Nữ phụ xinh đẹp những năm 80

Sơn Trà nghe anh nói như thế, cuối cùng cô mới hiểu được.
 
Tích cóp chút tiền như thế, mà ai cũng không hề biết, ai cũng đều cho rằng anh là một tên nhóc nhà nghèo, với đầu óc kinh tế này nhất định sẽ là một ông chủ trong tương lai không thể sai được.
 
Cô vốn dĩ định đem hai mươi đồng tiền lễ hỏi này đưa cho anh, để anh đem nó đi trả lại cho mọi người, kết quả tiền chẳng những không cần đưa đi, ngược lại còn có nhiều tiền hơn, trách không được khi Triệu Xuân Hoa muốn hai mươi đồng tiền lễ hỏi mà anh đã không chút nghĩ ngợi mà đồng ý với yêu cầu của bà ta, nếu như để cho Triệu Xuân Hoa biết anh vậy mà có nhiều tiền như thế, phỏng chừng bà ta sẽ hối hận đến xanh cả ruột mất thôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sơn Trà đem kho tiền nhỏ của Tạ Tri Viễn cùng với tiền của mình để cùng một chỗ, sau đó cô khóa cửa lại đi theo Tạ Tri Viễn cùng nhau đi chào hỏi hàng xóm.
Hàng xóm láng giềng thấy cô đều khen cô xinh đẹp, họ nói Tạ Tri Viễn có phúc, trên mặt Tạ Tri Viễn đều là ý cười, không nhịn được mà gật gật đầu, nhìn vừa nghiêm túc lại mang theo chút ngốc nghếch.
 
Hầu hết những người hàng xóm đều rất nhiệt tình, biết trong nhà Tạ Tri Viễn không người lớn, họ lôi kéo Sơn Trà nói nếu như có việc gì thì cứ đến nói với họ, bảo Sơn Trà ngàn vạn lần đừng khách khí, Sơn Trà gật đầu đồng ý, cô thầm nghĩ nhân duyên Tạ Tri Viễn còn khá tốt.
 
Chờ hai người trở về nhà, Tạ Tri Viễn lập tức đi vào nhà bếp, bắt đầu đun nước nấu cơm.
 
Động tác anh vô cùng nhanh nhẹn, vừa thấy chính là quen làm, vội xong cái này vội cái kia, sắp xếp vô cùng thỏa đáng.
 
Sơn Trà ngượng ngùng đứng ở một bên nhìn anh làm, cô đang muốn lên giúp anh nhưng anh cũng không cho làm.
“Về sau chỉ cần anh ở nhà, em không cần phải làm việc, để đó anh làm là được rồi.”
 
Tạ Tri Viễn nhìn Sơn Trà nghiêm túc nói.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nam tử hán đại trượng phu nói lời phải giữ lấy lời, anh nói không cho Sơn Trà làm việc, chỉ cần anh ở nhà anh sẽ không làm Sơn Trà phải làm.
 
Vợ cưới về là để yêu thương chứ không phải dùng để làm việc.
 
Chỉ cần Sơn Trà đứng ở một bên nhìn anh là cả người anh đã tràn trề khí lực, cũng không cần để Sơn Trà phụ làm cái gì.
 
Sơn Trà nghe thấy anh nói như thế, cô cũng thật sự không khách khí.
 
Thật ra, nguyên nhân khiến cô ấy nói với Tạ Tri Viễn chính mình không thích nấu ăn không phải hoàn toàn là do cô ấy lười biếng, mà là cô ấy thực sự không biết nấu ăn, số lần cô đã nấu cơm có thể đếm được trên đầu ngón tay, món ăn làm ra có thể ăn được đã cám ơn trời đất, càng miễn bàn đến việc ăn ngon hay không.
Hiện giờ lương thực quý giá như thế, với tay nghề kia của cô vẫn là đừng lấy ra để tránh lãng phí đồ ăn.
 
Một ngày trôi qua trong nháy mắt, và chẳng mấy chốc đã đến giờ đi ngủ.

 
Sơn Trà tuy rằng đối với việc chính mình kết hôn đã tiếp thu rất nhanh, nhưng cho tới lúc này, rốt cuộc cô vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng.
 
Phải biết rằng đời trước tuy rằng cô cũng đã từng yêu đương qua, nhưng nhiều lắm cũng chỉ là nắm tay rồi hôn chứ chưa có tới bước này lần nào.
 
Thời gian cô và Tạ Tri Viễn quen nhau lại không lâu, cho dù là Tạ Tri Viễn lớn lên giống với hình mẫu lý tưởng cô đi chăng nữa nhưng nếu muốn đến một bước kia thật thì cô vẫn cảm thấy có chút quá nhanh.
 
Mà quan trọng nhất là hiện tại cô không tính sẽ sinh con, cũng không phải là không nghĩ tới việc sinh con cùng với Tạ Tri Viễn, mà là ở dưới điều kiện không có đủ kinh tế thế này, cô không nghĩ đem một sinh mạng mới đến thế giới này một cách vội vã như thế được.
Nhưng nghĩ là nghĩ, cô lại không biết nên nói như thế nào với Tạ Tri Viễn, rốt cuộc kết hôn lại không muốn cùng phòng, việc này đối với một người đàn ông mà nói không cần nghĩ cũng biết là một việc không thể chấp nhận được.
 
Cô vừa nghĩ vừa rửa mặt, Tạ Tri Viễn thì ở bên kia đã trải giường trải chiếu ổn thoả.
 
Chờ đến khi cô rửa mặt xong rồi vừa qua đã nhìn thấy, phát hiện Tạ Tri Viễn đã dọn sẵn giường, còn chính mình lại cầm một chiếc chăn khác chuẩn bị ngủ ở dưới đất.
 
“Anh đây là làm gì vậy?” Sơn Trà hỏi.
 
Tạ Tri Viễn ngẩng đầu giải thích nói: “Anh ngủ không thành thật, nên là chúng ta cứ tách ra ngủ riêng trước đi.”
 
Sơn Trà không ngốc, cô vừa nhìn đã nhìn ra được đây chỉ là lấy cớ, cũng nhìn ra được Tạ Tri Viễn tạm chấp nhận ý đó của cô, anh cho rằng Sơn Trà không muốn cùng phòng với anh, lại cái gì cũng không hỏi đã tôn trọng ý của Sơn Trà.
Hành động này của anh làm cho Sơn Trà vô cùng ấm áp, lại cũng có chút buồn cười.
 
“Làm gì có chuyện mà hai vợ chồng sau khi kết hôn với nhau lại chia giường ra ngủ cơ chứ.”
 
Tạ Tri Viễn vừa nghe, anh đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt sáng rực nhìn như một con chó lớn đột nhiên được thưởng một miếng xương vậy.
 
Sơn Trà vỗ vỗ giường, đem nỗi băn khoăn của mình giải thích một chút.
 
“Em không có ý gì khác, em chỉ là không nghĩ muốn sinh con sớm đến như vậy…”
 
Lời cô còn chưa nói dứt, Tạ Tri Viễn đã nghiêm trang gật đầu.
 
“Anh biết.”
 

Sinh con là một quyết định rất quan trọng, anh hiểu ý của Sơn Trà và anh cũng rất tôn trọng ý kiến Sơn Trà, chỉ cần Sơn Trà không phải do chán ghét anh thì anh đã rất vui vẻ.
 
“Nếu biết thì cũng đừng có nằm trên sàn nữa, mau lên đây ngủ, em cũng đã mệt rồi.” Sơn Trà đỏ mặt, cất giọng nói nhẹ nhàng nói.
Tạ Tri Viễn cũng có chút hoảng loạn, hai mắt nhìn trái nhìn phải không dám nhìn thẳng mặt Sơn Trà, cuối cùng vẫn là Sơn Trà tắt đèn trước, lúc này anh mới dám chậm rãi sờ lên giường.
 
Trong bóng tối Sơn Trà đỏ mặt trở mình, cơ thể cô vừa thơm vừa mềm dựa gần Tạ Tri Viễn làm cả người anh cứng đờ, động cũng không dám động dù chỉ một chút.
 
Anh cứng đờ giống như một cục gạch, Sơn Trà dựa gần lại rất có cảm giác an toàn, cơn buồn ngủ đánh úp lại, rất nhanh cô đã quên mất sự thẹn thùng mà dựa gần vào Tạ Tri Viễn rồi ngủ mất.
 
Tạ Tri Viễn lại trợn tròn mắt dù làm thế nào cũng không thể buồn ngủ, cuối cùng mãi đến Sơn Trà ngủ rồi tay chân anh mới nhẹ nhàng đem Sơn Trà ôm vào trong ngực.
 
Sơn Trà ngủ ngon cả một đêm không hề mộng mị, lúc tỉnh lại cũng là do bị tiếng cười đùa ầm ĩ của trẻ con ở bên ngoài đánh thức.
 
Cô vừa mới giật giật thân mình, thì phát hiện mình đang bị ôm thật chặt, hoàn toàn không thể động đậy.
 
Má cô phiếm ra màu hồng phấn, khẽ đẩy Tạ Tri Viễn hỏi: “Bên ngoài có tiếng gì vậy?”
 
Giống như đang ở ngay ngoài cửa vậy, ồn ào không chịu nổi.
 
Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, Tạ Tri Viễn gần như một đêm không ngủ, buổi sáng gà gáy rồi anh mới thật sự không thắng nổi cơn buồn ngủ mà ngủ thϊếp đi, lúc này đang cực kỳ say giấc, ôm lấy Sơn Trà cứ như là đang ôm báu vật, chặt chẽ không hề buông tay.
 
Bị Sơn Trà đẩy, anh buồn ngủ mông lung mở mắt ra, lời nói gì cũng chưa nói, đã đỏ mặt trước.
 
Nhanh chóng buông Sơn Trà ra dịch về phía mép giường, cũng không dám dựa gần cô nữa.
“Cái, cái gì?”
 
Sơn Trà cách anh gần như vậy, sao lại không biết anh trốn cái gì, trong đôi mắt toàn là sóng nước ngượng ngùng, lại làm ra vẻ trấn định giống như không biết gì cả, chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ.
 
“Trẻ con ở đâu ra vậy, ồn ào quá đi.”
 
Tạ Tri Viễn ấn xuống tình ý nhộn nhạo trước ngực, thanh thanh giọng nói dời lực chú ý từ trên người Sơn Trà đi, lúc này mới nghe thấy tiếng ồn ào ở bên ngoài cùng với tiếng gõ cửa, không chỉ có tiếng của trẻ con, mà còn có cả của người lớn, giọng nói anh còn rất quen thuộc.
 

Nhớ tới mấy người bên ngoài kia, vẻ mặt Tạ Tri Viễn lập tức lạnh xuống, vừa mặc quần áo vừa nói: “Chắc là chị dâu của anh với cả đám Kim Bảo rồi.”
 
Chuyện Tạ Tri Viễn có một người anh trai, trước đó Sơn Trà cũng đã nghe nói, anh trai của anh tên là Tạ Văn Bân, có chị dâu tên là Kim Tuệ Tuệ, hai đứa cháu trai một đứa tên Kim Bảo, đứa kia là Ngân Bảo.
Tạ Tri Viễn với Tạ Văn Bân không giống như Sơn Trà với Tưởng Ngọc Trân, bọn họ là một đôi anh em ruột chân chính, theo lý mà nói, quan hệ giữa hai nhà hẳn là phải rất tốt, nhưng mà trên thực tế, hôm qua là một ngày quan trọng như thế, Sơn Trà lại không hề nhìn thấy mặt cả nhà Tạ Văn Bân.
 
Sơn Trà không biết tình hình cụ thể của Tạ Tri Viễn ra sao, nhưng vừa thấy vẻ mặt này của Tạ Tri Viễn thì sao lại chưa rõ, xem ra Kim Tuệ Tuệ này chính là một lý do khác mà Triệu Xuân Hoa muốn gả cô đến nhà họ Tạ.
 
Cô cũng không hỏi nhiều, cùng với Tạ Tri Viễn mặc quần áo, chải vuốt đầu tóc xong xuôi, lúc này mới đi tới cửa phòng.
 
Cửa phòng bị đập đến rung trời, mấy đứa cháu trai ở bên ngoài ríu rít gọi mở cửa ra.
 
“Để anh đi ra ngoài nói chuyện với chị ấy cho, em chờ ở trong phòng, đợi lát nữa anh sẽ về nấu cơm cho em.” Tạ Tri Viễn nói.
Anh thừa biết bà chị dâu này của mình là dạng đức hạnh gì, cũng biết chị ta khó chơi đến mức nào, anh không muốn để cho Sơn Trà gặp người nhà của mình cũng là do dạng đức hạnh này.
 
“Không sao đâu, anh đi nấu cơm đi, để em tự ra xem.”
 
Cô không sợ Triệu Xuân Hoa và Tưởng Ngọc Trân, dĩ nhiên cũng không sợ Kim Tuệ Tuệ gì đó.
 
Thể loại đầu trâu mặt ngựa gì mà cũng muốn gây khó dễ với người đàn ông của cô? Phải đến hỏi xem cô có đồng ý hay không đi đã.
 
Sơn Trà nói xong thì liền đẩy Tạ Tri Viễn đi về phía nhà bếp, sau đó bày ra khuôn mặt lạnh lùng cao quý đi tới mở cổng lớn ra.
 
Một người phụ nữ vừa lùn vừa béo dẫn theo hai thằng nhóc nước mũi thòng lòng đứng ở cửa, vừa nhìn thấy Sơn Trà thì lập tức ngừng tay, đánh giá cô từ trên xuống dưới một lần.
“Ồ, vẫn biết đường mà dậy cơ à, tôi còn tưởng là hai người còn định ngủ đến giữa trưa ấy chứ, sớm nghe nói Tri Viễn cưới về một người vợ lười biếng nổi tiếng xa gần, hôm nay vừa gặp, thật đúng là không oan cho cô mà, mặt trời sắp mọc đến mông luôn rồi, nể cô vẫn còn ngủ được.”
 
Sơn Trà mở cổng, nhưng không cho chị ta đi vào, che người ở cửa hỏi: “Tôi có ngủ hay không liên quan gì đến chị? Chị là ai?”
 
Kim Tuệ Tuệ trừng mắt: “Nhìn cho rõ vào, tôi là chị dâu của Tạ Tri Viễn!”
 
Vẻ mặt Sơn Trà lạnh nhạt: “Ồ, chị dâu sao, tôi là vợ của Tri Viễn, chị có chuyện gì không?”
 
Kim Tuệ Tuệ vốn định vào cửa nói chuyện, kết quả bị Sơn Trà chặn cửa nên không vào được, lập tức ưỡn cổ lên.
 
“Nghe lời này của cô, tôi là chị dâu của chú ấy, Tri Viễn vừa mới kết hôn, tôi là chị dâu chẳng lẽ không có chuyện gì thì không thể tới đây xem thử sao?”
Sơn Trà gật gật đầu, dáng vẻ giống như cảm thấy chị ta nói rất có lý.
 
“Vậy tôi sẽ đứng ở đây đợi chị dâu xem, xem xong rồi thì quay về đi.”
 
Kim Tuệ Tuệ:…

 
“Tạ Tri Viễn thật đúng là cưới về một nàng dâu tốt, không hề có chút tôn trọng nào với người khác, cô nói chuyện với tôi mà nói như thế à?”
 
Chị ta vòng vèo cả nửa ngày mà vẫn chưa nói ra rốt cuộc mình tới làm gì, Sơn Trà có chút không kiên nhẫn.
 
“Tôn trọng cũng phải tùy người, tôi không đóng cửa đã là rất tôn trọng với chị rồi, chị còn muốn tôi nói chuyện như thế nào với chị nữa? Ngồi xổm xuống nói sao?”
 
Một người chị dâu đã ở riêng mà lại còn không có quan hệ đặc biệt gì với Tạ Tri Viễn, vừa tới cửa đã nhìn người bằng lỗ mũi cứ như đi đòi nợ 258 vạn thì có gì đáng cho cô phải tôn trọng, ván cửa chưa đập lên mặt chị ta, cũng là do Sơn Trà giáo dưỡng tốt.
Kim Tuệ Tuệ:… Đây là đổi cách để nói chị ta lùn đúng không? Chẳng phải chỉ cao hơn chị ta nửa cái đầu thôi sao! Có gì mà đắc ý chứ!
 
Chẳng trách cô em dâu cách vách Tưởng Ngọc Trân gần đây lại tìm chị ta bảo rằng nên để ý con nhỏ này, lúc ban đầu chị ta còn không để ở trong lòng, bây giờ xem ra quả đúng là không phải đèn cạn dầu!
 
Kim Tuệ Tuệ bị Sơn Trà nói mà xù lông nhím, gân cổ lên đang muốn gào thét, hai đứa nhỏ mà chị ta đưa tới đã không nhịn được nữa.
 
“Mẹ —— mẹ mau bảo chú hai hái quả mơ xuống cho con ăn đi, con muốn ăn quả mơ! Con muốn ăn quả mơ!”
 
Lằng nhằng nửa ngày hóa ra là tới vì cây mơ nhà cô sao, nếu là người khác, nói không chừng cô còn cho, nhưng mà bà chị dâu không biết từ đâu tới này, Sơn Trà thật đúng là không muốn cho.
 
Sơn Trà chớp mắt, khóe môi nhẹ cong, cúi đầu hỏi: “Muốn ăn quả mơ à?”
Đứa nhóc con nước mũi tèm lem hoàn toàn không nhận ra sóng ngầm mãnh liệt giữa người lớn, thèm thuồng mà gật đầu.
 
Kim Tuệ Tuệ thấy giọng nói của cô dịu xuống, tưởng là Sơn Trà bị lời nói của mình dọa, đang hừ lạnh một tiếng muốn đẩy cửa đi vào.
 
Lại nghe thấy Sơn Trà nói: “Muốn ăn thì bảo mẹ mi mua đi.”
 
Nói xong thì rầm một tiếng đóng cửa lại.
 
Chân Kim Tuệ Tuệ đang vươn ra, lúc này cửa vừa đóng lại, đúng lúc kẹp trúng đầu ngón chân của chị ta.
 
Tay đứt ruột xót, cú kẹp này quả thật là đau đến nỗi khiến cho chị ta run rẩy cả người, lập tức gân cổ gào lên giống như heo chọc tiết.
 
“Chân của tôi —— ui da chân của tôi —— không biết phép tắc, vợ của em trai bắt nạt chị dâu, mau đến mà xem này.”
 
Xung quanh nhanh chóng có đầy người vây quanh, Tưởng Ngọc Trân cũng lập tức nghe thấy động tĩnh, nhanh chóng chạy tới.
 
Cô ta sớm biết rằng Sơn Trà sẽ gả cho Tạ Tri Viễn, cũng đã sớm biết Tạ Tri Viễn có một người chị dâu rất khó chơi, vậy nên mấy ngày nay bèn mượn danh là tới thăm hàng xóm mà tìm Kim Tuệ Tuệ báo trước một tiếng, nói Sơn Trà ở nhà chẳng thèm làm gì, vừa lười vừa đanh đá lại còn mồm mép tép nhảy, sau này kết hôn với Tạ Tri Viễn, chắc chắn sẽ khiến cho nhà bọn họ không được yên ổn, bảo chị ta nhất định phải để ý một chút.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận