Nữ phụ xinh đẹp những năm 80

Tưởng Ngọc Trân nghe xong, đột nhiên ngồi thẳng người lên nói: “Cô nói bừa gì vậy, trong sổ con này của tôi có đến hơn chín trăm cơ mà, sao cô lại bảo là còn chưa tới một trăm đồng tiền là sao?”
Nhân viên công tác thấy cô ta nói chắc như đinh đóng cột, nghĩ là mình đã nhầm lẫn chỗ nào rồi, lập tức cuống quít kiểm tra lại lần nữa, kết quả vẫn giống y như đúc với vừa nãy, sổ con này rõ ràng là không có tiền, đừng nói là chín trăm, mà ngay cả chín mươi đồng còn không có.
 
“Thật ngại quá đồng chí à, tôi đã kiểm tra lại lần nữa rồi, không có thật mà.”
Mặt mũi Tưởng Ngọc Trân trắng bệch, hoàn toàn không tin lời của nhân viên công tác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Sao lại có thể như vậy được chứ! Cô lại kiểm tra kỹ càng một lần nữa cho tôi! Trên sổ con kia viết cái gì, rõ ràng là chín trăm bốn mươi tám đồng tiền, vì sao lại không có được?”
Nhân viên công tác kiểm tra tới lui thêm mấy lần lần nữa, kết quả cũng chẳng khác gì so với trước đó, thấy Tưởng Ngọc Trân cảm xúc kích động, không hề tỏ vẻ tin tưởng lời nói của mình, cô ấy cũng có chút không kiên nhẫn, nói: “Trên sổ con viết không sai, nhưng bên trên ngay cả con dấu cũng không có, chữ viết cũng không phải là chữ viết mà chỗ chúng tôi dùng, trong sổ con bên tổng cộng cũng chỉ có bảy đồng năm tệ hai xu, cô nói là chín trăm bốn mươi tám, tôi thật sự không nhìn thấy.”
 
Lúc này Tưởng Ngọc Trân hoàn toàn không chịu nổi nữa.
Chu Bình An tự tay đặt sổ con vào trong tay cô ta, nói bên trong cho cô ta hơn chín trăm đồng tiền cơ mà, sao lại không có được chứ?
 
Nhân viên công tác này lại đang có ý gì đây? Chẳng lẽ chữ viết trên sổ con này còn có thể là giả được hay sao?
Tưởng Ngọc Trân nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra, đoán chừng chắng chắn là người nhân viên công tác đang lừa cô ta.
 
“Không có khả năng, bên trên sổ con này có viết rõ ràng, bên trong có chín trăn bốn mươi tám đồng tiền, có phải các cô cố ý lừa tôi đúng không, là muốn chiếm riêng hết số tiền này của tôi chứ gì!”
Tưởng Ngọc Trân càng nói càng kích động, đập lên cái bàn ở quầy rầm một tiếng thật vang, trong ngân hàng đứng không ít người đều bị hành động này quấy nhiễu, đồng loạt cau mày vẻ mặt ghét bỏ nhìn cô ta.
 
Nhân viên công tác vừa nghe lời này, cũng bực: “Cô đang nói hươu nói vượn cái gì vậy? Sổ con không có chính là không có! Nếu cô còn làm ầm ĩ nữa, tôi sẽ gọi người kéo cô đi ra ngoài đấy!”
Lý Thúy Lan cũng không biết rốt cuộc chuyện là như thế nào, nhưng mắt thấy Tưởng Ngọc Trân không thuận theo không buông tha muốn làm ầm ĩ lên, nhân viên công tác bị cô ta nói đến nỗi trên mặt hiện lên vẻ phẫn nộ, mọi người xung quanh cũng đều vẻ mặt không thoải mái mà nhìn về phía chỗ bọn họ, cô ta cũng không thể không đứng ra nói chuyện cho Tưởng Ngọc Trân, muốn mau chóng làm cho chuyện này yên ổn lắng xuống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Đồng chí, hay là cô lại giúp đỡ xem một lần nữa đi, đang êm đẹp có hơn chín trăm đồng tiền, sao lại nói không có là không có được, cô ấy cũng là trong lòng sốt ruột, hay là cô cứ giúp đỡ xem thử đi.”
Nhân viên công tác thấy thái độ của cô ta cũng coi như không tồi, liếc xéo Tưởng Ngọc Trân một cái, áp xuống lửa giận mà kiên nhẫn giải thích: “Sổ con là thật, nhưng mà tiền tiết kiệm bên trên là giả, sổ con tổng cộng cũng chỉ có bảy đồng năm hào hai xu tiền, các đề mục trước sau tôi cũng đã tra qua, bên trong cũng luôn chỉ có ngần ấy tiền như thế thôi, hoàn toàn không có chín trăm bốn mươi tám đồng gì đó như lời cô ta nói.”
 
Lý Thúy Lan nghe xong, cũng trợn tròn mắt.
“Gì, ý gì sao?”
 
“Là cô ta bị lừa rồi chứ sao nữa, trong sổ con này không có tiền, người đưa sổ con cho cô ta đã nói dối.”
Tưởng Ngọc Trân hai mắt đăm đăm, người ngây ngẩn.
 
Sơn Trà nhìn thấy màn này, tâm trạng rất tốt hừ lạnh một tiếng, lúc này mới lôi kéo Tạ Tri Viễn chuẩn bị rời đi.
Hai người ra cửa chưa tới một chốc lát, Tạ Tri Viễn hỏi: “Vợ à, có phải em đã sớm biết trong sổ con kia của cô ta không có tiền rồi đúng không?”
 
Sơn Trà ở trước mặt Tạ Tri Viễn, không hề kiêng dè ý xấu của mình chút nào.
 
“Biết chứ, anh đi chưa được bao lâu, em đã gặp Tưởng Ngọc Trân lại ở trong thôn nói bậy về em, em liền nhân tiện nhờ Hỉ Muội làm giúp một chuyện, ở trong thôn nói nhà chúng ta nghèo đến nỗi sắp không còn cơm mà ăn, còn nói sẽ định vay tiền của Tưởng Ngọc Trân.”
 
“Bà cụ nhà họ Chu chắc là nghe thấy được, bà ta với Tưởng Ngọc Trân bây giờ là bóp mũi mới có thể chắp vá mà sống, vốn dĩ đã đề phòng cô ta, sao lại có thể yên tâm mà đưa tiền cho cô ta được, nghe nói em nghèo thành như vậy còn muốn vay tiền của nhà cô ta, bà ta chắc chắn sẽ càng không chịu.”
 
Nhưng nếu là không cho, Tưởng Ngọc Trân bên này chắc chắn sẽ chịu ngồi yên một chỗ, Chu Bình An bắt buộc phải dỗ dành cả hai, dĩ nhiên phải nghĩ cách để ổn định Tưởng Ngọc Trân, Sơn Trà vốn nghĩ, trước khi anh ta đi chắc chắn sẽ vì chuyện tiền bạc mà làm chuyện gì đó cho Tưởng Ngọc Trân yên ổn, kết quả không ngờ Chu Bình An còn tàn nhẫn hơn cô tưởng, ngay cả một lời nói ngon ngọt cũng chẳng buồn nói, trực tiếp tạo ra một cuốn sổ con giả.
 
Nhìn dáng vẻ bà cụ Chu đã như vậy, cả nhà này xem ra cũng không coi Tưởng Ngọc Trân như người nhà, còn đề phòng cô ta cứ như đề phòng cướp vậy.
 
“Đi thôi, đi dạo trên đường với em một vòng đi, sau đó chúng ta trở về sớm một chút, em còn chờ xem trò hay của nhà họ Chu nữa.”
 
Sơn Trà nháy mắt, khóe mắt đuôi lông mày đều lộ ra có ý tốt, rơi vào trong mắt Tạ Tri Viễn lại cực kỳ sống động.
 
Anh không chút nào e ngại ý xấu mà thỉnh thoảng toát ra này của Sơn Trà, bởi vì anh biết, đáy lòng Sơn Trà thật ra là một cô gái cực kỳ tốt, nếu không phải Tưởng Ngọc Trân và Triệu Xuân Hoa ức hϊếp cô cực kỳ quá phận, thì chắc chắn cô đã không chơi đùa bọn họ như vậy.
 
Anh thích kiểu tính tình có oán báo oán có thù báo thù này của Sơn Trà, như vậy anh ngược lại không cần lo lắng Sơn Trà bị người bắt nạt, khá tốt.
“Được.”
 
Kiểu đồng ý vô điều kiện và luôn đứng về phe cô này của Tạ Tri Viễn, bất kể cô có làm cái gì cũng đều sẽ ủng hộ, cũng làm cho Sơn Trà cực kỳ vừa lòng, cô bắt tay đút ở trong túi của Tạ Tri Viễn, chọc cho lỗ tai Tạ Tri Viễn đỏ bừng, hai người cùng nhau đi dạo phố ban ngày, lại mua một đống đồ lớn, lúc này mới lại chuẩn bị ngồi xe trở về.
 
Trở về trấn trên chỉ cần một chuyến xe, Tưởng Ngọc Trân và Lý Thúy Lan không cần nghĩ cũng chỉ có thể ngồi chiếc này, lúc hai người Sơn Trà đi, Tưởng Ngọc Trân và Lý Thúy Lan đã ngồi ở trên xe, Tưởng Ngọc Trân đầy mặt vẻ mặt phẫn nộ tức giận đến đỏ mặt tía tai, dáng vẻ cứ như muốn nhanh chóng trở về liều mình với ai đó, Lý Thúy Lan thì ngồi ở bên cạnh vẻ mặt xui xẻo.
Cô ta có thể không xui xẻo sao? Vốn dĩ cô ta nghĩ có thể tham một chút lợi đi ké xe với Tưởng Ngọc Trân cùng nhau vào thành phố một chuyến, kết quả lợi lộc gì cũng không chiếm được mà còn chọc một thân xúi quẩy.
 
Lúc trước ở ngân hàng cô ta cũng chưa suy nghĩ cẩn thận, sổ con hơn chín trăm đồng tiền này, sao bên trong nói không có tiền là sẽ không có tiền được, sau khi nghe nhân viên công tác của ngân hàng nói như vậy xong, cô ta mới hiểu ta, tất cả đều chỉ là là Chu Bình An lừa Tưởng Ngọc Trân mà thôi.
Chu Bình An này cũng thật là không ra gì! Không có thì không có, đang êm đẹp mà lừa vợ của mình làm gì chứ! Giờ thì tốt rồi, cũng lừa cả cô ta luôn.
 
Vốn dĩ lúc hai người tới, Tưởng Ngọc Trân còn cực kỳ vui vẻ mà thanh toán tiền xe cho cô ta, chuyện này vừa xảy ra, Tưởng Ngọc Trân liền giống như một con gà trống chuẩn bị lên sàn đá gà vậy, tức giận đến mức cái gì cũng không rảnh lo, đừng nói là đi dạo, vừa từ ngân hàng ra, Tưởng Ngọc Trân đã đi thẳng đến bến xe, cứ ở phòng đợi bến xe ở bên trong đợi một ngày, cô ta ngay cả hớp nước cũng chưa được uống, vé xe trở về còn phải tự mình mua nữa chứ!
Lý Thúy Lan càng nghĩ càng nghẹn khuất, một bên mắng Chu Bình An không phải người, một bên mắng mình vì sao phải đi tranh cái vũng nước đυ.c này.
 
Chuyện này nếu là Chu Bình An và mẹ là bà cụ Chu cùng nhau hợp tác lừa gạt Tưởng Ngọc Trân, vậy thì chẳng phải hôm nay cô ta đi theo dạo một chuyến này cũng sẽ đắc tội cả Chu Bình An với bà cụ Chu nữa rồi sao?
Trở về nếu bà cụ Chu biết là trò lừa gạt này bị vạch trần sớm như thế, còn chẳng phải là sẽ mắng cả thêm cô ta nữa sao.
 
Đây thật đúng là tức chết người mà, cô ta tới đây một chuyến, mang về một bụng tức, đói đến mức ngực cũng phải dán vào lưng, còn đắc tội người ta nữa, rốt cuộc là công cốc hết à?
Lý Thúy Lan vẻ mặt ưu sầu ngồi ở trên chỗ ngồi, quay đầu còn thấy Sơn Trà và Tạ Tri Viễn cũng ngồi ở trên xe, trong tay không biết đang cầm thứ gì, nhưng mà thơm ngào ngạt ăn, ngon đến nỗi cô ta chảy nước miếng ròng ròng, chỉ có thể quay người đi coi như không nhìn thấy.
 
Chờ xe đến trấn trên, Sơn Trà và Tạ Tri Viễn hai người trước một bước lái xe về nhà, không bao lâu, Tưởng Ngọc Trân vừa đến nhà, quả nhiên liền làm ầm ĩ lên.
Bà cụ Chu tuy rằng người nằm liệt, nhưng giọng nói lại trung khí mười phần, Tưởng Ngọc Trân vừa ném sổ con tới trước mặt bà ta, bà lập tức liền biết đã xảy ra chuyện gì, hừ lạnh một tiếng, ác nhân cáo trạng trước nói: “Tôi biết ngay mà, cô cái đồ phá của này sẽ không nhịn được, Bình An vừa mới đi có mấy ngày thôi, cô đã vội không ngừng muốn đi tiêu tiền của thằng bé rồi. May mà tôi đã nói với Bình An trước, không thể đưa tiền cho cô, nếu không chắc là chưa tới hai ngày, tiền đã bay sạch dưới tay cô rồi!”
 
Tưởng Ngọc Trân nghe xong liền biết quả nhiên là chủ ý của bà cụ Chu với Chu Bình An, tức giận đến mắt đều đỏ.
Cô ta ở bên ngoài khua chiêng gõ trống tuyên dương một phen Chu Bình An để lại sổ con cho cô ta, người của nửa cái thôn đều đã biết, kết quả bây giờ mới phát hiện đây đều là lừa cô ta?
 
Tưởng Ngọc Trân cắn răng, dáng vẻ cứ như muốn uống máu ăn thịt, bà cụ Chu lại khinh thường nhìn lại.
“Tôi nói cho cô biết, tiền của Bình An có thể để lại cho hai đứa Minh Quân Minh Kiệt, muốn để lại cho chính cô tiêu ư? Cái cửa sổ cũng không có đâu, tưởng là tôi không biết sao? Ngoài mặt thì giả vờ nước giếng không phạm nước sông với vợ của Tiểu Tạ, trên thực tế lại còn nhớ thương đến tiền của Bình An nhà tôi sao? Còn muốn mang tiền cho cô ta mượn ư? Tôi thấy cô mơ tưởng cũng rất là giỏi đấy nhỉ!”
 
Tưởng Ngọc Trân tức giận đến phát run, nhưng mà miệng lại không lợi hại được bằng bà cụ Chu, vốn là cô ta trở về chất vấn bà cụ Chu, cuối cùng lại biến thành bà cụ Chu chỉ vào mũi cô ta mà mắng, mắng cô ta đến nỗi một câu cũng không phản bác ra được, cuối cùng tức giận đến nỗi lập tức thu dọn đồ đạc quay trở về vịnh Thanh Thủy.
“Em không nhìn thấy khuôn mặt đó của Tưởng Ngọc Trân đâu, tức giận đến nỗi tím cả mặt cơ mà, khi nãy lúc chị tới đây, thấy cô ta đã thu dọn đồ đạc xong muốn về nhà mẹ đẻ.” Trương Hỉ Muội đã lâu không gặp Sơn Trà, bắt đầu buôn chuyện với cô, cực kỳ bon mồm.
 
“Vậy mà bà cụ Chu cũng không khuyên cô ta, cũng không sợ cô ta lần này đi xong sẽ không quay lại à?” Trương Hỉ Muội líu lưỡi nói.
Sơn Trà trả lời: “Yên tâm, chị ta chắc chắn sẽ quay lại.”
 
Trương Hỉ Muội khó hiểu: “Vì sao chứ? Nếu chị là Tưởng Ngọc Trân, lúc này nói gì thì cũng sẽ phải ly hôn.”
Tuy rằng cô ấy kiên định đứng ở phe của Sơn Trà, cảm thấy Tưởng Ngọc Trân không phải là người tốt, nhưng chuyện Chu Bình An làm lần này đúng là quá ghê tởm, kể cả không cho tiền, thì ít nhất cũng còn đỡ hơn là làm giả, lần này chuyện này làm ầm lên người cả thôn đều biết, quá là mất mặt rồi.
 
Sơn Trà nằm ở trên ghế bập bênh: “Dù sao thì chị cứ xem đi, chị ta chắc chắn sẽ quay lại.”
 
Tưởng Ngọc Trân một cô con gái nhà lành đồng ý gả cho Chu Bình An làm mẹ kế, ý đồ cũng là vì Chu Bình An ngày sau thăng quan phát tài, nếu như bây giờ ly hôn, đó chẳng phải sẽ thành ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo sao, kể cả là Tưởng Ngọc Trân không muốn nữa, thì Triệu Xuân Hoa cũng sẽ không đồng ý.
 
Hai mẹ con này ý đồ bất chính, không vớt được chỗ tốt gì từ trên người Chu Bình An thì sẽ không từ bỏ.
 
Có điều ở trong trí nhớ của Sơn Trà, Chu Bình An thăng chức là bởi vì hoàn thành vụ lập công lớn, tuy rằng lúc công huân bình định xuống dưới là đầu xuân sang năm, nhưng thời gian lập công nếu không nhầm thì chính là hai ngày này.
 
Nhưng Chu Bình An mấy ngày hôm trước vừa mới từ trong nhà trở về quân đội, trên đường cũng đã phải trì hoãn vài ngày, nhiệm vụ lần này nếu anh ta muốn đuổi kịp thì cũng chỉ miễn cưỡng, càng đừng nói là lập công.
 
Nếu như bỏ lỡ cơ hội lần này thì không thể thăng chức, vậy thì mộng đẹp được trở thành phu nhân của quan chức cấp cao trong quân đội của Tưởng Ngọc Trân có thể sẽ tan thành mây khói.
 
Vì cái danh hiệu này mà cô ta đã nhẫn nhịn sắp thành Ninja rùa đến nơi rồi, nếu như đến lúc đó phát hiện không vớt được gì cả, vậy thì hẳn là sẽ thú vị lắm.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui