Đại Yến nằm ở hướng
Đông Bắc Đại Mạch. Càng về gần Đại Yến, tuyết đổ càng lớn. Trên lớp
tuyết đọng dày đặc, hai hàng dấu vó ngựa vừa hằn lên chưa lâu đã bị
tuyết lớn phủ lấp.
Hai con tuấn mã màu đỏ thẫm chậm rãi đi ở trên mặt tuyết. Một đỏ một trắng trên lưng ngựa. Ăn vận vô cùng it ỏi. Trên
chiếc mũ rộng vành bị phủ một lớp tuyết trắng dày. Hai người này, chính
là Lạc Nhan Cơ và Vạn Giang Hồng đang gấp rút trở về Đại Yến.
Nhìn tấm bia đá cao lớn dựng sừng sững bên trong tuyết lớn, phía trên cổng
chính có khắc một chữ ‘Mạch’, phía sau có khắc một chữ ‘Yến’. Trong bất
giác, đã tới giao giới giữa hai nước.
Đột nhiên Lạc Nhan Cơ kéo
lại con ngựa đang đà tiến lên, cúi đầu nhìn tấm bia đá nói, “Qua khỏi
đây, chúng ta sẽ tách ra hành động, ngươi trở về Đại Yến trước, ta vòng
hướng Đông trở về Đại Yên, tránh cho kéo theo việc tranh luận với người
khác.” Giống như chợt nhớ ra cái gì đó, nàng kéo kéo áo tơi* trên người, tiếp tục nói, “Đừng quên, vừa qua nơi này, ngươi không phải là Vạn
Giang Hồng, mà là Tam hoàng tử Đại Yên Tiêu Thiên Tác. Còn ta, cũng sẽ
không phải vũ Cơ Lạc Nhan Cơ, mà là Cửu công chúa Đại Yến Tiêu Nhan
Lạc.”
(Áo tơi: áo mưa được làm bằng rơm.)
“Những điều này, tất nhiên cháu biết.” Vạn Giang Hồng gật đầu. Đưa tay, túm lấy con hồ ly
nào đó ở trong ngực đang lăn qua lộn lại, không có phép tắc lôi ra
ngoài.
“Tiểu cô mụ, con hồ ly này, hay là để lại cho cô, để cô
không đến nỗi quá cô đơn trên đường.” Y xách phần da lông trên cổ của
nó, nói xong tính ném tiểu hồ ly qua.
Thất Thất sững sờ, hai chân trước ôm chặt cổ tay của y, cầu xin nhìn y, ‘hu hu’ nức nở.
Cô cũng không muốn đi cùng Lạc Nhan Cơ, tuy rằng hồi đầu mê luyến, nhưng bây giờ, nhìn thế nào cũng thấy đáng sợ kinh khủng.
Lạc Nhan Cơ dửng dưng liếc sang, “Được, đúng lúc ban đêm rét lạnh, có thể
dùng da của nó làm mũ, tuy rằng thịt của nó nướng lên cũng không tính là thơm ngon. Bất quá, ta có thể chịu được.”
Thất Thất và Vạn Giang Hồng cùng lúc rùng mình, nhìn dung nhan thánh khiết như hoa sen của
nàng, cảm nhận thật sâu sắc cái gì gọi là mặt người dạ thú.
“Thôi thì… vẫn giữ bên cháu đi.” Vạn Giang Hồng cứng ngắc, tay từ từ thu lại tiểu hồ ly.
Thất Thất vừa có cơ hội, vội vàng trốn vào lại trong ngực của y, bới bới áo
lót của y, dùng sức chui vào, hai chân ôm đầu, không ngừng run lẩy bẩy
bên trong ngực y.
Mắt thật sự mù rồi, ban đầu sao cô lại thích một người như thế chứ?! Mắt mù mắt mù rồi!
Lạc Nhan Cơ tựa hồ có chút thất vọng, giống như đồ ăn ngon bỗng chốc biến
mất, thở dài ngao ngán, “Ngươi đi nhanh lên đi, tiểu Hồng. A, không,
phải là Thiên Tác.”
Vạn Giang Hồng kéo dây cương, thúc ngựa đi về trước vài bước, đột nhiên quay đầu lại, nhìn Đại Mạch sau lưng, không
biết đang nhìn thứ gì.
“Ngươi còn đang nhớ tới ả nữ nhân kia ư?” Lạc Nhan Cơ nhíu chặt lông mày, vốn là chuyển đầu ngựa về hướng Đông,
chợt quay lại, “Đừng quên, lấy thiên hạ làm trọng, vẫn đừng nên mơ tưởng ả nữ nhân kia nữa. Ngươi vì cô ta mất đi một con mắt, chẳng lẽ còn muốn cô ta liên lụy đến tính mạng mới tỉnh táo hả?”
“Tiểu cô mụ, cô không cần phải lo lắng. Cháu cùng côtrở về Đại Yến, tất nhiên biết lấy cái gì làm trọng.”
“Vậy ngươi đang nhìn cái gì?”
Vạn Giang Hồng cười cười, ranh mãnh chăm chú nhìn nàng ta, “Cháu đang nghĩ
xem Quỷ Thủ lão yêu quái đó phải mất bao lâu mới đuổi theo chúng ta
được.”
Lạc Nhan Cơ vẫn dửng dưng như không hầm hừ, “Xương sườn
gãy ba cái, tay chân đứt đoạn, nên sẽ không đuổi theo ngay được đâu, tuy nhiên, xét theo mức độ mặt của lão ta, chắc trong vòng mười ngày.”
Lặng lẽ thương xót cho Quỷ Thủ một phen, Vạn Giang Hồng nói một tiếng từ
biệt, không ngoảnh đầu lại nhìn nữa, cưỡi ngựa từ từ thong thả đi về
phía Đại Yến.
Thất Thất núp trong ngực Vạn Giang Hồng, nghe đối
thoại giữa hai người. Nghe tới đoạn Vạn Giang Hồng bị mù một con mắt thì bỗng dưng kinh hãi. Nhớ tới con mắt phải bỗng nhiên biến đỏ, nhất thời
có chút cảm thấy sầu não. Nhưng vừa nghĩ tới, là bởi vì người đàn bà
khác mà bị mù, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu.
Nếu anh ta
có thể vì những ả đàn bà khác mà bỏ đi một con mắt, vậy lúc trước tại
sao cứ quanh quẩn bên cạnh cô chứ, thật đúng là, người xấu tâm thối!
Càng nghĩ càng giận trong lòng, chìa ra móng vuốt cào cào vào ngực y.
“Tiểu hồ ly phiền hà quá đấy!” Vạn Giang Hồng lôi nó ra ngoài, đối diện với
con ngươi trong veo như nước, không biết có phải ảo giác của y hay
không, nhưng dường như thấy được sự khinh thường trong mắt của nó.
“Chẳng lẽ là vì phong thủy? Tại sao ánh mắt lại giống với nàng ấy đến thế? Đều đáng ghét như vậy!” Dứt lời, từ trong túi trên lưng ngựa móc ra một sợi dây dài, vài vòng đã trói lại mấy cái chân của nó, cuối cùng, trực tiếp nhét nó vào trong chiếc giày dùng để thay, Vạn Giang Hồng thở hắt ra
một hơi, “Rốt cuộc lần này sẽ không gây phiền phức gì nữa.”
Thất
Thất cũng đã bị hành hạ đến thê thảm, giương lên một đôi mắt to, tố cáo
mà nhìn y chằm chằm. Nào ngờ y cũng chẳng thèm để ý, mắt chăm chú nhìn
về phía trước, hung hăng vung roi, con ngựa hí dài một tiếng, chợt tăng
tốc chạy nhanh về phía trước.
*
Đại Mạch, Kinh Thành.
Sắc mặt Cố Cẩn Hi phờ phạc nhìn Cố Nghê Thường ở trên giường hoàn toàn
không còn chút hơi thở nào, hắn cả đêm không ngủ, chỉ sợ ngủ, tên kia sẽ xuất hiện, nếu tên kia thấy cô không còn nữa, sẽ làm ra chuyện điên
cuồng gì, hắn hoàn toàn không hay biết.
Không biết có phải là ảo
giác của hắn hay không, tuy rằng tim của cô đã sớm ngừng đập, sắc mặt
lúc trước trắng nhợt lại dần dần trở nên hơi hồng hào, giống như chỉ
đang ngủ thiếp đi thôi.
“Hừ! Ngươi đúng là một nữ nhân phiền
toái!” Cố Cẩn Hi oán hận nói, đưa tay kéo khép lại mành trên giường. Tức giận xoay người đi ra ngoài.
Vừa đi ra được mấy bước, tiểu thái giám cúi đầu đi tới nghênh đón từ ngoài điện.
“Bệ hạ, Thừa tướng Nhị phu nhân nói là muốn cầu kiến công chúa điện hạ.”
“Thừa tướng Nhị phu nhân?” Cố Cẩn Hi ngẩn người, một lúc lâu mới lạnh lùng
cười, “Kẻ xấu xí kia lá gan cũng chẳng nhỏ nhỉ. Dẫn nàng ta vào Ngự Thư
Phòng đợi, trẫm sẽ đến ngay sau.”
“Tuân chỉ.” Tiểu thái giám quỳ xuống hành lễ, rồi khom lưng chậm rãi lui ra ngoài.
*
Nghe nói hôm đó Ngự Thư Phòng có thích khách, muốn ám sát Cố Cẩn Hi, Âu
Dương Ngữ nghiêng người che cho Cố Cẩn Hi, chủy thủ trong tay thích
khách sắp sửa đâm vào tim của cô ấy lại đột nhiên thu về. Nhìn cô một
cái thật sâu, bất ngờ xoay người rồi biến mất không thấy bóng dáng tăm
hơi. Không lâu sau đó, Lưu Niên điện bỗng dưng bốc cháy, thi thể của Cố
Nghê Thường biến mất không dấu vết. Cố Cẩn Hi dưới cơn nóng giận, hoài
nghi Âu Dương Ngữ là đồng đảng thích khách, giam lỏng cô ta tại Linh Tê
các trong cung.
*
Linh Tê các.
“Bệ hạ, ngài thấy
phu quân nô tì không rõ tung tích, nên muốn khi dễ nô tì đúng không?” Âu Dương Ngữ tức giận xoay người sang chỗ khác, những nghi thức xã giao
kia sớm biến mất rồi.
Cố Cẩn Hi hơi nhếch lên khóe môi, ánh mắt
lại băng hàn như tuyết, tóm lấy cổ của cô ta, “Trẫm không rảnh rỗi thời
gian đâu. Nói! Ngươi và thích khách kia tóm lại có quan hệ gì? Tại sao
hắn không giết ngươi.”
Âu Dương Ngữ khó nhọc nhắm nghiền hai mắt, “Nô tì đã nói vô số lần, nô tì không biết thích khách kia, còn vì sao
thích khách không giết nô tì, nô tì cũng không biết nữa.”
“Hừ,
chuyện đến nước này, vẫn muốn mạnh miệng hả!” Cố Cẩn Hi nói xong, đẩy
ngã cô ta xuống đất, cúi đầu, lạnh lùng miết qua cô ta, “Trước khi ngươi chịu nói ra sự thật, tạm thời cứ đợi ở đây đi.” Dứt lời, không màng tới ánh mắt phẫn hận của Âu Dương Ngữ, đẩy cửa, liền đi ra ngoài.
Từ nơi sâu thẳm, kịch tình đang dần dần dùng một phương thức khác, dịch chuyển quỹ đạo...
*
Trên sông cuồn cuộn, một chiếc thuyền lá nhỏ trôi đi một cách chậm chạp, như thơ như vẽ.
“Công tử, vì sao ngài không trực tiếp giết cẩu Hoàng đế với nữ nhân kia?”
Người nói chuyện ước chừng bốn mươi tuổi, nếp nhăn nơi khóe mắt hằn lên
rõ rệt. Gã cứ cung kính đứng ở một bên như vậy, khó hiểu nhìn thiếu niên ngồi ở trước giường.
Nét mặt của thiếu niên cực kỳ hời hợt, hai
tay nắm thật chặt bàn tay của cô gái đang say ngủ trên giường. Nếu quan
sát kỹ, sẽ phát hiện cô gái kia cùng với thiếu niên đó có dung mạo giống nhau như đúc.
Thiếu niên này chính là Dạ Tước Thư, còn cô gái trên tháp không nghi ngờ gì nữa, chính là Cố Nghê Thường.
Dạ Tước Thư đưa tay dịu dàng sửa lại tóc mái trên trán cho Cố Nghê Thường, hững hờ nói, “Chú nói xem, nếu Đệ Ngũ Uyên vượt qua gian khó trở lại
kinh thành, lại phát hiện Cố Cẩn Hi cướp đoạt người mình thương yêu, có
phải sẽ rất thú vị hay không?”
Nam tử trung niên im lặng, cẩn thận lắng nghe.
“Đến lúc đó, chúng ta chỉ cần xem hai hổ bọn chúng đánh nhau, phe chiến thắng, ta sẽ tặng một phần đại lễ cho hắn.”
“Công tử thông tuệ, tiểu nhân thụ giáo.” Nam tử trung niên chắp tay khen ngợi.
Dạ Tước Thư quay đầu đi, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, “Đúng rồi, Hoan thúc, tên tiểu tử kia đâu? Vẫn tuyệt thực à?”
“Vâng, có lẽ mắt thấy bản thân tự tay giết đại ca mình, trong lòng không chịu
nổi, vì vậy cả ngày trốn ở một góc khoang thuyền, không ăn không uống
không nói lời nào.”
“Vậy làm sao có thể tiến hành đây? Nếu thằng
nhóc cứ thế mà chết, chẳng phải uổng phí máu tươi của ta sao.” Dạ Tước
Thư nhíu nhíu mày, “Ta không quan tâm chú dùng phương pháp gì, tuyệt đối không thể để nó chết.”
“Tiểu nhân tuân lệnh.” Nam tử trung niên được gọi là Hoan thúc đáp một tiếng, liền đi ra ngoài.
Lúc này Dạ Tước Thư mới cúi đầu, nhìn gương mặt yên bình của Cố Nghê
Thường, nhỏ giọng oán giận nói, “A tỷ, chị muốn chơi đến khi nào mới
bằng lòng trở lại?”
*
Mà cái kẻ đang ‘chơi’ lúc này đây đang mắt to trừng mắt nhỏ với một con chuột.
Ngày đông trời rất nhanh tối. Vạn Giang Hồng đã vào rừng từ trước đấy, đốt
lên đống lửa. Để ngựa và hồ ly sang một bên, bản thân thì đi săn về một
ít con mồi.
Hai ngón tay nhấc lên, xách theo gáy tiểu hồ ly kéo
nó từ trong đôi giày ra ngoài. Thuận tiện tháo bỏ dây thừng trên người
nó. Nhìn con mắt mờ mịt của nó, hai cái chân còn dùng sức dụi mắt, không ngờ, nó còn ngủ được trong giày của y.
“Tiểu tử, chạy một ngày
đường, chắc mày cũng đói bụng rồi ha.” Vạn Giang hồng tốt bụng lấy ra
một cái túi từ đằng sau, bên trong hình như có vật còn sống nào đó đang
động đậy.
Thất Thất tò mò nhìn túi vải kia, không biết bên trong là cái gì.
“Vừa rồi tao đặc biệt đi bắt một ít thứ về cho mày, chắc mày sẽ thích lắm.”
Nói xong, Vạn Giang hồng nới lỏng dây thừng trên túi vải, vật bên trong
vừa được cho một khe hở, liền vội vã chui ra, vừa thò được cái đầu ra,
nhất thời hoảng sợ đứng im.
Bốn mắt nhìn nhau. Mắt to trừng mắt nhỏ.
Bất chợt, tiểu tử chít chít hai tiếng. Tiểu hồ ly chợt kinh sợ, nhìn nó từ
từ chui hẳn ra khỏi bao vải, lông toàn thân tiểu hồ ly dựng đứng hết
lên, “Ngao ~” một tiếng, chợt nhún một cái, nhảy tới trên cổ Vạn Giang
Hồng, sợ sệt loanh quanh trên cổ của y.
Con chuột nhỏ cũng sợ hãi chạy ra ngoài. Bị Vạn Giang Hồng tóm được cái đuôi của nó, đập xuống đất, liền tắt thở.
“Bây giờ nó chết rồi, mày có thể ăn.” Nói xong, liền lôi xác con chuột kề sát vào miệng tiểu hồ ly.
Tiểu hồ ly quýnh kên, nhảy xuống, chui vào trong ngực y không ra.
Vạn Giang Hồng nghi ngờ nhìn con chuột trong tay, “Tại sao hồ ly lại không
ăn chuột? Thật là kỳ lạ.” Tiện tay ném con chuột chết ra xa.
Thất Thất núp trong ngực y âm thầm cắn răng: anh ta tuyệt đối là đang trả
thù! Nhất định là trả thù vụ lần trước để anh ta ăn con giun! Lần này
lại cầm con chuột tới dọa cô! Thật sự đáng ghét quá đi!
Nghĩ tới, lại lấy móng vuốt dùng sức cào ngực y.
“Mày còn cư xử không phải phép lần nữa, tao đem nướng mày!” Vạn Giang Hồng vừa nói xong, con hồ ly kia liền ngoan ngoãn.
Y sững sờ, chẳng lẽ con hồ ly này có thể nghe hiểu tiếng người?
Không suy nghĩ nhiều nữa, bụng đói cồn cào, Vạn Giang Hồng cầm chủy thủ xử lý con thỏ mới săn được trước đó, thịt thỏ tươi mới nướng trên lửa vàng
óng ánh, ngửi thôi đã nhỏ dãi rồi.
Cái mũi của tiểu hồ ly ngửi ngửi, bất chợt ló đầu ra từ trong y sam của y, sáng rực nhìn thịt thỏ nướng, chảy nướng miếng.
Dưới ánh lửa, ánh mắt của nó cực kỳ chói lọi. Vạn Giang Hồng nhìn vẻ mặt
tham lam của nó, không khỏi bật cười, chờ thịt sắp nướng xong, xé ra một miếng nhỏ tiến đến bên miệng của nó.
Nhìn nó cắn một miếng thịt, nhai nhai, nhưng lại nhổ ra.
Vạn Giang Hồng không khỏi cau mày, “Chưa từng thấy qua con hồ ly nào kén
chọn như mày! Mày có thích ăn hay không ăn, chết đói là tao ăn mày!”
Dứt lời, y lục hương liệu muối bột mang theo từ trên lưng ngựa. Rắc đều đều trên thịt thỏ. Đặt trên lửa nướng qua.
Bấy giờ mới cầm thịt lên gặm. Tiểu hồ ly trừng đôi mắt to, lên án theo dõi y ăn. Thỉnh thoảng ‘ngao’ thảm thương kêu lên.
Vạn Giang Hồng chịu không nổi ánh mắt tội nghiệp của nó, thở dài thườn thượt, cầm chủy thủ cắt một phần nhỏ đặt trước mặt nó.
Tiểu hồ ly ôm miếng thịt hưng phấn nhảy ra khỏi ngực y, chân sau chống đỡ
thân thể, chân trước ôm miếng thịt sung sướng gặm. Lần này, rốt cuộc
không nhổ ra nữa.
“Thật là hồ ly quái dị!” Vạn Giang Hồng đưa tay chọc vào cái trán lông lá bờm xờm của nó, cười nói. “Cố gắng ăn vào,
chặng đường ngày mai của chúng ta vẫn còn dài lắm.”
*
Ban đêm trời lạnh, đống lửa lách ta lách tách vang lên, Vạn Giang Hồng dựa
vào cây liền ngủ, tiểu hồ ly núp trong ngực của y, lỗ tai hơi giật giật, vốn là đang nhắm mắt, đột nhiên mở ra! Lỗ tai lại giật giật, đột nhiên
hốt hoảng. Đưa chân ra dùng sức cào ngực y.
Thất Thất sốt ruột, tên diêm dúa này ngủ gì mà như chết thế! Càng lúc càng gần làm sao đây?