Sáng sớm, cô tỉnh dậy vì nghe tiếng gõ cửa. Nhưng khi vừa mở cửa thì........' Oa con gái bảo bối của mẹ, con làm mẹ lo chết mất, con như thế nào rồi, đã đỡ hơn chưa........vân vân và mây mây' Một lúc sau khi thoát khỏi sự bàng hoàng cô lên tiếng ' Stop, mama con khỏe rồi dù sao cũng chỉ bị cảm mạo thôi mà mama không cần lo lắng quá'Đây là mẹ của nguyên chủ cũ, bà có tính cách dịu dàng, thùy mị, thương chồng thương con nhưng có điều nếu cả 2 người quan trọng như thế này làm sao thì bà sẽ rất đau khổ ví như trận cảm mạo này khi cô xuyên qua. Sau một hồi hỏi thăm, khóc lóc....cô mới được thả về với giường. Cô suy nghĩ có ba mẹ quan tâm thích thật vì chưa bao giờ có ai thật lòng quan tâm cô mà họ chỉ lợi dụng cô để làm việc cho họ. Thoát khỏi dòng suy nghĩ, cô âm thầm quyết định phải bảo về baba và mama của nguyên chủ à không là của mình. Sau khi âm thầm quyết định cô bước vào nhà vệ sinh làm vệ sinh cá nhân và thay quần áo. Hôm nay, cô phải đi ngắm cảnh quan thiên nhiên xung quanh mới được.
............................
Sau một hồi khóc lóc, năn nỉ và giở đủ mọi chiêu trò mama đại nhân mới ân xá cho ra ngoài chơi với điều kiện dẫn theo hai vệ sĩ. Uhuhu........way sờ má, con cần có không gian riêng. Nhưng chống cự vô ích cuối cùng cô cũng chấp nhận nhưng với điều kiện họ phải đứng cách xa cô một chút.Đấy là chuyện trước khi cô đến TTTM còn sau khi đến thì mỗ nữ nào đó vứt hẳn hình tượng sang 1 bên và chạy qua chạy lại y như một người vừa trốn trại*-* Chạy qua chạy lại được một lúc, cuối cùng mỗ nữ nào đó cũng đói và chạy đến cửa hàng kem và gọi.........không quá 10 loại kem khác nhau. Sau quá trình ăn kem của chị, chị bắt đầu tìm kiếm những bộ đồ mà mình thích, sau đó cô đi dạo xem còn cái gì mình thích thì bỗng cô nhìn thấy một dây chuyền có đính kim cương đen, nó toát lên mình một sự huyền ảo đến khó tả. Cô lên tiếng' Lấy cho tôi bộ trang sức này' thì có một dọng nói ỏng ẻo vang lên' Thiên, em thích bộ trang sức này' ' Cô lấy cho tôi bộ đó' Cô nhân viên bán hàng nói' Xin lỗi anh nhưng cô gái này đã chọn trước rồi' 'À cô có thể nhường lại bộ trang sức này không' Chàng trai đẹp đến điên đảo chúng sinh lên tiếng. Ừ có lẽ chàng trai đó đẹp thiệt mắt ngài, mày phượng nhưng cô là ai, cô đường đường đã từng làm ảnh hậu một thời nên đã miễn dịch trai đẹp rồi ha.(Chị ấy vì làm sát thủ nên cũng phải biết nhiều thứ, ngoài ra chị cũng còn rất nhiều nghề như hacker chuyên nghiệp, kinh doanh ........) 'Anh là gì mà tôi phải nhường' sau khi nói cô quay mặt qua thì anh đang trạng thái đơ-ing vì sắc đẹp của cô. 'Cô là ai mà dám vô lễ với anh ấy, cô có biết anh ấy là ai không?!!' Cô ả bên cạnh nói không khác gì mưa bão lại còn dám giơ tay định tát cô thì......rắc tay của ả đã bị cô bẻ và cô nói' Anh ta là ai tôi không cần biết và cũng không muốn biết, còn cô đừng bao giờ để cạnh tay dơ bẩn đó chạm vào tôi, đó chỉ là lời cảnh cáo thui' Sau đó cô lấy bộ trang sức đã gói và bỏ đi làm cho cô ả vừa tức giận nhưng cũng sợ hãi nhìn theo bóng lưng cô. Lúc sau khi cô bỏ đi anh chàng nào đó mới hoàn hồn và cũng rất thất vọng vì không làm quen được với cô.Còn cô sao? Cô thì đang trên xe rủa thầm đôi cẩu nam nữ nào đó và cũng đang suy nghĩ về việc khôi phục lại thân phận và thế lực của mình như hồi trước hay không.
.................................
Khi về đến nhà, cô đã thấy mama và baba bồi đắp tình cảm ở trên sopha ở phòng khách. Cô bước vào và ho nhẹ, họ mới tách nhau ra.Cô chào hỏi ba mẹ mình và cũng muốn xin ba mẹ cho mình ra nước ngoài 1 thời gian cho đến khi câu truyện bắt đầu. Ban đầu mẹ không đồng ý nhưng ba lại muốn cho cô ra nước ngoài học tập để sau này có thể nối nghiệp gia đình. Sau một hồi khuyên nhủ thì bà cũng đồng ý nhưng vào đúng sinh nhật 2 năm sau của nguyên chủ à không của cô thì cô phải về. Cô cũng đồng ý vì theo nguyên tác thì lúc đó câu truyện mới bắt đầu.Sau một hồi lên kế hoạch thì cô đi ngủ luôn vì mai còn phải ra sân bay nữa chớ.