡ vụn...
Cô gái đứng nó, nụ cười rạng rỡ nhưng con mắt xanh trong veo kia lại đong đầy nước...
Chiaki đang khóc, nụ cười méo mó trông còn khiến người khác đau lòng hơn cả khóc...
Chiaki đang khóc, đang rất muốn khóc đây, nhưng cô phải kìm lại...
Mẹ nó chứ! Mục tiêu nhiệm vụ, đến khi nào cậu mới chịu xuất hiện trước mắt tôi hả?
Không tìm thấy cậu thì tôi chắc là đóng đô ở thế giới này mất! Cứu...
Ba người kia đang định nói gì đó thì đột ngột All Might xuất hiện, chỉ điểm nam chính cùng với Chiaki cùng ăn trưa với nhau...
Trong lúc lớp trưởng và cô bạn trọng lực nói chuyện với nhau, đồng thời lại nhắc đến năng lục cường hóa của Deku và khả năng của Chiaki...
Đương nhiên điều đó cũng lọt vào tai của bạn trẻ Todoroki...
Trong lúc đó, Chiaki đang ngồi ăn cùng với All Might và nam chính...
Cô ngồi đó, thản nhiên nhìn All Might đang giáo huấn và chuẩn bị tâm lý cho Deku...
Ăn trưa xong Chaki lại mang theo túi đồ ăn cho mèo ra chỗ bí mật kia...
Nhìn những con mèo đang chúi đầu vào bát thức ăn, cô gái nào đó khẽ mỉm cười...
Cuộc sống tốt đẹp thật đấy...
Nếu như có thể...!sống mãi ở thế giới nay thì tốt biết bao...
"Tích! Phát hiện ký chủ có ý định thoát ly khỏi nhiệm vụ! Trừng phạt: điện giật hai tiếng!" Âm thanh cứng đơ vang lên...
Chiaki giật sững, một cơn đau đánh thẳng vào trong linh hồn...
Cô khuỵu xuống, bàn tay không chút nghĩ ngợi mà nắm chặt lấy cánh tay đang bị thương...
Hai cơn đau va vào nhau, cuốn lấy nhau, giằng xé nhau...
Cuối cùng thì vô cùng ăn ý, đạt thành nhận thức chung mà quay ra tấn công chủ thể là Chiaki...
Đau, như thể da thịt bị đốt cháy, da tróc thịt bong...
Chiaki hoa cả mắt, cô đứng dựa vào tường thở dốc...
Shinso vừa đến nơi đã thấy cô bạn kia đang run rẩy tựa vào tường...
Tiếng rên bật ra mặc dù đã cố nén, tràn đầy ẩn nhẫn và đau đớn...
- Cậu sao vậy?_ Vừa nói, Shinso vừa chạm tay vào cô gái nhỏ đang run rẩy đứng đó...
Vừa chạm vào, dòng điện lập tức tràn vào cơ thể cậu...
Tấn công thẳng đến não bộ, đau xót...
Khiến cho Shinso vội giật tay ra...
Cậu khó tin nhìn cô gái trước mặt vẫn đang run rẩy...
Cái cơn đau kia, cô ấy đang phải chịu đựng nó sao?
Đau đớn ấy, cậu chỉ chạm vào một chút đã không chịu được, vậy nếu là cô ấy...
- Shinso, đừng...!chạm vào tớ! Cậu sẽ bị đau...
Chiaki lúc này mới nhận ra có người đang ở bên cạnh mình, cô hoảng hốt lùi lại, không để cho cậu ta chạm vào mình...
Hình phạt sẽ bị chia sẻ nếu người khác chạm vào, Chiaki đã trải qua vụ này ở thế giới đầu tiên rồi...
Không thể để cậu ta bị đau được...
- Này, cậu có vẻ đang rất đau!_ Shinso cau mày quan sát cô bạn mình đang đau đến cuộn tròn...
- Không sao...!Chỉ...!hai tiếng thôi!_ Chiaki cắn răng, ngồi rúm ró trong góc...
Đau tới mức cô muốn phát điên...
Chiaki siết chặt tay...
Những ngón tay thon dài, móng tay cong cong cào xước cả làn da trên cánh tay...
Để lại những vết cào nhiễu máu...
Khoang miệng Chiaki cũng thoảng qua mùi sắt, hàm răng của cô đã cắn nát môi...
Những giọt mồ hôi trong suốt, mặn chát lăn dài...
Chiaki cứ như vậy mà trải qua hai tiếng đồng hồ tưởng thì nhanh nhưng lại dài như hai thế kỉ...
Đến lúc đã xong việc cả người cô tàn tạ đến mức không cần nói nữa...
Cơ thể thấm đẫm mồ hôi, cả tay lẫn môi đều tràn máu...
Xem ra hôm nay phải trốn học rồi...
- Chết tiệt!_ Cánh tay bị nứt xương vốn chưa lành giờ lại bị dày vò đến đau thấu trời đất...
Chiaki cau mày, bắt đầu loạng choạng đứng lên định rời khỏi đây...
Những chú mèo con đang nấp sau chân của ai đó...
Chiaki ngẩn ra nhìn Shinso đang đứng ngay trước mặt...
Cô vậy mà quên mất, quên mất nơi này vẫn còn người ngoại trừ cô...
- Shinso, đây sẽ là bí mật giữa hai chúng ta nhé! Đừng nói cho ai biết việc này, nha?_ Chiaki cong cong mắt, mỉm cười lừa gạt...
- Cơ thể cậu, tại sao lại?
Shinso còn đang ngạc nhiên thì cô gái trước mặt đột ngột vòng tay qua cổ cậu...
Khi Chiaki trở lại vị trí cũ, một chiếc dây chuyền hình cỏ bốn lá đã ngự trị trên cổ của cậu bạn tóc tím...
- Đây sẽ là dấu hiệu, cậu sẽ không thể tháo cái dây chuyền đó ra đâu! Thôi thì, coi như nó là kỷ niệm cho tình bạn của hai chúng ta nhé?_ Cô khẽ mỉm cười, nụ cười rạng rỡ...
Shinso bần thần hạ mắt, chạm tay vào chiếc dây chuyền kia...
Nhìn thấy bông tứ diệp thảo xanh mướt trên cổ, đôi mắt tam giác đã trợn tròn trong một khoảnh khắc...
Shinso lặng lẽ nắm chặt mặt dây chuyền và lại chú ý đến cô gái trước mắt...
Chiaki lúc này đang cẩn thận băng lại mấy vết thương lẫn vết cào của mình...
Không được để cho người khác nhìn thấy vết thương của mình, nhất định...
Cho nên, ngày hôm ấy, Chiaki trốn học về sớm...
Vậy nên may mắn trốn được cuộc gặp mặt không mấy dễ chịu lúc tan trường...