Hiểu Linh từng bước từng bước chậm chạp vịn lan can đi xuống cầu thang.
Lăng Hạo Ninh tinh thần, cơ bắp căng chặt chú ý từng cử động của Hiểu Linh, sẵn sàng lao tới đỡ cô khi cần.
Bước hết xuống cầu thang, Hiểu Linh thở ra một hơi đứng ngẩn người.
Cô cũng không cậy mạnh, nương tay đỡ của Hạo Ninh ngồi xuống xe lăn để anh ấy đẩy vào nhà ăn.
Đi cầu thang chỉ gần 30 bậc cũng đủ để hai chân cô run lẩy bẩy vì mỏi.
Xe lăn đi vào phòng ăn, Hiểu Linh lại ngẩn người.
Hôm nay Thừa Minh giờ này còn ở nhà nên cô lấy làm lạ, lên tiếng chào hỏi:
- Chào buổi sáng, anh Thừa Minh.
Anh chưa đi làm sao?
Cố Thừa Minh đặt máy tính bảng sang một bên, ngẩng đầu nhìn Hiểu Linh cười cười:
- Hôm nay rảnh rang chút nên ở nhà.
Một tháng đi tối ngày rồi.
Ngồi xuống đi, anh đang chờ em cùng ăn sáng đây.
Hiểu Linh an vị bên cạnh Thừa Minh xong cũng quay sang nói với Trần thím:
- Thím lấy cho con bát phở bò nhỏ, một quả trứng trần và một ly cà phê sữa đá nhiều đá.
Con cảm ơn.
Đồ ăn được đưa ra cho hai huynh muội, Thừa Minh nhíu mày nhìn lượng đồ ăn của Hiểu Linh:
- Em ăn quá ít.
Hiểu Linh thong thả lấy thêm chanh ớt vào bát phở của mình, đáp:
- Không ít.
Như vậy là đủ.
Một lát tập xong ăn thêm chút hoa quả là no tới trưa rồi.
Thừa Minh suốt lúc ăn đều chú ý Hiểu Linh.
Một tháng nay hắn đi sớm về muộn.
Khi rời nhà đi, cô còn chưa xuống ăn sáng, khi xong việc thì cô đã về phòng đóng cửa.
Rõ ràng phòng hắn ở ngay đầu cầu thang đi lên, không cần trải qua phòng cô, nhưng không biết tự lúc nào Thừa Minh đã có thói quen mỗi lần trở về đều đứng trước phòng Hiểu Linh một lát.
Nếu còn sớm, hắn sẽ tượng trưng gõ cửa hai cái rồi tự động mở bước vào.
Hiểu Linh chỉ để hai chiếc đèn ở đầu giường sáng để đọc sách hoặc xem điện thoại nên phần lớn căn phòng đều chìm trong bóng tối.
Khi hắn mở cửa ra, dường như toàn bộ ánh sáng nhu hòa ấm áp đang phát ra từ cô ấy.
Trong cái ánh sáng yếu ớt ấy, Thừa Minh vẫn có thể rành mạch nhìn rõ nụ cười nhẹ trên môi Hiểu Linh, cái gật đầu và câu nói: Anh về rồi đấy à.
Chỉ cần nghe câu nói ấy, nhìn thấy nụ cười ấy, mọi mệt mỏi căng thẳng một ngày dường như được xoa dịu hết.
Cả tinh thần, thể xác đều nhẹ nhàng.
Trái tim thực ngọt.
Những hôm về quá muộn, Thừa Minh đứng trước cửa phòng cô rất lâu mà đấu tranh có nên bước vào.
Đi vào có thể sẽ khiến Hiểu Linh tỉnh giấc, còn nếu không thì tim hắn....!lại như trống rỗng.
Rốt cuộc dằn lòng xuống, không muốn phiền giấc ngủ của cô mà trở về phòng.
Cả cơ thể rệu rã nằm vật ra giường, đôi mắt trân trân nhìn trần nhà, giày vò bản thân không biết bao lâu mới có thể chìm vào giấc ngủ.
Bây giờ khi nhìn Hiểu Linh dưới ánh sáng chan hòa của buổi sáng, Thừa Minh không khỏi nhíu mày, ẩn ẩn lửa giận hỏi:
- Em gầy, gầy hơn cả khi ở bệnh viện.
Rốt cuộc một tháng qua em làm cái gì?
Hiểu Linh ngơ ngác nhìn Thừa Minh rồi lắc đầu:
- Không có.
em thấy mình vẫn vậy.
Đâu có gầy.
Anh nhìn nhầm.
Thừa Minh đứng dậy, tiến tới bên cạnh Hiểu Linh, đột nhiên bế bổng cô lên kiểu công chúa rồi lớn tiếng gọi:
- Lý bá, bá lấy cho tôi chiếc cân điện tử trên phòng thể thao xuống đây.
Hiểu Linh tưởng Thừa Minh định bế cô ra phòng khách, không ngờ anh cứ thế ôm cô đứng ở gần cạnh cầu thang mà chờ Lý bá từ tầng 3 xuống liền bối rối.
- Anh Thừa Minh, để em ra salon chờ là được rồi...!Anh....!
Ánh mắt cô bất ngờ chạm phải ánh mắt âm trầm tức giận của Thừa Minh nhìn xuống thì lập tức im miệng.
Người này đang rất cáu đâu...!Có cái gì đáng cáu giận đâu nhỉ.
Lý bá vội vàng mang chiếc cân xuống.
Lúc nãy nghe tiếng ồn, Hạo Ninh cũng từ phòng của mình đi xuống.
Thừa Minh thấy cân đến mới từ từ thả cô xuống.
Vừa đứng xuống cân.
Hai ánh mắt vừa tức giận, vừa xót xa nhìn chằm chằm Hiểu Linh làm cô không chịu nổi rụt cổ trốn tránh.
Thừa Minh gằn từng chữ:
- Còn nói không giảm cân.
Gầy hẳn 3 kg so với hồi mới xuất viện.
Cao 1m62 mà nặng chưa được 40kg.
Em muốn thành như thế nào hả?1
Đoạn, ánh mắt giết người của Thừa Minh găm thẳng mặt Lăng Hạo Ninh lúc này cũng đang rất bất ngờ cùng tự trách:
- Lăng Hạo Ninh, Cố gia thuê anh làm trợ lý cho Hiểu Linh để anh giúp đỡ, chăm sóc cho cô ấy.
Rốt cuộc anh đã làm cái gì vậy hả?
Hiểu Linh chưa kịp suy nghĩ tại sao mình bị giảm cân đã nhìn thấy Thừa Minh sải chân về phía Lăng Hạo Ninh tính cho cậu ta một trận.
Hốt hoảng, cô tính chạy theo để níu anh ấy lại mà quên mất mình chưa đi nhanh được nên ngã quỳ trên mặt đất.
Hai đầu gối đập mạnh xuống sàn nhà nền đá lát một tiếng đanh gọn....!
Vốn khí nóng bốc lên đầu, Thừa Minh chỉ muốn đập cho Lăng Hạo Ninh một trận.
Bản thân cũng thật giận mình tại sao có thể lơ là cô như vậy.
Tại sao mỗi buổi tối có thể đến bên giường nhìn cô kỹ hơn nhưng lại chưa từng tiến thêm một bước, chỉ đứng ở đó lặp đi lặp lại mấy câu quan tâm rỗng tuếch.
Nhưng vừa nghe tiếng gọi hoảng hốt phía sau rồi tiếng Hiểu Linh ngã xuống làm tim hắn như đứng lại.
Gấp gáp xoay người tiến tới ôm cô dậy, lo lắng:
- Em không sao chứ? Đầu gối có đau lắm không.
Ngồi lên ghế, anh xem xem một chút.
Hiểu Linh hốt hoảng đáp:
- Em không sao...!không cần xem..