Nữ phụ xinh đẹp những năm 80

Trước khi rời khỏi Vịnh Thanh Thủy, Sơn Trà đã làm xong tất cả nội y cho Vương Ái Hồng.
 
Vương Ái Hồng nhận được đồ, cô ấy quả thật rất thích, thích đến mức không muốn buông tay.
 
Trong tay Sơn Trà có nguyên liệu tốt, vài món này mặc kệ là từ hình thức hay vẫn là chất lượng đều so với đồ lúc trước cô ấy mua tốt hơn rất nhiều, ngay cả đồ cửa hàng bách hoá bán mười tới đồng cũng không thể nào làm đẹp được như Sơn Trà làm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Vương Ái Hồng vô cùng thích, sau khi đã thu dọn đồ đạc cẩn thận, cô ấy lấy từ trong túi ra hai mươi đồng, nhét vào trong lòng bàn tay Sơn Trà.
 
“Làm sao lại nhiều như thế này?”
 
Làm đồ nội y không có gì phiền phức, trước đây bọn họ từng nói sẽ không tính chi phí nguyên vật liệu, và chi phí thủ công là ba tệ một chiếc, Sơn Trà làm tổng cộng là bốn món, Vương Ái Hồng lại cho cô hai mươi đồng, rõ ràng là nhiều hơn rất nhiều.
Vương Ái Hồng nắm chặt tay Sơn Trà không cho cô trả lại tiền rồi nói: “Đây là số tiền mà cậu nên được nhận, tay nghề cậu tốt như thế, là tớ đã chiếm tiện nghi của cậu rồi.”
 
Tuy rằng cô ấy và Sơn Trà là bạn bè, nhưng cho dù là bạn bè thì việc tiền bạc cũng phải rõ ràng, Sơn Trà có tay nghề tốt đến như thế, nếu có thể đặt ở cửa hàng bách hoá, giá so với hiện tại chắc chắn sẽ cao hơn hiện tại gấp mấy lần, cô ấy cho dù đưa nhiều tiền, nhưng nói cho cùng vẫn là cô ấy kiếm được lời.
 
“Nếu như mà cậu cảm thấy ngại ngùng thì cậu cứ xem như đây là một món quà tớ cho cậu chuẩn bị kết hôn đi.”
 
Vương Ái Hồng nói, sau đó lại có chút tức giận: “Đều do những bà tám ở trong thôn đó, nếu không chúng ta đã sớm là bạn bè rồi, hiện tại thật vất vả mới có thể tìm được cậu, vừa có thể nói chuyện thì cậu lại phải gả đến thôn khác mất rồi.”
Cô ấy tuy rằng cảm thấy Tạ Tri Viễn cũng là một người không tồi, Sơn Trà gả cho anh cũng không tệ, nhưng rốt cuộc thôn Tam Tuyền và Vịnh Thanh Thủy vẫn có chút khoảng cách, chờ tới khi Sơn Trà gả qua đó, mình cũng lại trở về trấn trên, liên lạc giữa hai người chắc chắn sẽ không giống như bây giờ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ấy càng nghĩ càng cảm thấy luyến tiếc.
 
Vương Ái Hồng tức giận, Sơn Trà lại cười tủm tỉm không để ở trong lòng.
 
“Cậu yên tâm, chúng ta vẫn còn có rất nhiều cơ hội để gặp mặt.”
 
Vương Ái Hồng nghiêng đầu, cô ấy không hiểu rõ ý trong lời này của Sơn Trà là gì.
 
“Chờ hai ngày này qua đi, tớ dự tính sẽ đi lên trấn trên mở cái sạp bán quần áo, nếu cậu luyến tiếc tớ, vậy tớ sẽ đem sạp dựng ở trước cửa nhà cậu, để cho cậu mỗi ngày đều có thể nhìn thấy tớ.”
Vương Ái Hồng nghe thế ngay lập tức trừng lớn đôi mắt: “Có thật vậy không?”
 
Sơn Trà gật đầu: “Đương nhiên là thật rồi.”
 
Ngay từ đầu kế hoạch của cô cũng là như thế, nhưng bất quá vẫn chỉ là ý tưởng, vẫn chưa tìm được cách thực hiện, thấy Vương Ái Hồng luyến tiếc như thế, cô chỉ nói trước với cô ấy một tiếng.

 
Vương Ái Hồng lại vỗ tay một cái, vô cùng đồng tình: “Tớ cảm thấy cái ý này của cậu rất tốt, tớ đã sớm nói, với tay nghề này của cậu nếu như cậu có lòng kinh doanh nhất định sẽ có rất nhiều người, lần trước tớ trở về nhà, chị họ của tớ nhìn thấy mấy bộ nội y cậu làm cho tớ kia, chị ấy đã rất thích, vẫn luôn hỏi tớ đã mua ở chỗ nào vậy.”
 
“Tớ sợ cậu lo liệu không hết vì quá nhiều việc, cũng không nói với chị ấy, nhưng nếu như cậu đồng ý, khi trở về tớ sẽ tìm đến chị ấy, hỏi một chút xem chị ấy còn có bạn bè muốn nữa hay không, để cùng nhau tới tìm cậu làm một lượt vài món.”
Sơn Trà thấy cô ấy càng nói càng hưng phấn, nhanh chóng ngắt lời: “Cứ chờ qua hai ngày trước đã, tớ cũng chỉ vừa mới kết hôn thôi, vẫn không biết tình hình như thế nào đâu.”
 
Vương Ái Hồng nghĩ lại cũng đúng, vợ chồng son nhà người ta mới vừa kết hôn, cũng không thể mỗi ngày ôm máy may làm việc.
 
“Vậy khi nào cậu tính bắt tay vào làm thì chỉ cần cậu nói với tớ một tiếng, tớ sẽ lập tức mời chào tiếp cho cậu.”
 
Vương Ái Hồng xoa tay hầm hè, dáng vẻ hào hứng giống như đang kiếm tiền cho bản thân, chọc cho Sơn Trà cười đến cong đôi mắt.
 
Thời gian trôi qua thật nhanh, cuối cũng đã đến trước ngày kết hôn một ngày, việc đầu tiên Sơn Trà làm khi từ bên ngoài trở về chính là tìm cái khăn trải giường, đem hết tất cả tài sản của cô ở trong phòng đóng gói lại toàn bộ.
Trừ bỏ cái rương nhỏ của mẹ nguyên thân để lại cho còn có vài bộ quần áo ở ngoài, trên cơ bản dư lại đều là một ít đồ dùng hằng ngày của cô sau khi tới đã thêm vào một ít đồ.
 
Đồ cũng không nhiều lắm, tất cả sau khi thu xếp xong rồi cũng chỉ có một bọc nhỏ, một tay đã có thể xách được.
 
Cô cũng không phải nguyên thân, đối cái với cái nhà này cũng không có gì đáng để lưu luyến, bởi vậy cũng hoàn toàn không có tình trạng còn ngày hôm sau là kết hôn nên sẽ kích động đến mức ngủ không yên, đồ vừa mới thu xếp cô để ở mép giường, cô ngã đầu đã ngủ, vừa mở mắt đã thấy đến ngày hôm sau.
 
Triệu Xuân Hoa hận Sơn Trà đến ngứa răng, tất nhiên sẽ luyến tiếc lấy tiền đưa cho cô khi đi ngang qua sân khấu, bất quá chuyện Sơn Trà muốn kết hôn người trong thôn đều biết, trừ những người ngày hôm đó đã gặp qua Tạ Tri Viễn, còn lại đều muốn biết Sơn Trà đã bị ai cưới đi rồi.
Chẳng sợ bởi vì Triệu Xuân Hoa mà Sơn Trà ở Vịnh Thanh Thuỷ đã không có thanh danh tốt gì, nhưng rốt cuộc cô lớn lên rất đẹp, trong tối ngoài sáng người thích cô cũng có không ít, hiện tại đột nhiên lại bị một một tên nhóc nhà nghèo cưới đi, trong lòng mọi người ít nhiều gì cũng sẽ có chút hụt hẫng.
 
Bởi vậy ho dù nhà cửa họ Tưởng chưa có gắn lụa đỏ lên nhưng đã có không ít người đều lại đây để xem náo nhiệt, việc này lại làm Triệu Xuân Hoa tức giận đầy cả bụng.
 
Vì sao lại thế này?
 
Bởi vì khi Tưởng Ngọc Trân kết hôn, bà ta đã tiêu tiền mua trái cây đường cùng với pháo để cho mọi người tới xem náo nhiệt, kết quả cuối cùng người đều bị Sơn Trà dẫn cho đi hết. Nhưng tới ngày hôm nay khi Sơn Trà kết hôn, ngay cả cái rắm cũng chưa phóng lại có thể khiến mọi người đi đến đây để xem náo nhiệt, việc này có thể không làm cho bà ta tức giận được sao!
Bất quá bà ta tức giận thì cứ tức giận, người ta đến xem thì cứ xem.
 
Mọi người đều muốn biết tên nhóc họ Tạ kia rốt cuộc có chỗ gì hơn người mà khiến cho người như Sơn Trà có thể đồng ý gả cho anh.
 
Tạ Tri Viễn cũng không để cho mọi người đợi quá lâu, từ sớm đã mang theo người tới để đón dâu, không có xe hơi nhỏ cũng không có máy kéo, chỉ có mấy người trẻ tuổi mỗi người mượn một chiếc xe đạp, xe sát xe đi đến, đầu của tất cả xe đều cột lấy một đóa lụa đỏ làm thành đoá hoa đỏ thẫm, xa xa nhìn vào cũng rất có không khí của buổi lễ kết hôn.
 
Người đến xem náo nhiệt đều khen, trong lòng Triệu Xuân Hoa lại vô cùng hụt hẫng.
 

Tuy rằng vào lúc ấy Chu Bình An không lấy xe hơi nhỏ đến, nhưng tốt xấu gì cũng là xe bốn bánh mà, làm sao lại không nghe thấy những lời hay này từ bọn họ cơ chứ?
Hiện tại chỉ là mấy chiếc xe đạp cũng chả có gì là hiếm lạ.
 
Sơn Trà hôm nay thay đổi một bộ quần áo, nhan sắc xinh đẹp trẻ trung, cả người mặc một thân áo xanh lam, chỉ có duy nhất một vài lớp áo mỏng.
 
Tuy rằng nó đã cũ, nhưng cô đã mang nó đến chỗ bà Lưu, dùng máy may để cải biến một chút, cô chiết ở eo lại một chút từ bộ quần áo thẳng từ trên xuống dưới, sau đó lại thay đổi đường viền cổ áo, ngay lập tức bộ đồ đã trở nên khác biệt.
 
Sau đó cô còn cắt xuống một ít vải, cô khéo tay làm thành một đóa hoa, để vào trong túi mình.
 
Chờ Tạ Tri Viễn dừng xe đạp đến trước mặt Sơn Trà, cô liền lấy hoa ra, thuận tay đặt ở trên túi áo trước ngực Tạ Tri Viễn.
 
Tạ Tri Viễn vừa rũ mắt xuống đã phát hiện đóa hoa vải đó giống hệt với màu quần áo của Sơn Trà, đoá hoa màu xanh lam ở trên túi anh, trong anh có em, trong em có anh, nghĩ đến đây tức khắc anh cảm thấy trong lòng dường như có một ngọn lửa nhỏ bùng cháy lên ấm áp vô cùng.
“Như vậy càng có cảm giác kết hôn hơn.”
 
Sơn Trà ngẩng mặt lên nhìn Tạ Tri Viễn cười nói.
 
Tuy rằng thời gian hai người biết nhau không lâu, dưới ánh mắt của thế hệ sau, đây chính là một cuộc hôn nhân chớp nhoáng, nhưng Sơn Trà rất tin tưởng ánh mắt của mình.
 
Nếu hai người đã kết hôn, vậy từ đây về sau chính là người một nhà, chỉ có nâng đỡ lẫn nhau, chỉ có tầm mắt cùng một hướng, kính trọng lẫn nhau thì cuộc sống sau này mới có thể trở nên tốt đẹp được.
 
Hiện tại nghèo hay không cũng không quan trọng, chỉ cần về sau không nghèo là được.
 
Con ngươi đen nhánh của Tạ Tri Viễn nhìn Sơn Trà, trong ánh mắt tràn đầy si mê, từ lần đầu nhìn thấy Sơn Trà anh đã thích cô, hiện giờ mắt thấy hai người sắp sửa kết hôn, sự yêu thích này chẳng những không hề suy giảm mà ngược lại càng ngày càng nhiều hơn trước.
 
Anh có thể cưới được Sơn Trà về nhà, quả thực không biết bản thân đã tích đức bao nhiêu kiếp rồi mới được thế này.
 
Hai người anh nhìn em em nhìn anh thế nhưng lại khiến những người đang vây xem có chút ngượng ngùng.
 
Trong thôn đều truyền tai nhau Tạ Tri Viễn này không phải là một đối tượng tốt, nói nhất định rằng Sơn Trà không tự nguyện gả cho anh, hiện tại nhìn thấy cảnh này, hình như căn bản không phải như những gì lời đồn đại, nhìn hai vợ chồng son này vẫn chưa có kết hôn mà đã tình ý nồng nàn như thế rồi, không thể nào nhìn ra được dáng vẻ không tình nguyện nào trong này cả.
 
Còn nữa, tên Tạ Tri Viễn này lớn lên thật ra cũng không hề tệ, đứng chung một chỗ với Sơn Trà quả thật là trai tài gái sắc, thật ra nhìn cũng rất xứng đôi đấy!
 
Bà Lưu và Vương Ái Hồng đứng ở rất xa, híp mắt nhìn chằm chằm vào Tạ Tri Viễn, Vương Ái Hồng biết bà Lưu không yên tâm về Sơn Trà, cô ấy cũng ở một bên giúp Tạ Tri Viễn nói chuyện, nói anh đã giúp Sơn Trà bắt ăn trộm, còn giúp Sơn Trà dạy cho những người phụ nữ nói nhiều trong thôn một bài học.

“Bà à, bà cứ yên tâm đi, anh ấy nhất định sẽ đối xử tốt với Sơn Trà mà.”
 
Bà Lưu gật gật đầu, chỉ cần Tạ Tri Viễn có thể đối xử tốt với Sơn Trà là bà sẽ không có gì phải lo lắng cả.
 
Tạ Tri Viễn không có ba mẹ, còn Sơn Trà bên này có ba mẹ mà có thì cũng như không mà thôi, bởi vậy hai người kết hôn cũng không có nhiều nghi thức phức tạp gì, sau đó Tạ Tri Viễn, Sơn Trà có ý từ biệt Triệu Xuân Hoa cùng với Tưởng Vệ Quốc một chút, sau đó liền xách theo đồ của mình ngồi trên yên sau xe đạp chuẩn bị phải đi.
 
Người vây xem thấy đội ngũ đón dâu cũng sắp phải đi rồi, họ cũng chuẩn bị rời đi theo.
 
Triệu Xuân Hoa lại đột nhiên đứng dậy chặn đầu xe lại, bà ta đột nhiên nhớ tới việc gì đó.
 
Tiền lễ hỏi mà Tạ Tri Viễn đã đồng ý với bà ta đâu rồi?
Bà ta vẫn luôn chờ đợi ngày này, nhưng không chỉ riêng gì việc chờ anh đem Sơn Trà cưới đi.
 
Đã nói với nhau hai mươi đồng tiền lễ hỏi sẽ chờ hôm nay đưa cho bà ta, vậy làm sao mà người đều sắp phải đi rồi mà tiền còn không nhanh chóng lấy ra đưa cho bà ta thế này?
 
Bà ta đang muốn mở miệng yêu cầu việc đó, Sơn Trà lại làm trò ở trước mặt mọi người nắm lấy tay Triệu Xuân Hoa, trong giọng nói chan chứa đầy tình cảm nói.
 
“Mẹ à, tuy rằng con không phải con gái ruột của mẹ, nhưng con đều biết trong lòng mẹ vẫn luôn rất tốt với con!”
 
Triệu Xuân Hoa: ?
 
Cái móng heo nhỏ này tốt như thế sao, rốt cuộc trong hồ lô nó đang bán thuốc gì thế này?
 
Bà ta cái gì cũng không làm, làm sao có thể đối xử tốt với nó được?
 
Những người đang xem náo nhiệt định rời đi, nhưng nhìn thấy Sơn Trà lại đột ngột nói như thế, bọn họ cũng đều không khỏi rơi vào bối rối như Triệu Xuân Hoa.
Phải biết rằng mấy ngày trước Triệu Xuân Hoa còn bởi vì một bịch đồ ăn tráng miệng mà vu khống cô trộm đồ trong nhà, chuyện này ồn ào làm lớn đến mức toàn bộ người trong Vịnh Thanh Thuỷ ai cũng biết, làm sao bây giờ lại biến thành bà ta đối xử tốt với cô thế này?
 
Tốt ở chỗ nào vậy chứ hả?
 
Sơn Trà ngay cả đầu cũng không nâng lên mà cô tiếp tục nói: “Con biết mẹ là loại người miệng dao găm mà lòng mềm như đậu hủ, trong lòng vẫn luôn lo lắng cho con, nếu không thì hai mươi đồng tiền lễ hỏi mà Tri Viễn đưa này mẹ cũng sẽ không cần mà đem tất cả đều để lại cho con, mẹ à, mẹ hãy cứ yên tâm, chỉ cần con cùng với Tri Viễn có ngày tháng tốt đẹp, con sẽ không quên mẹ đâu.”
 
Mọi người: Hai mươi đồng tiền lễ hỏi! Tất cả đều cho Sơn Trà hết sao? Chuyện này quả thật không hề giống với tác phong hằng ngày của Triệu Xuân Hoa mà, bà ta không phải là loại người ngay cả một bịch đồ ăn tráng miệng một đồng còn khóa ở trong ngăn tủ không muốn cho Sơn Trà ăn hay sao?
Triệu Xuân Hoa vừa nghe đến hai mươi đồng tiền lễ hỏi, đầu óc ong một tiếng, đột nhiên bà ta có dự cảm không lành.
 
Đồ móng heo nhỏ Sơn Trà này từ sau khi xé rách mặt với bà ta đã chưa bao giờ gọi bà ta là mẹ, hiện tại trong mồm cứ một tiếng mẹ, một tiếng mẹ cứ an tâm, cô làm sao có lòng tốt được như vậy sao?
 
Còn có từ khi nào mà bà ta nói sẽ đem hai mươi đồng tiền lễ hỏi này đưa cho đồ móng heo nhỏ kia thế? Đồ móng nhỏ này vậy mà lại có thể làm trò như thế ở trước mặt người khác nói bậy một hơi thế này!
 
Triệu Xuân Hoa đen cả mặt, lôi kéo Sơn Trà muốn nói cho rõ ràng, Tạ Tri Viễn lại cũng từ trên xe đạp đi xuống, anh cũng nghiêm trang nhìn bà ta rồi nói: “Mẹ à, mẹ hãy cứ yên tâm, mẹ làm như thế suy cho cùng cũng đều suy nghĩ vì chúng con, sau này con chắc chắn sẽ đối xử thật tốt với Sơn Trà.”
Triệu Xuân Hoa: Bà ta vốn dĩ không quản cái chuyện này có được không?

 
Không, không đúng, bà ta còn ước gì Tạ Tri Viễn mỗi ngày đều đánh chửi Sơn Trà, đối xử với cô không tốt nữa chứ.
 
Không, cũng không đúng, hai vợ chồng này trước khi kết hôn vẫn chưa thấy qua mặt nhau, hai mươi đồng tiền lễ hỏi này là số tiền bà ta lén ở sau lưng Sơn Trà đòi muốn trộm lấy, làm sao mà Sơn Trà lại có thể biết được cơ chứ?
 
Hơn nữa hiện tại hai vợ chồng kẻ xướng người hoạ đang ở đây làm cái gì vậy chứ hả? Triệu Xuân Hoa bà ta có thể là loại người có lòng tốt đến như vậy hay sao?
 
Hai mươi đồng tiền lễ hỏi đều đưa cho Sơn Trà hết, trừ khi nào đầu óc bà ta bị hư rồi mới đưa.
 
Bà ta đã cảm thấy không đúng rồi, nhưng Sơn Trà cùng với Tạ Tri Viễn kẻ xướng người hoạ, ai cũng không cho bà ta nói chuyện.
“Quả thật là không nhìn ra được nha, trước kia vẫn chỉ luôn cảm thấy Xuân Hoa nói thương Sơn Trà chỉ ngoài miệng mà thôi, vậy mà không nghĩ tới khi Sơn Trà muốn kết hôn, bà ta lại có thể hào phóng được như thế này.”
 
“Nhưng hai mươi đồng này cũng không phải một số tiền nhỏ đâu, bà ta vậy mà lại có thể bỏ được.”
 
“Tôi đã nói rồi, dù gì bản thân cũng đã nuôi dưỡng lâu như thế này rồi, ngoài miệng tuy rằng nói ghét bỏ thì ghét bỏ, nhưng cũng không thể đối xử tệ với con bé được, tnói cho cùng thì vẫn là con gái ruột của ông Tưởng mà.”
 
Mọi người càng nói càng hăng say, ai cũng đều tới khen ngợi Triệu Xuân Hoa.
 
Nhưng Triệu Xuân Hoa lại càng nghe càng cảm thấy hụt hẫng, quả thật ngày thường bà ta vì có thể dựng nên một danh tiếng tốt mà ngày thường ở trước mặt hàng xóm láng giềng diễn không ít, phí mồm mép nhiều như thế, còn có thể thuận tiện bố trí nói bậy về Sơn Trà một chút.
Nhưng hiện tại chuyện gì đang xảy ra thế này chứ hả? Lúc này bà ta sẽ không nghĩ tới muốn thanh danh tốt gì cả! Cũng không nghĩ đến việc muốn được ai khen cái gì! Bà ta chỉ nghĩ đến việc đem hai mươi đồng tiền lễ hỏi lấy về tới tay, đó chính là số tiền mà Tạ Tri Viễn đã đồng ý sẽ đưa rồi!
 
Nghĩ đến đây, đột nhiên Triệu Xuân Hoa suy nghĩ lại thật cẩn thận, bộ dáng này của Sơn Trà nhấtg định là đã sớm biết đến chuyện hai mươi đồng tiền lễ hỏi này rồi.
 
Nhất định là đã cùng nhau thông đồng với Tạ Tri Viễn, cố ý làm trò diễn kịch trước mặt mọi người đây mà! Nhưng đó chính là hai mươi đồng!
 
Đáng tiếc đợi đến khi Triệu Xuân Hoa hiểu ra thì đã quá muộn, thật vất vả lắm bà ta mới nắm lấy được được Sơn Trà, đang muốn nói chuyện thì phía sau đã thấy một đoàn người đang vội vàng đi đến đây.
Cầm đầu ngoại trừ đại đội trưởng Vương Hữu Đức ra thì còn có bí thư chi bộ Trần Vi Dân và cán bộ có liên can trong đại đội, bọn họ nghe nói hôm nay Sơn Trà kết hôn, nên đã đặc biệt đến gửi cô.
 
Nếu như là ngày thường, nhất định sẽ không có chuyện giống như thế này, nhưng gần đây bên trên đang tổ chức bình chọn tập thể tiên tiến, mà Vịnh Thanh Thủy này nghèo nàn, người dân ở đây cũng không có gì nổi trội bọn họ đang lo lắng không có tài liệu gì để giao lên trên, kết quả cũng may có đồng chí Sơn Trà thấy việc nghĩa hăng hái giúp đỡ, còn được công an đem cờ thưởng đưa đến tận nhà, việc này nếu như đem báo lên trên, thế thì không phải là toàn bộ Vịnh Thanh Thủy này đều được thơm lây theo sao.
 
Ban đầu bọn họ vốn đang suy nghĩ sẽ mở một đại hội khen ngợi cho Sơn Trà, kết quả vẫn còn chưa có tổ chức thì đã nghe nói Sơn Trà sắp phải kết hôn trước.
 
Chuyện chung thân đại sự của nữ đồng chí này bọn họ cũng không dám trì hoãn, đại hội khen ngợi đành phải bỏ dỡ không làm được, vậy thì đổi thành cán bộ trong thôn cùng nhau đi đến chúc mừng Sơn Trà vậy.
 
Vừa đến đã nhìn thấy Triệu Xuân Hoa đang lôi lôi kéo kéo Sơn Trà, Vương Hữu Đức lại nhớ tới chuyện bịch đồ ăn tráng miệng lần trước thế nên liền cho rằng Triệu Xuân Hoa lại đang ức hϊếp Sơn Trà nên lập tức đen mặt: “Thế này là lại làm gì vậy? Ngày con gái kết hôn, bà không phải lại muốn không có việc gì thì tìm việc gây sự đúng không?”
 
Sơn Trà đã sớm xác định chuẩn thời gian bọn họ sẽ đến, thấy thế cô vội đứng ra thay Triệu Xuân Hoa giải thích: “Chú Hữu Đức, chú đã hiểu lầm, là mẹ cháu có lòng tốt, bà ấy biết điều kiện trong nhà của Tri Viễn không được tốt, cho nên bà ấy mới đem tiền lễ hỏi đều cho chúng cháu, để cho sau này chúng cháu có thể có cuộc sống tốt hơn.”
Triệu Xuân Hoa lắc đầu giống như giả tỏi, không phải như thế, bà ta không có như thế!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận