Xe hơi nhỏ biến thành máy kéo, tuy rằng Tưởng Ngọc Trân không nói một lời mà cứ thế đi theo Chu Bình An, nhưng trong lòng Triệu Xuân Hoa lại không hề thoải mái.
Nhất là khi nhìn cờ thưởng và thư cảm ơn trong tay Sơn Trà, bà ta càng cảm thấy hôm nay đã mất một món hời.
Rõ ràng là ngày lành của Ngọc Trân, cuối cùng lại để cho Sơn Trà giành hết hào quang.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thấy việc nghĩa hăng hái làm giúp đỡ bắt ăn trộm gì chứ, theo bà ta thấy, nói không chừng đó là do Sơn Trà thông đồng với người khác cố ý quấy rối thì có!
Bà ta càng nghĩ càng giận, đợi đoàn đón dâu đi khuất, bà ta lập tức xông tới phòng phía tây đẩy cửa ra.
“Tưởng Sơn Trà mày đi ra cho tao! Có phải mày đã bàn bạc với người ta từ trước rồi cố ý tới quấy rối đúng không! Tao còn thấy lạ sao mấy hôm nay mày lại an an ổn ổn không phá rối nữa chứ, hóa ra là chờ bọn tao ở chỗ này!”
Bây giờ Chu Bình An đã đón Tưởng Ngọc Trân đi rồi, bà ta cũng không sợ Sơn Trà lại dùng chuyện này uy hϊếp mình, dĩ nhiên là càng thêm tự tin hơn.
Sơn Trà không hề sợ bà ta quát mắng: “Cờ thưởng này là do công an gửi cho tôi ngay trước mặt trưởng thôn, ý của dì là công an với trưởng thôn cùng diễn trò quấy rối với tôi phải không?”
Triệu Xuân Hoa lập tức đờ người, tuy rằng bà ta đang nổi nóng, nhưng lời này cũng không thể nói bậy.
Người công an kia có tài liệu chứng cứ trong tay, Vương Hữu Đức thì lại là người đứng đầu trong thôn, bà ta cũng không dám chỉ trích bọn họ lung tung, nếu như truyền vào trong tai Vương Hữu Đức, thì sau này bà ta sẽ còn sống yên ổn được sao?
Mãi lâu sau bà ta không nói được một câu phản bác, Sơn Trà hừ một tiếng, đóng rầm cửa lại ngay trước mặt bà ta, ván cửa suýt chút nữa còn đập lên mũi Triệu Xuân Hoa, khiến cho bà ta hoảng hốt thét lên một tiếng, vội vàng lùi về sau hai bước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thế này không đúng, bà ta còn tưởng lúc trước là do bị Sơn Trà nắm nhược điểm trong tay cho nên mới không thể không nghe lời Sơn Trà, sao bây giờ Ngọc Trân đã kết hôn rồi, bà ta vẫn không lấy được một chút chỗ tốt nào từ trong tay Sơn Trà là sao?
Triệu Xuân Hoa tức giận đến mức suýt thì hộc máu, Sơn Trà ở trong phòng lại vô cùng thảnh thơi mà cầm cờ thưởng tìm một chỗ treo lên.
Hai đời này của cô cộng lại mới là lần đầu tiên có cờ thưởng đấy, tuy rằng bắt ăn trộm chỉ là do ngoài ý muốn, nhưng làm người tốt chuyện tốt, trong lòng chắc chắn là cũng rất vui vẻ.
Ngoài cờ thưởng ra còn có cả một bức thư cảm ơn nữa, bức thư này là Hà Văn Hội một mình đưa cho cô, Sơn Trà còn chưa xem thử bên trong viết gì nữa, thừa dịp bây giờ có thời gian, bèn nhanh chóng lấy ra xem thử.
Sơn Trà mở phong thư ra, mở ra lại thấy bên trong ngoại trừ một tờ giấy viết thư ra, còn kẹp hai tờ tiền mới tinh.
Cô còn tưởng là do Hà Văn Hội bỏ nhầm, đọc bức thư một lần mới biết đây là “Tiền thưởng” mà Hà Văn Hội cho cô vì thấy việc nghĩa hăng hái làm, sợ cô không nhận nên mới cẩn thận gửi kèm vào trong thư cảm ơn.
Sơn Trà:… Đây không những có cờ thưởng, mà còn có tiền thưởng nữa, cũng quá hào phóng.
Sơn Trà chưa từng mở ví tiền của Hà Văn Hội ra, nên không biết bên trong có thứ gì, dĩ nhiên cũng không biết cái ví tiền kia có bao nhiêu quan trọng đối với Hà Văn Hội.
Mặc dù Hà Văn Hội nói với cô rằng mình chỉ là một chức vụ nhỏ ở xưởng dệt, nhưng Sơn Trà lại cảm thấy hành vi cử chỉ và lời nói của cô ấy không giống dáng vẻ của một viên chức nhỏ lắm, trước mắt hai mươi đồng tiền thưởng này càng chứng tỏ suy nghĩ của Sơn Trà.
Nếu như chỉ là một viên chức nhỏ, chắc chắn sẽ không thể lấy ra được hai mươi đồng tiền để cảm ơn.
Nếu là tiền thưởng, vậy thì Sơn Trà cũng không cần thiết phải khách khí, tuy rằng trước mắt mắt có không có chỗ cần dùng đến tiền, nhưng không ai lại ngại có thêm tiền cả.
Có điều đối với Sơn Trà mà nói, thứ quý giá nhất lại không phải là hai mươi đồng tiền thưởng này, mà là tờ giấy mà Hà Văn Hội đưa cho cô, nhất định phải giữ gìn cho thật tốt mới được, nói không chừng sau này sẽ cần dùng đến.
Triệu Xuân Hoa nín nhịn vài ngày, buổi tối lăn qua lộn lại như thế nào cũng không ngủ được.
Thật vất vả mới chờ được đến ngày Tưởng Ngọc Trân trở lại nhà, bà ta lập tức bắt đầu bàn bạc kế sách với Tưởng Ngọc Trân.
“Không được, đồ móng heo Sơn Trà này không thể giữ lại trong nhà, phải nhanh chóng tìm một nhà nào đó, rồi mau chóng gả nó ra ngoài mới được.”
Bà ta coi như phát hiện, dáng vẻ sợ hãi rụt rè trước kia của móng heo Sơn Trà này tám chín phần mười chỉ là giả, bây giờ chắc thấy không giả vờ nổi nữa, cho nên cuối cùng mới lộ ra bộ mặt thật.
Mấy ngày Tưởng Ngọc Trân rời nhà, bà ta vốn cho rằng mình sẽ có thể xoay người mà hành hạ Sơn Trà, lại không ngờ rằng mình vẫn không thể làm gì được cô.
Cái miệng kia của Sơn Trà quả thật là quá dẻo, nói chuyện không mang theo nửa chữ thô tục nhưng lại có thể nói đen thành trắng, khiến cho người khác không tự chủ mà bị cô xỏ mũi dắt đi.
Bà ta cố soi lỗi của cô mấy lần, cuối cùng đều bị Sơn Trà nhẹ nhàng hóa giải không nói, mà ngay cả hàng xóm xung quanh cũng đều bắt đầu đứng ở phe Sơn Trà nói bà ta không đúng.
Nếu còn tiếp tục như thế, bà ta không lo lắng cho Tưởng Ngọc Trân, mà thật ra nên lo lắng cho chính bà ta thì hơn.
Bà ta vốn muốn giữ Sơn Trà ở lại để từ từ hành hạ cô rồi mới nghĩ đến chuyện tìm nhà cho cô gả chồng, bây giờ nhìn lại thì không được nữa rồi, phải nhanh chóng, càng nhanh càng tốt.
Tưởng Ngọc Trân ngồi ở trên giường, tự hỏi trong chốc lát, cũng gật đầu theo.
“Mẹ nói đúng, con cũng cảm thấy không thể giữ nó lại nữa, phải mau chóng gả nó ra ngoài, tránh cho Chu Bình An vẫn còn đối với nó tâm tâm niệm niệm không bỏ xuống được.”
Triệu Xuân Hoa vừa nghe, vội vàng xoay mặt qua: “Sao? Hai đứa cũng đã kết hôn rồi, trong lòng thằng bé vẫn còn chưa từ bỏ được đồ móng heo Sơn Trà kia sao?”
Tưởng Ngọc Trân không nói gì, mà cô ta cũng không nói ra được, dù sao cô ta vẫn luôn cảm thấy Chu Bình An không quá nhiệt tình với cô ta, không chỉ là về mặt tình cảm, mà cả khi ở trên giường nữa.
Tuy rằng cô ta vẫn luôn mong mỏi gả cho Chu Bình An, nhưng dù sao cũng là một đứa con gái chưa trải sự đời, chuyện hiểu được cũng không nhiều, cũng ngại ngùng kể thêm với Triệu Xuân Hoa, cho nên ậm ừ hai tiếng rồi cũng không nói nữa.
Triệu Xuân Hoa chỉ coi cô ta nói là chuyện khác, cũng không hỏi nhiều, tiếp tục nói về chuyện gả chồng cho Sơn Trà.
“Không được, buổi tối mẹ sẽ đi tìm bà mối Trần lần nữa, mẹ thấy mấy nhà mà bà ấy nói với mẹ cũng khá được, nếu như Sơn Trà gả qua đó, chắc chắn sẽ không dễ sống đâu.”
Nghĩ đến đây, tâm trạng của Triệu Xuân Hoa cũng khá lên.
Ngược lại thì Tưởng Ngọc Trân lại có chút bất an.
“Bây giờ tính tình Sơn Trà thay đổi chóng mặt, nếu cứ thế gả nó ra ngoài, mẹ nói xem liệu nó có đồng ý không?”
Triệu Xuân Hoa nghe vậy thì cũng hơi chột dạ, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Dù nói thế nào thì mẹ cũng là mẹ nó, chuyện khác có thể không nghe, nhưng chuyện kết hôn này nó dám không nghe sao? Nếu thật sự không được thì chẳng phải vẫn còn có ba con sao, nó không nghe mẹ, nhưng dù gì cũng vẫn phải nghe ba nó.”
Tưởng Ngọc Trân vẫn cảm thấy chuyện này sẽ không thể dễ dàng như thế, nhưng bây giờ cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể đi một bước rồi tính một bước.
“Đúng rồi, bây giờ hai đứa các con cũng đã kết hôn rồi, có phải Bình An sắp phải quay trở lại quân đội rồi không, lúc nào đi thằng bé có nói với con không?” Triệu Xuân Hoa hỏi.
Bây giờ bà ta và Tưởng Ngọc Trân chỉ mong đó là Chu Bình An mau chóng quay trở lại quân đội, mới có thể nhanh chóng tăng chức thật nhanh giống như trong giấc mơ của Tưởng Ngọc Trân, bà ta và Tưởng Ngọc Trân mới có thể được sống những tháng ngày sung sướиɠ, cho nên so với những chuyện khác, bà ta muốn biết chuyện bao giờ thì Chu Bình An trở về hơn.
Tưởng Ngọc Trân cũng sốt ruột, nhưng dù sao hai người cũng chỉ vừa mới kết hôn, cô ta cũng không có cách nào nói toạc ra với Chu Bình An, mới tân hôn chưa bao lâu, cô ta cũng khó lòng mà vừa mở miệng đã đuổi Chu Bình An đi như vậy được.
Huống hồ cô ta vừa mới gả qua đó, còn phải đối mặt với mẹ của Chu Bình An và ba đứa con trai của anh ta, dù sao cũng phải để cho cô ta có chút thời gian mà làm quen đã chứ.
“Không hỏi đâu, con vừa mới gả qua đó thôi, còn phải chăm nom ba đứa trẻ kia nữa, trước mắt còn cần đến anh ấy làm cầu nối trung gian nữa chứ.”
Triệu Xuân Hoa lại hỏi: “Thế ba đứa trẻ đó thế nào? Có nghe lời không?”
Chu Bình An chỗ nào cũng tốt, chỉ là bà ta không thích ba đứa trẻ kia, nhưng mà cũng hết cách rồi, ai bảo Ngọc Trân nhà bọn họ không được gả qua vào thời điểm tốt nhất chứ.
Tưởng Ngọc Trân cũng không phải là người thích trẻ con, chỉ vì Chu Bình An cho nên mới đành phải miễn cưỡng chịu đựng, cũng may ba đứa con trai của Chu Bình An cũng coi như nghe lời, nhưng dù sao cũng mới chỉ đều bảy tám tuổi, cũng chính là độ tuổi người chê chó ghét, lại còn không phải là ruột thịt của mình, ker cả cô ta không ghét thì cũng thật sự thích không nổi.
Tưởng Ngọc Trân xua xua tay có chút bực bội: “Cũng tạm được.”
Thật ra những chuyện khác thì đều tốt, nhưng mà chỉ là việc nhà quá nhiều, mẹ của Chu Bình An là một người khá đáng sợ, bắt đầu từ ngày đầu tiên vào cửa đã không ngừng đánh giá cô ta, cô ta là nhờ vào việc cướp đoạt thanh danh của Sơn Trà cho nên mới có khả năng được gả vào nhà họ Chu, hai người vừa mới kết hôn, cô ta chắc chắn không thể để lộ ra sơ hở gì được, cho nên từ lúc gả vào cửa nhà họ Chu, cô ta quả thật còn chăm chỉ hơn cả lúc ở nhà, đúng là mệt chết người mà.
Những việc này cô ta cũng không muốn nhiều lời, tóm lại là phải chịu đựng, so với chuyện này, cô ta ngược lại càng lo cho hôn sự của Sơn Trà hơn, mặc kệ mình có mệt như thế nào, chỉ cần Sơn Trà không được tốt hơn cô ta, thì dù tháng ngày của cô ta có khổ sở, cũng còn tốt hơn nhiều.
Tưởng Ngọc Trân nghĩ như thế, chạng vạng trước khi trở về thôn Tam Tuyền, lại dặn dò với Triệu Xuân Hoa một lần, bảo bà ta nhanh chóng tìm một “Nhà chồng tốt” cho Sơn Trà, Triệu Xuân Hoa liên tục đồng ý, vào lúc ban đêm lập tức lại đi tìm bà mối Trần nói chuyện.
Lại thêm mấy hôm sau, bà mối Trần vẻ mặt phấn phởi tới cửa, nói người mà bà ta muốn tìm đã tìm được rồi, hai người trò chuyện cả đêm, sáng sớm hôm sau, Triệu Xuân Hoa lại gọi Tưởng Ngọc Trân trở về.
“Mẹ nói ai?”
Triệu Xuân Hoa kéo tay áo của Tưởng Ngọc Trân: “Con nhỏ tiếng một chút, đừng để cho đồ móng heo Sơn Trà kia nghe thấy chứ.”
Hai mắt lại nhìn ra bên ngoài không trông thấy bóng dáng Sơn Trà, bà ta mới tiếp tục nói: “Chính là con trai nhà họ Tạ ở ngay cách vách nhà Chu Bình An ấy, lúc trước cậu ta có cùng đến nhà chúng ta rồi.”
Tưởng Ngọc Trân dĩ nhiên là nhớ rõ anh, chỉ là cô thắc mắc sao đột nhiên Triệu Xuân Hoa lại túm anh với Sơn Trà vào chung một chỗ.
“Nhà cậu ta cách nhà họ Chu gần như vậy, thế thì sao lại tốt chứ?”
Vẻ mặt Triệu Xuân Hoa như kiểu con lại không hiểu rồi: “Có gì mà không được chứ? Mẹ biết con lo lắng Chu Bình An, nhưng chẳng phải mấy ngày nữa thằng bé cũng phải đi bộ đội rồi sao? Con yên tâm thằng bé sẽ không thể gặp đồ móng heo Sơn Trà kia được.”
“Con có biết tình cảnh trong nhà của con trai nhà họ Tạ kia không? Mẹ có nghe bà mối Trần nói, cha mẹ cậu ta đã sớm chết, trong nhà chỉ còn một anh trai, lại còn cưới về một bà chị dâu cọp cái, tuy rằng đã sớm chia nhà với cậu ta, nhưng cũng không phải cái đèn cạn dầu, nếu như Sơn Trà gả qua đó, chắc chắn sẽ không thể vớt được chỗ tốt.”
Tưởng Ngọc Trân trầm tư một lát, hình như cô ta cũng đã từng nghe Chu Bình An nói qua, người kia tên là Tạ Tri Viễn, không cha không mẹ thì không nói, trong nhà lại còn nghèo. Sau khi chia nhà với vợ chồng anh trai, chỉ có nhà bếp là dùng chung, tổng cộng cũng chỉ chia ra hai gian phòng, còn rách nát cũ rích, vừa nhìn là biết gian nhà nghèo rớt mùa hè mưa dột mùa đông lọt gió.
“Con nghĩ lại mà xem, đến lúc đó con cách Sơn Trà gần như vậy, trong nhà nấu chút thịt thì mùi cũng có thể bay vào trong sân nhà nó, lại phải tận mắt nhìn thấy cuộc sống của con ngày càng tốt lên, còn nó thì nghèo đến mức cơm không có mà ăn, thế thì còn không là càng nghĩ càng thoải mái sao.”
Triệu Xuân Hoa cực kỳ am hiểu cách giày vò một người, biết rõ nếu muốn giẫm được Sơn Trà dưới lòng bàn chân, thì tra tấn cô từ trên thân thể là chưa đủ, mà còn phải chèn ép tinh thần cô đến khi không chịu được nữa thì thôi.
“Lúc ban đầu mẹ cũng nghĩ tới việc gả Sơn Trà cho lão Quang Côn ở trước thôn Đông Lâm kia, nhưng mà đồ móng heo này không còn giống như lúc trước, nó kém tuổi lão Quang Côn nhiều như vậy, trong lòng chắc chắn sẽ không muốn, đến lúc đó làm ầm lên, nhà chúng ta cũng sẽ không vớt được tiếng tốt lành gì.”
“Nhưng nếu như gả nó cho con trai út nhà họ Tạ thì lại khác, tuổi tác của cậu ta với Sơn Trà không chênh lệch bao nhiêu, dáng vẻ cũng không tệ, kể cả bên ngoài có nhìn vào thì cũng coi như chúng ta không bạc đãi nó, nó dù có muốn làm ầm ĩ thì cũng sẽ phải cân nhắc, con nói xem có phải hay không?”
Xem ra Triệu Xuân Hoa đã nghĩ ổn thỏa hết tất cả mọi chuyện, càng nghĩ càng cảm thấy chỉ có con trai út nhà họ Tạ kia là phù hợp, một thằng nhóc nghèo cũng chưa đi học được mấy buổi, có thể có được tiền đồ gì lớn chứ, sau này chắc chắn sẽ giống như Sơn Trà, số phận bị người khác dẫm đạp dưới lòng bàn chân.
Như thế còn chẳng phải là cực kỳ phù hợp với đồ móng heo Sơn Trà này sao?