Kỳ thực ý tưởng này không phải mới nảy ra ở trong khoảng thời gian này, mà là trước khi kết hôn với Sơn Trà đã nảy ra rồi, nhưng sau đó không đợi anh đi nghiên cứu kỹ càng thì bản thân đã xem trọng Sơn Trà, cùng kết hôn với cô, sau khi kết hôn xong tình cảm hai người liên tục phát triển, điều này càng làm cho anh thêm luyến tiếc rời khỏi Sơn Trà đi đến một nơi khác.
Mãi cho đến gần đây nhất, anh thấy Sơn Trà kinh doanh nội y, từ nhỏ anh đã nhận ít chỉ điểm, hơn nữa ý muốn kiếm tiền lại càng ngày càng mãnh liệt, lúc này anh mới lại đem cái ý niệm này lấy ra cân nhắc một cách kĩ lưỡng, nói lại cho Sơn Trà nghe.
Anh muốn kiếm tiền là vì muốn cho Sơn Trà có những ngày tháng tốt đẹp về sau, ngoài ra cũng là vì bản thân anh. Anh muốn bản thân cũng phải trở nên ưu tú giống như Sơn Trà, bởi vì chỉ có như vậy mới khiến cho anh có tự tin đứng ở bên cạnh một người ưu tú giống như Sơn Trà, mới có thể không để bản thân bị lép vế dừng lại ở phía sau cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có điều trong lòng Tạ Tri Viễn cũng có chút lo lắng, dù sao thì hai người chỉ mới vừa kết hôn, hơn nữa từ trước đến giờ anh cũng không nói qua với Sơn Trà việc bán lá trà để kiếm tiền, anh sợ Sơn Trà cảm thấy anh chỉ đang nói đùa.
Đôi mắt của Sơn Trà sáng lên trước những lời nói của Tạ Tri Viễn.
Lúc đầu, sở dĩ cô đồng ý kết hôn với anh là bởi vì anh giống tên với một ông chủ doanh nghiệp trong tương lai với tiếng tăm lừng lẫy, cô cảm thấy nhất định anh là một cổ phiếu có tiềm lực, và cũng vì làm ý niệm xấu xa của Triệu Xuân Hoa phải thất bại.
Sau này khi hai người đã kết hôn với nhau, suy nghĩ của cô về Tạ Tri Viễn cũng dần dần có sự thay đổi, cảm thấy đây là một người có thể dựa dẫm vào cả đời, cô cũng không để ý việc Tạ Tri Viễn có thể trở thành một ông chủ doanh nghiệp trong tương lai với tiếng tăm lừng lẫy hay không nữa.
Trong sách tuy rằng viết sau này Tạ Tri Viễn lại đặt chân ở nhiều lĩnh vực nhưng không hề viết đến quá trình này của Tạ Tri Viễn, Sơn Trà cũng không biết Tạ Tri Viễn rốt cuộc là làm cái gì mà có thể có tiền, hiện tại nghe Tạ Tri Viễn nhắc tới như thế, đột nhiên cô nghĩ đến một chuyện liên quan ở trong cốt truyện.
Trong sách dường như quả thật có nhắc tới việc về sau ở An Thành sẽ trở thành một thị trấn trà nổi tiếng của đất nước trong tương lai, dưới danh nghĩa Tạ Tri Viễn quả thật cũng có mấy cái nhãn hiệu lá trà cao cấp nổi danh, hiện tại xem đây hẳn chính là nguồn cơn của việc Tạ Tri Viễn phát tài.
Sơn Trà nghĩ một hồi lâu không nói chuyện, trong lòng Tạ Tri Viễn tức khắc có chút thấp thỏm.
Tuy rằng chuyện này anh đã suy nghĩ thật lâu mới mượn chuyện của bà Lưu để nói ra, nhưng anh vẫn cảm thấy thật sự lo lắng rằng Sơn Trà sẽ không đồng ý.
“Được thôi, đã có ý tưởng, như vậy nhất định phải đi thử, không thử thì làm sao mà biết được có được hay không.”
Sơn Trà nói xong, tức khắc vẻ mặt Tạ Tri Viễn trở nên bất ngờ nhìn cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sơn Trà cười rộ lên: “Anh nhìn em để làm cái gì, chúng ta là vợ chồng, vợ chồng đồng tâm vô cùng lợi hại, anh muốn làm cái gì thì cứ đi mà làm, em cũng sẽ ủng hộ không ngăn cản.”
Nói giỡn, đây chính là nhân vật lão làng trong giới thương nghiệp, Sơn Trà có thể không đồng ý sao.
Sơn Trà đang nghĩ ngợi tới, Tạ Tri Viễn lại đột nhiên đem xe đạp vứt sang bên cạnh, một tay anh đem người cô nhấc lên, còn xoay một vòng.
Thanh âm nặng nề nói: “Vợ à, em làm sao mà lại tốt đến thế này.”
Tạ Tri Viễn là người không tin quỷ thần, nhưng lúc này lại nghĩ thầm nhất định là kiếp trước anh chính là một người vô cùng thánh thiện, bằng không đời này cũng sẽ không thể gặp được một người vợ tốt như Sơn Trà.
Sơn Trà bị hơi thở của anh phả ra làm cho ngứa cả cổ, mặt cô cũng đỏ lên, cô gãi gãi mái tóc cứng của Tạ Tri Viễn, đẩy đẩy tay anh rồi dịu dàng nói: “Mau buông em ra, ngứa.”
Tạ Tri Viễn lại lần đầu tiên không nghe lời cô, giống như một con koala mà ôm Sơn Trà, trong ánh mắt ngăm đen hàm chứa nồng đậm ái dục, nhìn chằm chằm vào đôi mắt Sơn Trà rồi hỏi: “Vợ à, anh có thể thân mật với em một chút không?”
Bọn họ kết hôn đã lâu như thế rồi, việc làm thân mật nhất đó chính là ôm Sơn Trà ngủ, còn chỉ dám đợi đến khi Sơn Trà ngủ rồi mới dám làm.
Tạ Tri Viễn đem lời Sơn Trà nói khắc vào trong lòng, cô nói hiện tại không muốn mang thai sinh con, vậy nên anh đã chịu đựng một thời gian dài đến như thế, một chút cũng không chạm vào cô, chẳng sợ chính mình mỗi ngày đều nghẹn đến mức khó chịu, cũng chưa bao giờ nói qua với Sơn Trà.
Lúc này dưới ánh hoàng hôn trên con đường nhỏ không người, nhưng đột nhiên anh đã thông suốt mà dò hỏi ý kiến Sơn Trà.
Muốn thân mật thì thân mật, hỏi cô làm cái gì?
Sơn Trà nghe lời anh nói, ngay lập tức toàn bộ gương mặt đều trở nên hồng nhạt, đôi mắt ở dưới ánh hoàng hôn chiếu rọi lại có vẻ phá lệ ngập nước, cô hơi hơi nhíu mày, đang muốn nói chuyện thì Tạ Tri Viễn đã đem cả người cô nhấc lên trên một chút, dường như sợ cô không đồng ý vậy, anh vội vàng cúi người xuống dưới, đem cái miệng nhỏ Sơn Trà ngậm lấy.
Anh đã lớn đến như thế này cũng không hề thân cận với một cô gái nào, vừa mới bắt đầu quả thực không bắt được trọng điểm. Nhưng rất nhanh không cần thầy dạy mà anh cũng hiểu mà học xong.
Không biết qua thời gian bao lâu, Sơn Trà chỉ cảm thấy hô hấp mình đều không thông thuận, chống trên ngực Tạ Tri Viễn đẩy anh một phen.
Tạ Tri Viễn lúc này mới lưu luyến không muốn rời đi.
Anh dường như đã được mở ra một cánh cửa mới, chưa từng nghĩ tới chạm môi một chút mà đã có thể làm cả người thoải mái đến thế, dáng vẻ anh nhìn Sơn Trà giống như là một con chó lớn thấy xương, sau khi bị mạnh mẽ kêu dừng lại, cặp mắt kia vẫn luôn đặt ở trên môi đỏ ửng của Sơn Trà, sau khi biết vị không thể rời mắt được.
Sơn Trà đá hai chân, thấy anh vẫn không muốn thả mình xuống dưới, dứt khoát bất động.
“Vậy anh cứ như thế vậy mà ôm em trở về đi.”
Tạ Tri Viễn đúng thật là có suy nghĩ như thế, đáng tiếc anh còn mượn xe đạp người ta, nếu như ôm Sơn Trà, xe cũng chỉ có thể ném ở ven đường.
Anh vô cùng tiếc hận liếc mắt nhìn xe đạp một cái, lúc này mới không tình nguyện đem Sơn Trà thả xuống.
Sơn Trà bị anh thân mật làm cho thiếu oxy, hai chân nhũn ra, ngồi ở yên sau xe đạp đều ôm lấy eo Tạ Tri Viễn, Tạ Tri Viễn lại hoàn toàn tương phản, rõ ràng giữa trưa đã ăn hai chén cơm, buổi trưa và buổi chiều còn làm vậy mà dường như vẫn dùng không hết, đem xe đạp vô cùng nhanh, chỉ dùng thời gian một nửa so với ngày thường đã mang theo Sơn Trà trở về nhà.
Sơn Trà biết anh đang kích động vì cái gì, người này chính là một thẳng nam chính hiệu, nhịn được chỉ là bởi vì không khai trai, cái gì cũng đều không hiểu, hiện giờ giống như là một tên hòa thượng phá giới, nếm được vị ngon ngọt rồi tất nhiên rốt cuộc cũng đã nhịn không được.
Hiện tại tình cảm hai người lại tốt đến như thế, nếu làm cái gì kia thì cũng chỉ là việc nước chảy sông, huống chi hôm nay Tạ Tri Viễn nhắc tới việc muốn đi bán lá trà, về sau nhất định sẽ không giống hiện tại vẫn luôn ở bên cạnh Sơn Trà được.
Người còn chưa đi, chỉ là ngẫm lại, Sơn Trà cũng đã thấy có chút không quen.
Tuy cô không nói ra thành lời nhưng thật ra trong lòng thành thật mà nói đã cùng ỷ lại anh.
Thế là buổi tối mới vừa nằm lên giường, cô đã trêu chọc cho Tạ Tri Viễn một chút ám chỉ, Tạ Tri Viễn vốn đang có chút lý trí, nghĩ từ từ tới. Lần này thì hay rồi, anh đã bị trêu chọc cho điên rồi, lập tức lên thổi đèn, đem ấn Sơn Trà ở trong ổ chăn.
Buổi sáng ngày hôm sau, Sơn Trà mới vừa tỉnh lại đã hối hận.
Cô vì sao mà nghĩ không thông đi trêu chọc một người trẻ tuổi khí huyết dâng trào như thế này, tên này thì tốt rồi, lúc này không chỉ eo cô cũng đau mà chân cũng đau, chì mặc quần áo xuống giường đã khó khăn.
Sơn Trà nhịn không được ở trong lòng mắng Tạ Tri Viễn hai câu, Tạ Tri Viễn lại đột nhiên bước vào.
Sơn Trà vừa nhìn thấy anh đã tức giận quay đầu.
Với mùa hè thế này, cả người Sơn Trà đều là dấu vết, trên cổ càng thảm không nỡ nhìn, Tạ Tri Viễn tự biết bản thân đuối lý, làm quá mức nên đã làm cho Sơn Trà tức giận, nhanh chóng gãi gãi tóc, lấy lòng nói: “Vợ à, cơm anh đã làm xong, em ăn chút đi, hôm nay anh không đi làm việc, anh bấm cho em.”
Sau khi trải qua chuyện đêm qua, hiện tại anh đã gọi Sơn Trà là vợ, cũng gọi càng thêm thân thiết.
Đêm qua trở về cơm chiều cũng chưa ăn, trợn mắt đã đến lúc này, bụng Sơn Trà cũng đã sớm kêu lên.
Nghe nói anh đã làm cơm xong, thái độ nhận sai cũng thành khẩn như thế, Sơn Trà cũng không lại so đo với anh.
“Vậy anh mau đem cơm đi vào, em không muốn đi ra ngoài ăn.”
Tạ Tri Viễn ngay lập tức đồng ý, nhanh chóng đi đưa cơm cho Sơn Trà.
Cơm nước xong Tạ Tri Viễn lại tỉ mỉ mát xa cho Sơn Trà một lần, Sơn Trà cuối cùng đã có chút sức lực, nhưng thấy cô cũng không muốn ra cửa, Tạ Tri Viễn cũng đành ở dưới bóng cây trong sân đặt một chiếc ghế tựa mây dưới bóng cây trong sân, nằm ở đó hóng mát nghỉ ngơi.
Tạ Tri Viễn lại cắt dưa hấu Sơn Trà, sợ cô tham lạnh ăn nhiều khiến cho bản thân không thoải mái, anh còn nấu một chén đường phèn quả mơ, uống một ngụm cảm thấy ấm áp lại.
Sơn Trà lúc này thật ra rất thoải mái, nằm ở trên ghế mây, ăn đồ ăn đọc sách.
Tạ Tri Viễn bận bịu xong rồi cũng đi đến bên cạnh Sơn Trà, ghế mây rất rộng, anh muốn cùng nằm chung với Sơn Trà, nhưng lại bị Sơn Trà đẩy ra.
“Nóng muốn gần chết, anh nằm trên mặt đất đi.”
Mùa hè đến, làm sao mà để thịt gần thịt, chen chúc ở cạnh nhau, không thấy nóng à.
Tạ Tri Viễn không chê nóng, anh chỉ muốn ở bên cạnh vợ của mình mà thôi, nằm chỗ nào cũng đều được, nhưng Sơn Trà ngại nóng, anh chỉ đành phải đi tìm cái chiếu, trải trên mặt đất, nằm gần Sơn Trà.
Bên này anh đã mơ màng sắp ngủ, Sơn Trà bên kia đột nhiên nói: “Anh đừng ngủ, không phải anh nói đi Trung Bình sao, khi nào thì sẽ đi, đi đâu, sau khi đi sẽ làm gì? Dù sao cũng phải lên kế hoạch một chút đi.”
Trải qua đêm qua, Sơn Trà đã hiểu rõ sức mạnh của Tạ Tri Viễn rồi.
Hôm nay cô nhất định sẽ không tha cho Tạ Tri Viễn được, với sự dính người này cô không nhanh chóng đuổi người đi thì cô nghĩ cho dù cô không muốn sinh con cũng không thể không sinh.
Thôi thì nhanh chóng đẩy anh ra cửa để đi làm chính sự, cũng miễn cho anh cứ suốt ngày vây quanh cô.
Nhưng Tạ Tri Viễn lúc này lại không muốn đi rồi, anh nghĩ hai ngày nữa là được rồi, nhưng Sơn Trà không đồng ý.
Tạ Tri Viễn cảm giác sâu sắc bản thân bị ghét bỏ, rõ ràng anh cảm thấy đêm qua mình biểu hiện cũng khá tốt mà, làm sao mà cô vợ nhỏ của mình nói trở mặt là lại trở mặt. (Nghiên: >.< vì biểu hiện quá tốt đó anh giai)
Hai người cọ qua cọ lại cả nửa ngày, rốt cuộc thì Tạ Tri Viễn vẫn phải nghe lời Sơn Trà đi vào trong phòng cầm quyển sổ da màu hồng, bất quá hiện tại anh cũng không cần phải lên kế hoạch gì, vì trong sổ da anh đã sớm vạch ra kế hoạch cả rồi.
Anh cũng không phải nhất thời tâm dâng trào, mà anh đã sớm đem chuyện làm ăn này suy xét một cách rõ ràng, ngay cả lần trước đi vào trong thành cùng với Sơn Trà anh cũng chưa từng nhàn rỗi, đem lá trà bên trong cửa hàng bách hóa quan sát từng cái một, đối với giá cả như thế nào đều nắm rõ như lòng bàn tay.
Sơn Trà trước kia chưa từng xem qua bút ký của Tạ Tri Viễn, lúc này vừa lật mới cảm thấy Tạ Tri Viễn quả nhiên là cục vàng.
Anh rõ ràng không có bằng cấp cao, nhưng đối bới vấn đề kinh doanh này thì lại vô cùng nhạy bén, trong sổ tay, mọi thứ từ khâu lên ý tưởng cho đến cách thực hành đều được ghi rõ ràng, bây giờ chỉ chờ anh bắt tay vào làm.
Sơn Trà vô cùng lòng, chút lo lắng cuối cùng cũng không nữa.
Tạ Tri Viễn nghĩ lâu đến như vậy, cô cũng không cần phải lo lắng gì nữa.
“Đi đem túi tiền của chúng ta lấy ra
Sơn Trà để cho Tạ Tri Viễn đi lấy ví tiền, đem tiền bên trong lấy ra đếm đủ năm mươi đồng, số tiền còn dư lại đem tất cả giao vào trong tay Tạ Tri Viễn.
“Nếu đã có kế hoạch tốt cả rồi thì đi đi, số tiền này anh hãy cầm lấy đi.”
Tạ Tri Viễn lại không
Tuy rằng trong ví tiền này có rất nhiều tiền, nhưng phần lớn là của Sơn Trà mà ra, anh tổng cộng cũng chỉ cho Sơn Trà hơn một trăm đồng mà thôi, còn không tính chi tiêu của mấy ngày qua, làm sao mà anh có thể đem hết số tiền này đều mang đi.
“Đây đều là tiền mà em kiếm được…”
Lời Tạ Tri Viễn nói còn chưa xong đã bị ngắt bởi vẻ mặt nghiêm nghị của Sơn Trà.
“Em bảo anh cầm thì anh cứ cầm lấy, cũng đã kết hôn, cái gì mà anh với chả em, chẳng lẽ về sau anh có tiền, cũng muốn phân chia anh em hay sao?”
Tạ Tri Viễn bị lời này của cô làm cho sửng sốt, nhanh chóng lắc đầu nói: “Của anh đều là của em.”
Sơn Trà lúc này mới nhấp miệng nở nụ cười: “Số tiền này vẫn còn kém không nhiều lắm.”
“Nếu muốn làm, vậy thì phải làm thật tốt, làm thì làm cho lớn, đã lỡ đi một chuyến thì phải đi thật xa, đi một xíu hay làm nhỏ đều không có lời.” Sơn Trà cong đôi mắt cười tủm tỉm.
Tạ Tri Viễn lại ngơ ngẩn nhìn cô, cảm xúc trong lòng vô cùng khó hiểu.
Lá trà ở an thành không phải là dạng hàng hoá hiếm lạ gì, càng không người nghĩ tới có thể sử dụng cái này để kiếm tiền, nếu như đổi thành người khác, nố không chừng sẽ cho rằng anh đang làm bậy làm bạ phung phí tiền.
Vào ngày hôm qua khi anh nói lên những lời này, kỳ thật anh cũng không nghĩ đến Sơn Trà sẽ đồng ý một cách dễ dàng như vậy, cũng càng không ngờ đến là cô sẽ lấy ra nhiều tiền đến vậy. Trung Bình là một nơi nhỏ, tuy rằng sản xuất trà, nhưng mà không có nguồn tiêu thụ, cho nên giá cả không cao, anh tính chỉ đến lấy trước một ít sau đó bán lại qua tay, lại dùng tiền đó kiếm thêm tiền để tiếp tục buôn bán.
Kết quả Sơn Trà lại không hề giữ lại đem tất cả tiền đều lấy ra, để cho đi làm.
Ở trong lòng anh làm sao mà có thể không rung động cho được.
Sơn Trà thấy anh cả nửa ngày không nói chuyện, cho rằng ở trong lòng anh còn có suy nghĩ gì khác, đang muốn mở miệng hỏi.
Tạ Tri Viễn lại đột nhiên đem người trên ghế mây ôm chặt lấy, một đôi mắt sáng rực mà l nhìn Sơn Trà nói: “Vợ à, em yên tâm, anh nhất định sẽ làm thật tốt, tuyệt đối sẽ không để số tiền của em bỏ ra uổng phí.”
Sơn Trà nghe xong bên tạ hồng lên nhưng lại ra vẻ ghét bỏ đẩy anh một phen: “Nói chuyện thì cứ nói thôi, anh bế em lên để làm cái gì.”
Tạ Tri Viễn đang ở trong sân nhà mình, một chút cũng không biết thẹn thùng kiêng dè, nói: “Muốn thân mật với em.”
Không đợi Sơn lại, anh đã lập tức lại đè lên cơ thể Sơn Trà rồi.