Có một ngày, vẫn theo thường lệ được Quân Mạc hầu hạ rời giường, trong lúc đó cũng không thể thiếu động tay động chân bị ăn một lượt.Vòng eo bủn rủn ngồi trong lòng hắn, Tô Quỳ đột nhiên nhớ tới những lời chế giễu ngoài kia, cô không nhịn được mà hỏi, “Quân Mạc, chàng muốn có con không?”Hắn hơi dừng lại rồi thở dài, con ngươi nhuốm màu mực đầy dịu dàng, “Sao đột nhiên lại hỏi như vậy?”Tô Quỳ uống một ngụm cháo, tùy ý nói: “À, cũng không có gì, tại ta nghe người ta nói cái gì mà vào cửa ba năm mà vẫn chưa có con, cho nên thuận miệng hỏi chàng thôi.”Câu nói này vừa xuất hiện, nhà ăn nhỏ đang vẩy đầy ánh sáng lập tức trầm lại, ngay cả không khí dường như cũng bị ngưng trệ.Quân Mạc có thể cảm giác được cô gái nhỏ trong lòng vì khó chịu mà khẽ cử động. Lúc này hắn mới phản ứng lại, thả lỏng người, dịu dàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cô.Nhẹ nhàng nói, “Đừng nghĩ lung tung, nàng quan tâm tới những lời đồn vớ vẩn đó làm gì?”Tuy nhiên, ánh mắt hắn lại hơi nheo lại ở nơi Tô Quỳ không nhìn thấy, đôi mắt phượng hẹp dài phát ra ánh sáng nguy hiểm, đôi mắt đen nhánh như bị bóng tối bao trùm.Có vẻ như đã quá lâu không dạy dỗ đám người này, làm chúng không biết họ tên mình là gì nữa rồi!Hắn cũng đã ngủ đông đủ lâu ——Hắn hơi rũ mắt nhìn người trong lòng đang nghiêm túc dùng bữa, khuôn mặt nhỏ dưới ánh nắng mặt trời càng thêm trong suốt, trong miệng còn có đồ ăn, hai má di chuyển lên xuống như một con hamster nhỏ đáng yêu.Quân Mạc không nhịn được mà chọc chọc, lại bị Tô Quỳ nghiêng đầu cắn, đôi mắt khẽ lườm hắn.Làm gì đó, quấy rầy ta ăn cơm?!Quân Mạc nhìn ra suy nghĩ của cô từ trong ánh mắt đó. Hắn cúi đầu cười ra tiếng, cảm giác tê tê ở đầu ngón tay làm bụng dưới của hắn nóng lên, đôi mắt càng thêm sâu thẳm.Nếu không có vài người chê mạng quá dài tới quấy rầy bọn họ thì tốt biết mấy, hắn thật sự không có hứng thú gì với cái vị trí kia đâu.Hắn chỉ muốn một đời một kiếp một đôi sống hạnh phúc, nhưng mà, lại luôn có người nhảy ra tìm cảm giác tồn tại, không muốn thành toàn bọn họ……Vậy hắn cũng chỉ có thể, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật!Tô Quỳ không hề nhận ra, còn đặc biệt không biết sống chết nhích sát vào trong lòng hắn, hoàn toàn không biết mình vừa tránh thoát một kiếp.“Vậy chàng không muốn có con sao?”Không phải người cổ đại đều coi trọng con cái lắm sao? Huống chi còn là Nhiếp Chính Vương địa vị cao quý, chẳng lẽ hắn không muốn có người thừa kế?“Không muốn.” Quân Mạc lập tức trả lời.Lúc này Tô Quỳ cũng cảm thấy tò mò, cô thả đũa xuống rồi quay đầu nhìn hắn, “Vì sao?”Nhưng câu trả lời sau đó của Quân Mạc làm khuôn mặt cô lập tức đỏ bừng, bởi vì hắn nói, “Tất cả dịu dàng và kiên nhẫn của ta đều đã cho nàng, không còn ai có thể lấy đi sự chú ý của ta, ta không muốn, cũng không cần, ta chỉ muốn, chỉ cần nàng.”Ta chỉ muốn, chỉ cần nàng ——Dường như từ giữa lời thầm thì, từ giữa những hàng chữ đó đều lộ ra sự ngọt nào. Người đàn ông lạnh lùng nói lời âu yếm vẫn có thể làm người ta phải chết chìm trong đó.Cuối cùng Tô Quỳ ngại ngùng, độc đoán xách lỗ tai hắn uy hiếp: “Đây chính là chàng nói đó, nếu có một ngày chàng phản bội ta, ta sẽ thiến chàng! Sau đó làm chàng trắng tay rời nhà!”Quân Mạc vội vàng ôm chặt cô cười to, thấp giọng lẩm bẩm, “Có một mình nàng là đủ rồi, quá hạnh phúc sẽ bị trời phạt, chúng ta cứ như vậy mãi là được.”Hạnh phúc chẳng kéo dài được bao lâu.Một tháng sau, biên quan truyền đến chiến báo, quân Kim hung hãn xâm nhập Nhạn Môn Quan, đốt giết đánh cướp không chuyện ác nào không làm, làm cho bá tánh trong thành lầm than, tiếng oán thán khắp nơi.Trong triều liên tiếp xuất binh nhưng nhiều lần thất bại, tinh thần hạ thấp.Lúc này, Nhiếp Chính Vương Quân Mạc xin được xuất chinh, hoàng đế do dự hồi lâu nhưng cuối cùng không thể không bất đắc dĩ đồng ý bởi trăm quan chờ lệnh Nhiếp Chính Vương.Sau khi hồi phủ, hắn liều chết triền miên một đêm, ngày hôm sau, thân khoác chiến giáp, cưỡi chiến mã, dẫn theo hàng trăm nghìn binh lính tinh nhuệ tới Nhạn Môn Quan.Ngày xuất binh, bá tánh trong kinh thành ai ai cũng đưa tiễn, đủ để thấy địa vị của Quân Mạc trong lòng bọn họ, hơn xa cả hoàng đế.Được đăng tại