Khi cô đi theo tên áo đen kia thì bỗng nghe được những tiếng nổ từng đợt truyền đến, may mà đối phương không dùng loại thuốc nổ cao cấp, nếu không ngôi biệt thự nhỏ này chắc chắn sẽ trở thành đống gạch vụn trong giây lát. Cô vội nhảy ra ngoài vì biết hai người kia bản lĩnh không nhỏ cho nên tìm đường thoát thân trước đã. Khi ra ngoài cô thấy ngay chiếc hiếc Ferrari màu xám bạc yêu quý của mình thì mới nhớ không có chìa khóa xe, làm sao giờ.........Sao mình quên được những mẹo vặt của hai đứa bạn mình được nhỉ, sau đó Tuyết Băng chọc ngoáy một hai giây, chiếc Ferrari màu xám bạc phóng như bay ra ngoài.
Ánh lửa lập lòe chiếu sáng một góc ngôi biệt thự, Tuyết Băng cô đã quá quen với những cảnh tượng hoành tráng hơn đây gấp nhiều lần nên sắc mặt cô không hề thay đổi. Cô dừng xe ở ngay trước cổng ngôi biệt thự rồi nhìn đồng hồ trên tay: " Bọn họ chỉ có hai mươi giây". Cô rất quen đếm thời gian bằng giây chứ không phải bằng giờ hay bằng phút vì nếu không như vậy cái mạng nhỏ của cô đã mất lâu rồi.
Ánh lửa ở trước mặt ngày một lan rộng, tiếng nổ vẫn tiếp tục vang lên, Tuyết Băng ngồi im lặng trên ô tô, sắc mặt cô lạnh lùng vô cảm. Cùng với tiếng nổ, vật thể từ trong ngôi biệt thự bay tung tóe, cả vào ô tô và rơi xuống đầu cô. Thiên a, con hối hận rồi a tại sao lại đưa họ về biệt thự rồi bị họ làm nổ tung căn biệt thự lên như thế chứ. Tiền a, thật xin lỗi em.....................Sau cái cảm giác thương xót tiền của mình cô lại càng cảm thấy hối hận hơn khi đã chọn chiếc xe mui trần này.Ánh mắt cô lộ vẻ bất mãn, cô sờ tay lên đầu nhặt những mảnh vụn vôi vữa. Tuyết Băng thầm nghĩ khi nào về lại mất công tắm rửa.
Ầm, một tiếng nổ lớn vang lên, cả ngôi biệt thự như sáng bừng trong phút chốc. Lúc này, đám người Alex chạy ra ngoài, cô cũng nói hơi to cho họ nghe thấy:
'Ở đây'
Đám Alex phát hiện chiếc ô tô của Tuyết Băng đang đỗ trong đêm tối ở phía xa xa, nếu không phải cô lên tiếng, bọn họ chắc sẽ không nhìn thấy,hai người đàn ông lập tức chạy như bay về hướng xe của Tuyết Băng.
"Còn ba giây nữa". Tuyết Băng nhìn đồng hồ, sắc mặt không hề thay đổi. Hai tay cô đặt lên vô lăng chuẩn bị xuất phát, tình huống này quả thật không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.
Đám Alex không hiểu ý Tuyết Băng, Alex chạy ở đằng trước bay người vào trong xe, trong khi đó Jonny chậm hơn một bước.
Hết ba giây, Tuyết Băng lập tức rồ ga, chiếc xe phóng vọt lên. Jonny vẫn còn chưa kịp nhảy vào xe trợn mắt hoảng hốt, Alex phản ứng nhanh nhoài người túm lấy Jonny kéo mạnh về phía sau, cuối cùng cũng lôi được Jonny lên xe.
Jonny thở hổn hển hét lớn với Tuyết Băng: "Tuyết Băng , cô làm gì vậy? Cô muốn lấy mạng tôi à, cô...". Anh ta còn chưa nói hết câu, một tiếng nổ cực lớn vang lên.
Jonny quay đầu nhìn, chỉ thấy cả ngôi biệt thự sụp xuống, khói lửa bốc đầy trời, gạch đá bắn tung tóe về bốn phương tám hướng. Jonny liền há hốc miệng á khẩu trong giây lát.
Akex nở nụ cười nhàn nhã với Jonny: "Bây giờ thì cậu biết cô ấy có phải lấy mạng cậu hay không?". Jonny nhíu mày không lên tiếng.
"Tính toán chuẩn xác thật đấy". Alex liếc nhìn tuyết Băng, cô có thể tính toán chính xác thời gian phát nổ sau cùng, có thể tính toán khoảng cách an toàn nhất. Việc tính toán hoàn hảo như vậy đến anh cũng phải có lời khen. Lần này gặp lại Tuyết Băng, anh cảm thấy cô thay đổi không ít. Nếu trước đó cô tỏa ra ánh sáng rực rỡ thì bây giờ cô đã biết cách thu hồi ánh sáng, khiến bản thân cô càng trưởng thành hơn, đầy đặn hơn, thứ ánh sáng phát ra từ người cô càng sắc nét và chói mắt hơn. Phải đây không phải là lần đầu tiên anh gặp cô, lần đầu tiên anh gặp cô là vào khoảng hơn 1 năm trước. Trong một lần anh đi đến xem một khóa luyện ngục của bang anh đã nhìn thấy cô. Lúc đó anh lướt qua màn hình một lát thì nhìn thấy thân ảnh của một người phụ nữ mị hoặc đang bị bao vây bởi nhiều người. Trong chuyến đi luyện ngục này anh đã ra lệnh chỉ có thể có 1 người sống sót rời khỏi nên họ phải chém giết lẫn nhau hoặc phải tìm thấy người anh đã gài trong đó và bắt người đó phải nói ra con đường đi, tất nhiên cái thứ hai là không thể vì đó là người của anh. Anh định chuyển tầm mắt sang chỗ khác vì nghĩ người phụ nữ này cũng sẽ chết một cách nhàm chán như những người khác thì lại nhìn thấy cảnh người phụ nữ đó đã hạ gục tất cả những người đang bao quanh bằng một cách vô cùng tàn nhẫn. Sau đó người phụ nữ đó cũng biến mất như một ngọn gió mang theo............người của anh đã gài. Hơn ngày sau anh nghe nói người phụ nữ ấy đã chiến thắng trong cuộc huấn luyện này, anh nghĩ mình sắp có thêm một trợ thủ đắc lực nhưng..............anh lại nhận được lời từ chối của cô gái ấy. Điều đó làm anh càng thêm thích thú với cô hơn nhưng cô đã biến mất giống như ngày đó vậy...........như một cơn gió, không chút dấu vết.