Nữ Phụ Xuyên Nhanh Thề Muốn Phác Gục Nam Chủ



Edit & Beta: Ami Cuteo

"2krx4ziiipomiav7t4nnrs682"

Nhưng hắn chỉ ôm nàng ngồi lên trên đùi mình. Hắn và nàng liền quấn quýt nhau như thế ngồi ở trên ghế nằm. Còn phần côn th*t lộ ở bên ngoài bị động tác của Lam Tí Ngọc đâm vào hoàn toàn trong thân thể nàng. Cả người Chu Mẫn bị run run ngưỡng ra phía sau nhưng lại bị Lam Tí Ngọc kéo lên. Hắn cố định đầu nàng và lấp kín tiếng thét chói tai của nàng. Mấy vị đại thần bên ngoài thì vẫn đang tranh cãi gay gắt.

“Thỉnh Hoàng Thượng định đoạt!”

“Thỉnh Hoàng Thượng quyết định!”

……

Lam Tí Ngọc vùi côn th*t thô to của mình vào bên trong tiểu huyệt của Chu Mẫn. Hắn thoải mái híp hai mắt lại, cảm giác như bên trong tiểu huyệt có ngàn vạn cái miệng nhỏ đang không ngừng liếm mút côn th*t thô to của hắn, ngứa và tê dại làm hắn ôm Chu Mẫn rồi từ từ đong đưa lên xuống.

Nghe thấy các đại thần bên ngoài dừng tranh cãi, Lam Tí Ngọc nhếch khóe môi hới mỏng lên, giọng điệu dễ nghe giàu có từ tính phát ra từ hai mánh môi mỏng của hắn, “Ồn đủ rồi sao? Rốt cuộc cũng yên tĩnh…..”

Chỉ chín chữ thôi mà nặng như ngàn cân, lạnh như băng sương làm cúng đại thần ben ngoài kinh hoảng rụt rụt cổ. Bọn họ nhớ tới cảnh lúc nãy mình làm ồn như mấy tên vô lại ở ngoài đường trước mặt vị đế vương lãnh khốc bá đạo này thì đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, “Chúng thần có tội!”

“Thừa tướng đã có chủ ý rồi không phải sao?” Lam Tí Ngọc tuy rằng không nhìn thấy tình cảnh bên ngoài nhưng khi ở trong đây với Lam Mẫn, hắn vẫn luôn chú ý đến tiếng động bên ngoài, lúc chúng đại thần ồn ào đến túi bụi thì chỉ có vị Thừa tướng trẻ tuổi này vẫn duy trì yên lặng, không nói một câu nhìn mấy vị đại thần tranh luận!

“Thần đề nghị dán cáo thị thông báo vơi âcr nước đấu giá công khai giữa các thương nhân làm ăn để lập ra một khoản quyên tiền dùng cho các tướng sĩ ở bién cảnh chi tiêu. Sau khi kết thúc thì cho người thương nhân quyên tiền nhiều nhất được đến danh hiệu Hoàng Thương của Hoàng Tộc và có thể thừa kế nhiều thế hệ nhưng phải kí kết giao dịch thương mậu với Hoàng tộc. Còn về vấn đề nạn dân thì lấy một phần tiền trong kho bạc hoàng cung để dựng lều nấu cháo cho người dân gặp nạn ăn và ở rồi mọi người cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn! Hơn nữa….”

Lam Tí Ngọc cười nghe Thừa tướng ở bên ngoài tiếp tục trình bày ý kiến, ánh mắt xẹt qua hiểu rõ. Còn Chu Mẫn vốn đang rũ đầu xuống khi nghe vị Thừa tướng này nói thì liền lập tức ngẩng đầu lên. Nghe mấy câu hắn ta nói có sách mách có chứng, trật tự rõ ràng không giống như là vừa mới phải nghĩ ra được nhưng vì sao hắn ta phải chờ tới khi chúng đại thần nháo đến trước mặt Lam Tí Ngọc thì mới chịu nói nha?

Hai tròng mắt long lanh của Chu Mẫn hiện lên sự nghi hoặc, mắt lạnh tinh quang chớp động, đôi môi màu đỏ căng mọng, bộ ngực đầy đặn cùng với đầu v* bị hắn cắn sưng đỏ, cả người tràn đầy dấu vết hoan ái mãnh liệt, trên da thịt trắng nõn đầy dấu dâu tây. Lúc này nàng lại đang thất thần, không biết nàng suy nghĩ cái gì mà ngay cả đôi mắt cũng không nháy mắt một chút.

Lam Tí Ngọc nhận thấy nữ nhân hồn nhiên ngồi trên đùi mình đang thất thần thì có chút buồn bực. Tiểu nữ nhân này, dám thất thần lúc đang làm tình với mình?

Hắn dùng sức đâm côn th*t tràn ngập ý vị xâm lược vào sâu trong hoa huy*t chatej hẹp.

“Ân…” Tiếng rên rỉ yêu kiều mê người phát ra từ cái miệng nhỏ amh đào của nàng. Hắn không có thời gian tự hỏi mà va chạm lần thứ hai vào sau trong làm tan rã đầu óc của nàng. Nàng nâng mông ngọc lên và dùng hai đùi đẹp cuốn lấy kiện eo tinh tráng của hắn. Khoái cảm tê dại quen thuộc đánh sâu vào tất cả các giác quan của nàng.

Thanh âm này phá lệ chói tau trong Ngự Thư phòng yên tĩnh. Mấy vị đại thần bên ngoài nghe thấy thanh âm liền hiểu rõ trong phòng đang có ai và cũng hiểu rõ người trong phòng đang làm chuyện gì. Trong thoáng chốc, khuôn mặt của chúng đại thần thật vất vả mới khôi phục thái độ bình thường nhờ đề nghị của Thừa tướng lại từ trắng chuyển sang xanh.

Tuy rằng cảm thấy ban ngày tuyên dâm không phải là việc làm của một vị minh quân nhưng vì Lam Tí Ngọc xây dựng ảnh hưởng đã lâu nên chúng đại thần cũng không dám nói nhiều lời.

“Nếu thừa tướng đã chuẩn bị tốt kế hoạch thì Hộ Bộ, Hộ Binh liền lui xuống sắpx xếp làm việc đi!”

Lam Tí Ngọc vừa nói vừa nghiền nát hoa huy*t. Lực độ không nhẹ không nặng làm Chu Mẫn vốn đã thói quen bị đối đãi thô lỗ thực không quen. Chu Mẫn bị Lam Tí Ngọc làm cho càng thêm ngứa nhưng không được thỏa mãn nên nàng tính toán muốn tự lực cánh sinh. Nàng dùng đôi tay chống bờ vai của hắn rồi đong đưa lên xuống, tiếng vang ‘phụt phụt’ khiến Chu Mẫn thả chậm động tác. Tuy rằng chậm một chút nhưng cảm giác tự mình khống chế tiết tấu làm cho Chu Mânc thoải mái nheo mắt lại.

Chu Mẫn thoải mái nhưng tốc độ không nhẹ không nặng, cọ xát không sâu không cạn làn sắc mặt Lam Tí Ngọc càng ngày càng đen, càng ngày càng không thỏa mãn!

Hắn đột nhiên duỗi tay che miệng Chu Mẫn lại, một tay khác mạnh mẽ ấn thân mình nàng ngồi xuống, còn mình thì hung hăng đâm về phía trước ngay sau đó.

Trong cơ thể đột nhiên bị bổ ra, thân thể run rẩy, khóe mắt nổi lên hơi nước, đôi tay Chu Mẫn túm chặt bả vai Lam Tí Ngọc móng tay hung hăng đâm vào da thịt hắn khiến hắn nhăn mặt mày.

Hắn muốn ra vào nhanh chóng nhưng không thể không chú ý đám người bên ngoài. Hắn có thể không bận tâm đến những người đó nhưng không thể không bận tâm đến suy nghĩ của Chu Mẫn. Hắn cảm thấy không đã ghiền, trong lòng giống như có lông chim đang gãi ngứa khiến hắn dục cầu bất mãn!

“Nếu không có chuyện gì nữa thì cũng lui ra hết đi!” Lam Tí Ngọc rốt cuộc cũng chịu không nổi cái loại cọ xát chậm rãi này nữa nên cất giọng điệu trầm thấp ra lệnh đuổi khách. Mấy vị đại thần bên ngoài hình như đã đoán trước bên trong đang diễn ra chuyện gì nên không dám nán lại ở đây lâu, bọn họ sôi nổi bái biệt cáo từ. Lúc Thừa tướng rờ đi có nhìn thoáng vào bên trong.

Nhận thấy người bên ngoài đã rời đi hết, Lam Tí Ngọc không khống chế được lực đạo mà xoay người đè Chu Mẫn ở trên ghế nằm rồi hung hăng động thân mọt cái thẳng tiến vào trong hoa huy*t chặt chẽ. Bên trong hoa huy*t giống như có ngàn vạn cái lưỡi làm người say mê đang ra sức liếm mút côn th*t hắn.

Tiếng đánh thân thể không ngừng vang lên ở trong phòng.

“Ân a…. Hoàng huynh —–” Chu Mẫn phát ra rên rỉ. Hắn đột nhiên va chạm làm nàng không kịp nuốt nước bọt trong miệng, nước bọt trong suốt chảy ra từ khóe miệng.

Mà mật dịch dưới thân cũng không ngừng trài ra từ u cốc. hoa huy*t gắt gao mút lấy vôn thịt thô cứng. Nàng nhu mịn càng thêm kích thích dục vọng của hắn, lực dfaoj mỗi lần tiến vào càng thêm mạnh bạo. Vì do nhiều lần va chạm đến điểm mẫn cảm nên làm nàng cứ mãi rên rỉ.

Thân thể đã sớm hóa thành một bãi xuân thủy, nàng chỉ có thể gắt gao ôm Lam Tí Ngọc, hai chân cuốn lấy kiện eo của hắn, toàn thân nàng cũng lắc lư theo.

Hai luồng nhũ thịt tuyết trắng đong đưa lên xuống. Lam Tí Ngọc nheo lại hai mắt, khuôn mặt vốn tuấn dật bởi vì nghẹn dục vọng bắn ra lâu nên đã đỏ lên, hắn dùng sức vặn bung ra hai chân nàng rồi dùng hai cánh tay tinh tráng xoa bóp hai đùi ngọc trơn bóng của Chu Mẫn. Hắn đem nâng hai đùi nàng lên rồi chặt chẽ để ở trên khuỷu tay của mình. Nhìn hai vú không an phận mà đong đưa kia, Lam Tí Ngọc hít sâu một hơi rồi đè liền hai đùi ngọc lên trên nhũ thịt.

Vừa cuối đầu nhìn xuống thì đó chính là cảnh tượng hoa huy*t của nàng cắn chặt côn th*t của hắn, mà tư thế này tự nhiên cũng có thể đủ để cho hắn tiến vào càng sâu. Hắn lại lần nữa dùng ngón tay xâm nhập vào mật huyệt của nàng rồi kết hợp với côn th*t nóng rực cùng nhau ra vào trong đó.

“A…. Hoàng huynh, Hoàng huynh…. Thật nhanh… A…” Song trọng khoái cảm làm Chu Mẫn xiết chặt đôi bàn tay trắng như phấn, tiếng rên rỉ ngọt nị yêu kiều không ngừng tràn ra từ miệng nàng.

“Hoàng muội, thoải mái sao?” Thanh âm hắn nghẹn ngào. Mồ hôi nhỏ giọt trên người hắn trộn lẫn với mồ hôi thơm trên người hắn.

Tiếng “Phốc phốc” khi thân thể va chạm nhau giống như thanh âm rên rỉ yêu kiều làm Lam Tí Ngọc bị chìm sâu vào trong đó.

“Ân.. Thật thoải mái… A… Hoàng huynh…..”

Ngón tay hắn lôi kéo viên trân châu của nàng. Mật dịch không ngừng tràn ra từ trong hoa huy*t làm nhiễm ướt ngón tay và côn th*t nóng rực càng làm cho nó dễ tiến vào trong cơ thể nàng.

côn th*t cuồng mãnh không ngừng đâm vào, xâm nhập. Đôi môi bao phủ lên môi nàng, lưỡi của hắn và nàng gắt gao giao triền nhau giống như cho dù tách thế nào cũng không ra.

Đột nhiên, nàng co rút một trận. Chu Mẫn cảm thấy đầu óc trống không, hoa huy*t nhanh chóng co rút lại, nàng nhịn không được co ro thân thể, cái miệng nhỏ phát ra tiếng rên rỉ kiều mềm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui