Vậy thì cô sẽ đi gặp nàng ta!Lại nói tiếp, ba năm qua, Phùng Thanh Thanh không chỉ gây chuyện với cô một lần, nhưng đều bị cô nhẹ nhàng giải quyết.Phùng Thanh Thanh vốn kiêng kị Quân Mạc nên cũng không dám làm ra hành động gì quá đáng, thường xuyên không bôi nhọ được cô mà ngược lại bị nhục nhã.Dần dần cũng càng ngày càng căm hận cô.Có khi, Tô Quỳ cũng không hiểu vì sao, một đứa con vợ lẽ như Phùng Thanh Thanh, cuộc sống còn thuận lợi hơn cả con vợ cả, vậy mà vẫn luôn kiếm chuyện với cô.Cô cũng không cướp con của nàng ta cùng nhảy sông!Cho nên mới nói, mối hận giữa nữ chính và nữ phụ trong tiểu thuyết luôn không thể hiểu nổi.Tô Quỳ thong thả ung dung ăn bữa sáng xong, súc miệng rồi mới quay về phòng thay trang phục.Khi cô bước ra, mọi người chỉ cảm thấy căn phòng cũng sáng sủa hơn vài lần.Cô chải lại kiểu tóc khác, trên búi tóc Phi Tiên là từng chiếc trâm cài bằng ngọc trai sáng chói được cắm nghiêng, mỗi viên ngọc trai đều đỏ như máu, vừa nhìn là biết đây là thứ hiếm có.(Phi Tiên kế)Hàng lông mày lá liễu hơi nhướng lên, đôi mắt như đong đầy làn nước mùa xuân, làn da tinh tế như ngọc, trên môi tô một chút son, làm cô càng thêm xinh đẹp yêu kiều.Hai lọn tóc thả xuống hai bên má càng tăng thêm vẻ quyến rũ động lòng người.Khoác trên mình trang phục màu đỏ, dưới làn váy thêu đầy họa tiết hoa mẫu đơn sẫm màu, nhìn qua đặc biệt đẹp đẽ quý giá, lại không bị già.Rút đi sự ngây thơ của thiếu nữ, càng giống như một phu nhân cao quý khiến mọi người phải ngước nhìn.Thấy mọi người ngơ ngẩn, Tô Quỳ cong môi cười, đôi mắt hiện lên sự vui vẻ. Không sai, đúng là cô sẽ đi ra oai phủ đầu, đương nhiên càng hoa hòe lộng lẫy càng tốt!Sau khi ra khỏi phủ và được Lục Yêu đưa lên kiệu cung, xe ngựa đi thẳng đến trung tâm hoàng cung.Suốt quãng đường gập ghềnh, lúc tới cung Cảnh Dương của Phùng Thanh Thanh thì mặt trời đã lên cao, sắp tới buổi trưa.Lục Yêu đỡ cô xuống rồi đi vào cung Cảnh Dương.Phùng Thanh Thanh mặc một bộ cung trang màu hồng nhạt đang ngồi trên chủ vị uống trà. Nhìn thấy Tô Quỳ xuất hiện, trong mắt hiện lên một tia ghen ghét.Màu đỏ kia quá mức chói mắt làm mí mắt nàng ta giật giật, đôi môi run rẩy vài lần mới bình tĩnh lại.Nàng ta nắm chặt tay, cong môi lộ ra một nụ cười vui sướng, “Tỷ tỷ, cuối cùng tỷ cũng tới rồi!”“Ha,” Tô Quỳ ngồi thẳng người trên xe lăn, nhẹ nhàng hành lễ, “Cơ thể tỷ tỷ không tiện, mong muội muội thứ lỗi.”Thái độ như cho có lệ!Phùng Thanh Thanh hận đến nghiến răng nghiến lợi, Phùng Yên Nhiên, người phụ nữ đê tiện này một ngày không làm nàng ta tức giận là không chịu được có phải không! Trang sức giá trị liên thành trên đỉnh đầu rêu rao khắp nơi, trên người lại mặc trang phục màu đỏ mà chỉ có vợ cả mới được mặc.Mặc dù địa vị của nàng ta có cao, thế gian này đã không còn nhiều người làm nàng ta phải khó chịu như vậy, nhưng mà, nàng ta vẫn không thể mặc màu đỏ!Trong suy nghĩ của mọi người, ngoại trừ Hoàng Hậu, thì phi tần cũng chỉ được tính là thiếp!Điều này sao có thể làm nàng ta không hận? Khi chấp niệm trong lòng nàng ta chính là vị trí đó ——Trong lòng muôn nghìn oán hận nhưng ý cười trên mặt vẫn không giảm, nàng ta nhẹ giọng oán trách, “Tỷ tỷ nói gì vậy, hai tỷ muội chúng ta còn cần khách sáo như vậy sao?”Lại cho ngươi kiêu ngạo thêm hai ngày nữa, chờ Nhiếp Chính Vương rơi xuống ngựa, ta muốn làm ngươi sống không bằng chết!Tô Quỳ khôn ngoan thế nào, nhìn một cái là biết nàng ta đang nghĩ gì.Cô cũng cười đáp lại, “Muội muội nói đúng —— chỉ là không biết muội muội gọi ta tới có chuyện gì?” Cô nhướng mày, hươu chết về tay ai, bây giờ nói vẫn còn sớm chán!Phùng Thanh Thanh đi đến ngồi xuống bên cạnh Tô Quỳ, thân thiết ôm cánh tay cô, làm nũng: “Muội muội ở trong cung quá nhàm chán, gần đây Vương thúc lại xuất chinh không ở trong phủ, cho nên muội bèn xin ý chỉ của Hoàng Thượng, để tỷ tỷ ở trong cung chơi mấy ngày, có được không?”Tuy ngữ khí là hỏi, nhưng kết quả lại là ván đã đóng thuyền.Tô Quỳ cười lạnh trong lòng, đây xem như là hình thức giam lỏng con tin trá hình đúng không?Được đăng tại