Sau một ngày làm việc mệt mỏi, cô định về nhà thì bỗng nảy ra một ý định đó là.................lên núi. Phải! Cô phải ở trên đó hít thở không khí trong lành mới được chứ mấy ngày qua hễ nhìn mặt hai người kia cô lại có cảm giác muốn chạy thật xa khỏi chốn thị phi đó, dù sao cô cũng có một căn biệt thự riêng ở đó mà. Lòng thầm quyết định, cô ra lấy xe và phóng xe thẳng lên núi thì nhìn thấy một cảnh...........
"Mẹ nó, đánh chết chúng nó cho tao".
Một tiếng hét ở phía trước vọng đến khiến cô hơi giật mình. Cô đưa mắt về phía trước, cách đó không xa là một chiếc xe BMW màu bạc bị đập nát, đằng sau đậu mấy chiếc xe mui trần màu đen, màu đỏ và màu xanh lam. Ở phía trước nữa có hai người đàn ông đang bỏ chạy, mười mấy người đuổi sát phía sau lưng.
Khoảng cách giữa kẻ đuổi bắt và người bỏ chạy không dài. Người đằng trước thỉnh thoảng còn bị ăn vài gậy từ người phía sau. Tuy nhiên, hai người hình như nhận thức rõ tình thế nguy hiểm. Dù bị đánh cũng không quay đầu mà chỉ biết chạy thục mạng về phía trước.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tuyết Băng bất giác cười nhếch mép. Cô hét lên: "Xe để đó làm hàng mẫu à?". Mấy chiếc xe mui trần đậu đằng sau chắc chắn là của đám người rượt đuổi. Chúng có ô tô không dùng, lại dùng xe "căng hải" (hai cẳng). Chắc chúng muốn tìm cảm giác kích thích trong quá trình đuổi bắt hoặc chúng tin đôi chân của chúng chạy nhanh hơn xe ô tô. Đúng là một sở thích lạ nha!
Tuyết Băng giảm tốc độ, đi từ từ để thưởng thức trò vui. Quả nhiên nghe cô nhắc nhở, có kẻ thông minh quay về lấy xe. Tuyết Băng lắc đầu đầy thất vọng. Xem ra trò vui sắp kết thúc rồi, cô quay đầu lại chuẩn bị tăng tốc độ.
Đúng lúc này, xe cô đi ngang qua hai người đàn ông bỏ chạy. Trong khi cô chưa kịp nhấn ga, một người đàn ông thuận tay nắm lấy cửa xe cô bay người nhảy trong rồi kéo người còn lại leo lên xe.
"Mau tăng tốc đi, nếu cô không muốn bị liên lụy thì lái xe nhanh lên". Một tràng tiếng Anh lưu loát từ phía sau vọng đến.
Tuyết Băng không thèm quay đầu, cô vẫn từ tốn lái xe. Qua kính chiếu hậu, cô nhìn thấy bộ dạng thảm hại của hai người đàn ông ngồi đằng sau. Một người phương Đông tóc đen, trông giống con lai, máu không ngừng chảy từ trên trán xuống. Người đàn ông mắt xanh tóc vàng còn lại càng thảm thương hơn. Mặt anh ta bê bết máu, nhìn không rõ diện mạo.
Lúc này, người mắt xanh thấy Tuyết Băng vẫn lái xe chầm chậm, tuy nhanh hơn người chạy bộ nhưng chắc chắn sẽ bị mấy chiếc xe đuổi theo bắt kịp ngay. Anh ta vội vàng huých người bên cạnh: "Cậu kéo cô ấy đi, để tớ lái cho".
Người đàn ông tóc đen nhíu mày, đột nhiên mở miệng nói với Tuyết Băng: "Làm phiền cô, chúng tôi bây giờ cần cắt đuôi những người ở phía sau. Nếu cô không thể phóng nhanh, thì để chúng tôi lái xe. Cô yên tâm, sau khi mọi chuyện kết thúc chúng tôi sẽ bồi thường cho cô".
Tuyết Băng nghe người này nói với cô bằng tiếng Trung nói với cô, liền nhếch mép: "Tôi không thích người khác lái xe của tôi".
"Shit, vậy cô mau lái nhanh lên". Người đàn ông mắt xanh nghe cô đáp lời, vừa cuống cuồng nhìn về phía sau vừa nói câu tiếng Trung khá chuẩn.
"Con bé kia, mau dừng xe lại, nghe thấy gì chưa?"
"Đồ khốn khiếp, tôi mà tóm được, cô sẽ chết trong tay tôi. Dám cho chúng nó lên xe".
Cô còn chưa kịp trả lời người mắt xanh, từ phía sau vọng đến tiếng chửi mắng của đám người đuổi theo. Gương mặt cô bỗng trở nên lạnh lùng, cô liếc nhìn vào gương chiếu hậu: "Bám chắc vào". Cô nhấn ga, chiếc xe màu rượu đỏ phi như bay trên con đường bờ biển.
"Phía trước là có cua dốc, làn đường sẽ thay đổi, cô hãy chú ý". Nghe những lời thuật ngữ đua xe chuyên nghiệp từ miệng người mắt xanh, cô bất giác mỉm cười.
"Mẹ nó chứ, để tao xem chúng mày chạy đi đâu", kẻ đuổi theo tỏ thái độ hết sức hung hăng. Kỹ thuật lái xe và tốc độ của bọn chúng cũng không tồi nhưng so với cô bọn chúng còn kém xa.
Cô vừa nghe thấy tiếng nói đó miệng cô nở nụ cười hưng phấn. Cô vẫn tiếp tục phóng xe với tốc độ hai trăm cây số một giờ. Dù sao cũng lâu chưa được đua xe, nhắc đến là lại làm tay chân cô ngứa hết cả lên rồi nè.
"Cô điên rồi sao, mau giảm tốc độ đi. Có phải cô muốn bị rơi xuống biển làm mồi cho cá không. Mau giảm tốc độ!". Người đàn ông mắt xanh hoảng hốt khi thấy Tuyết Băng không những không giảm tốc độ mà còn tăng tốc sau lời nhắc nhở của anh ta. Anh ta hét lớn, cặp mắt vằn lên tia máu. Một lúc sau, vì không chịu nổi nữa cô mới lên tiếng bằng giọng băng lãnh:
'Yên tâm tôi tự biết làm thế nào'
'Yên tâm?! Yên tâm cái khỉ gì trong khi chúng tôi còn chẳng biết trình độ...........'khi người đàn ông mắt xanh chưa kịp nói hết thì người đàn ông bên cạnh lên tiếng bằng giọng nói âm trầm, lạnh lẽo:
'Im lặng'
Bỗng chốc không khí trong xe gần như ngưng trệ chỉ vì một câu nói của hắn. Giờ cô mới thấy trên cánh tay phải của hắn đang chảy máu đầm đìa. Cô đưa hộp cứu thương cho chàng trai mắt xanh và nói:
'Cầm máu cho anh ta, tôi không thích xe mình bị bẩn'
Người đàn ông mắt xanh vội vàng lấy hộp cứu thương băng bó cho người bạn của mình và cũng băng bó luôn cho mình.