Nữ Quái Đối Đầu Ác Ma Tổng Tài

Đại sảnh lung linh, sáng, thật sáng, sáng đến độ khiến cho tất cả những con người có mặt tại đây đều như lấp lánh cùng một âm điệu. Thế nhưng, người đàn ông đứng trước cửa lúc này lại chỉ mang đến cho không gian một sắc màu thật ảm đạm.

Bóng lưng thẳng tắp, bộ âu phục đen bóng làm lộ ra dáng vẻ cao lớn, vạm vỡ của hắn. Khuôn mặt toả ra hàn băng lạnh lẽo nhưng đã bị che khuất bởi chiếc mặt nạ trắng toát đang cười ngạo nghễ kia.

Hắn tiến về phía trước, điệu bộ khoan khoái, ung dung. Thật tao nhã, thật hoàn hảo, tựa như một bậc trượng phu chẳng màng thế sự thế nhưng lại đủ làm cho người ta phải kính nể vạn phần.

Người đàn ông đó... Đứng trên cả đỉnh thiên hạ.

Lão đại của Reaper, thần chết của giới hắc đạo.

GRIM.....

“ Đến rồi sao!”

Dương Hạ Nhâm lẩm nhẩm câu nói này trong miệng, ánh mắt thoáng dao động nhìn về phía bóng người như tử thần đang từ từ tiến vào phía trong đại sảnh hoa lệ.

Mẫn Đường ở một bên mà cũng bị cái người đàn ông kia làm cho ảnh hưởng. Cô thật sự thắc mắc, không biết có phải do bá khí vô hình từ hắn toát ra nên xung quanh mới trở nên bí bách đến thế ? Nhíu mày, cô lo lắng quay sang hỏi Hạ Nhâm :

“ Lần này thì thật sự đáng ngại rồi ! Hạ Tuyết vẫn chưa đến. “

“ Cứ bình tĩnh...!” Hạ Nhâm trấn an, ánh mắt vẫn không đổi sắc nhìn về vị lão đại quyền lực kia.

Grim đi trước, theo sau hắn ta là cả một toán người cao lớn, vận âu phục đen kịt từ đầu đến chân, trông họ, ai ai cũng toát lên một cảm giác bí hiểm tới lạ thường. Quả thật, chỉ cần nhìn qua cũng biết, đây chính là những vệ sĩ tâm phúc nhất mà hắn chọn lựa.

Thế nhưng, trong đó, Hạ Nhâm lại đặc biệt dành sự chú ý của mình cho ba con người đang đứng sát phía sau Grim. Mẫn Đường ở một bên cũng lập tức nhận ra ánh mắt dò xét này của anh, bèn cúi đầu, thì thầm vào tai Hạ Nhâm :

“ Trông nhìn sắc mặt của anh, thì có lẽ họ không phải tầm thường đâu nhỉ ?”

Hạ Nhâm im lặng, ngay sau đó trầm mặc nói :

“ Đó là Tam Sắc....!!!”

“ TAM SẮC” Mẫn Đường sửng sốt “ Ba nghi trượng huyền thoại của Reaper sao ? Đó là họ ư!”

“ Ừ!!!” Hạ Nhâm khẽ gật đầu, tuy giọng nói ra có vẻ bình thản nhưng không ai hay biết, lúc này đây lòng bàn tay anh đang ướt đẫm như thế nào. Không thể không phủ nhận, hiện tại đây anh đang thật sự lo lắng, thậm chí trong đáy lòng còn có đôi chút hoảng loạn.

Tam Sắc mà tập hợp ở đây thì quả thật không đơn giản rồi.

Mẫn Đường trong thâm tâm cũng cảm thấy kinh ngạc, hướng tầm mắt thầm đánh giá ba người họ...


Người thanh niên mặc bộ vét xanh dương trầm lắng, màu xanh bao phủ hoàn toàn cơ thể hắn tạo nên một cảm giác trầm ổn tới chững chạc. Thi thoảng hắn lại cúi đầu, đây đẩy cái mắt kính trên mặt, giống như một thói quen đã thành hi hữu.

“ Đó là Chung Cận Nhiên, cánh tay trái của Grim đấy!” Hạ Nhâm mở miệng

Mẫn Đường ngước mắt, đôi đồng tử nheo lại nhìn anh :

“ Anh đã từng gặp anh ta rồi à...”

“ Chưa, nhìn đoán thôi!” Dương Hạ Nhâm ngẩng đầu, rồi liếc mắt về phía cô gái đang mặc một chiếc đầm màu tím nhạt, mái tóc của cô đỏ rực, trông thật xinh đẹp và cao quí ở phía bên tay trái rồi tiếp lời:

“ Cô gái đó chắc là Mặc Dung Di, chuyên gia tìm kiếm thông tin, điều tra tin tức, dù chỉ hơn em có 3 tuổi nhưng đã tốt nghiệp Oxford với chứng chỉ tuyệt đối rồi đấy !”

“ Vậy sao ?” Mẫn Đường cả kinh, cô đã từng nghe Hạ Nhâm kể rất nhiều về Tam Sắc, họ đều là những thiên tài, thông thạo cả trong chiến đấu lẫn chiến thuật. Nhưng thật không ngờ, cô gái kia trông còn trẻ như vậy mà đã tốt nghiệp Oxford. Cuộc đời này, đúng là có nhiều thứ làm cho người ta mở mang tầm mắt.

“ Và cuối cùng là....”

“ Là đến tôi... Dương thiếu gia ha !!!!”

Câu nói của Hạ Nhâm bất chợt bị một giọng điệu vui vẻ cùng một bàn tay đập mạnh vào vai cắt ngang. Anh quay đầu thì bắt gặp khuôn mặt tươi tỉnh của một người đàn ông. Đôi má lúm đồng tiền nở rộ, ngũ quan hoàn hảo cùng bộ âu phục trắng làm lộ ra khí chất tươi sáng và đạo mạo. Ngay lập tức, Hạ Nhâm nở nụ cười nhã nhặn đáp lại :

“ Cũng đã lâu không gặp ngài, Lâm Nhã tiên sinh “

“ Hì...hì...!!” Lâm Nhã cười khúc khích rồi tiếp lời “Buồn cười thật đấy, tôi nhớ từ lần gặp mặt trước của chúng ta thì cũng đã tròn 1 năm rồi nhỉ ? “

Hạ Nhâm thấy thế thì gật đầu:

“ Vậy ra ngài vẫn chưa quên !”

“ Đương nhiên “ Lâm Nhã lên tiếng cảm thán, trong con mắt hiện lên sự ngạc nhiên” Làm sao mà tôi quên được ! Giao đấu với Dương thiếu gia là một trong những điều tuyệt vời nhất của tôi đấy !”

“ Nhận được quan tâm” Hạ Nhâm nhàn nhã đáp

Lâm Nhã nghe vậy thì cười rộ lên, con ngươi lơ đãng nhìn sang phía bên cạnh Hạ Nhâm thì chợt khựng lại. Đôi đồng tử đen láy theo đó cũng trở nên thâm trầm rồi cuối cùng mở miệng :

“ Xin hỏi, sinh vật tuyệt đẹp như tiểu thư là ai vậy ?”

Nhận ra hắn đang hỏi mình, Triệu Mẫn Đường hơi ngẩn ra nhưng ánh mắt cô vẫn bình thản. Cô nhàn nhã đáp:

“ Tôi chỉ là một thuộc hạ của Dương lão đại thôi, mong Lâm tiên sinh đừng để ý.”


“ Vậy sao?” Lâm Nhã hơi nhướn mày, con ngươi lộ ra sự tinh nghịch “Có được một thuộc hạ xinh đẹp như vậy, Dương lão đại thật may mắn đó “

Câu nói đầy mờ ám của Lâm Nhã không khó để Mẫn Đường nhận ra. Một cảm giác khó chịu bỗng bao trùm khắp tâm trí.

Cái tên này, hắn đang tán tỉnh cô sao ?

“ Lâm Nhã”

Giọng nói lạnh băng cắt ngang dòng suy nghĩ này của Mẫn Đường đồng thời cũng khiến cho mi mắt Hạ Nhâm thoáng dần dật. Từ đằng sau, Grim chầm chậm về phía Lâm Nhã, đặt tay lên vai hắn rồi lạnh giọng:

“ Lui xuống đi, đừng đùa nghịch nữa”

Lâm Nhã thấy vậy thì có hơi khó chịu nhưng đành tặc lưỡi, lẳng lặng lui về phía sau, để mặc Grim đối diện với Hạ Nhâm.

Không gian trong phút chốc như lắng đọng. Cơ hồ cả khu vực đại sảnh đều nín thở chờ đợi một cuộc chiến sắp nổ ra.

Quả thật, mặc dù đây chỉ là sự gặp mặt giữa lão đại của Reaper và nghi trượng của Dương gia nhưng cũng được xem như là sự ra mắt chính thức của hai tổ chức. Tình hình hai bên đang căng thẳng như vậy, hai con người này sẽ xử trí như thế nào ?

Hạ Nhâm cũng nhận thức được phần nào suy nghĩ này của đám đông. Đây là lí do mọi người trong giới hắc đạo có mặt tại đây hôm nay, để xem kết quả của một cuộc chiến. Thế nhưng cái vị lão đại nên có mặt ở đây hôm nay lại chả thấy tăm hơi... Một mình anh và Mẫn Đường, căn bản không phải là đối thủ của người đàn ông này, kẻ được mệnh danh là thần chết của giới hắc đạo.

.... Không, không được... Hạ Nhâm thầm trấn tĩnh, vì Dương gia, anh phải thật bình tĩnh.....

Cố gắng lấy lại thăng bằng, Hạ Nhâm nở nụ cười tự nhiên vốn có, anh thoải mái tiến về phía Grim rồi đưa tay :

“ Grim lão đại! Rất hân hạnh được gặp ngài !”

Hành động này của Hạ Nhâm khiến cho giới hắc đạo thầm ồ lên ngạc nhiên còn Mẫn Đường thì thở phào một hơi nhẹ nhõm. Đây đúng là một nước cờ thông minh của Hạ Nhâm, xử lý nhã nhặn thành thục xứng đáng được ghi nhận là nghi trượng giữ vị trí cao nhất trong Dương gia. Trong trường hợp này, khi Hạ Tuyết vẫn chưa xuất hiện, có lẽ tránh sự đấu đá lẫn nhau là điều cần thiết...

Thế nhưng, trái với thái độ lịch sự của Hạ Nhâm. Grim lại chỉ im lặng, ánh mắt chuyển hướng nhìn vào chằm chằm bàn tay đang đưa ra của anh...

Căng thẳng, căng thẳng bao trùm. Căng thẳng đến độ Hạ Nhâm mơ hồ có thể cảm nhận cái nhếch môi lạnh lẽo đằng sau lớp mặt nạ trắng kia.

Tất cả mọi người có mặt trong phòng thì cứ tròn mắt nhìn, Hạ Nhâm cứ đưa tay ra còn Grim thì cứ trầm mặc đứng đấy, cho đến khi...

“ Lão đại của các người đang ở đâu ?”


“ Hả...!!!” Hạ Nhâm mở to mắt” Grim lão đại muốn hỏi...”

“ Tôi đến đây không phải là để gặp một nghi trượng nhỏ nhoi, lão đại của các người đâu...”

Grim bình tĩnh nói từng chữ, thế nhưng lại như sét đánh ngang tai Hạ Nhâm. Bất giác anh cảm nhận mình như rơi vào một thế “ tiến thoái lưỡng nan “ không thể phá giải... Thì ra, người đàn ông này, vốn không để anh vào mắt !

“ Tôi hỏi lại, Dương lão đại của các người sao không ở đây ?”

Mẫn Đường bên cạnh thấy được sự lúng túng này của Hạ Nhâm bèn lên tiếng giải vây :

“ Xin lỗi, Grim lão đại. Lão đại của chúng tôi đang có chút công việc cần giải quyết nhưng tôi đảm bảo lão đại sẽ đến ngay thôi !”

Câu nói của Mẫn Đường khiến Grim hướng mắt về phía cô. Trong chốc lát Mẫn Đường cảm thấy lạnh run, rõ ràng không thể nhìn thấy gương mặt của hắn nhưng cô có thể cảm nhận được nụ cười khinh bỉ trên đằng sau cái mặt nạ cười lúc này. Grim ngước đầu, hất hàm :

“ Lời giải thích của cô, cũng bằng thừa. Nghi trượng của các người tôi còn không màng, huống chi là một tình nhân bé nhỏ của Dương lão đại cơ chứ !”

“ Ngài...” Mẫn Đường uất ức lên tiếng, cái gì thế này, khinh người quá thể mà ? Cái gì mà tình nhân cơ chứ. Không chịu nổi cô bèn gằn lên :

“ Xin ngài đừng quá đáng, Grim lão đại, Dương lão đại chúng tôi xưa nay rất giữ lời. Ngài ấy nói đến tức là ngài ấy sẽ đến. Đây là điều tôi có thể đảm bảo...”

Grim nghe vậy thì bật cười :

“ Cô..? Đảm bảo sao ? Đừng đùa tôi chứ... Thậm chí tôi còn không chắc....”

Đến đây, Grim dừng lại, cốt để cho không gian trở nên thật lắng đọng rồi cuối cùng lãnh đạm nói :

“ Lão đại của các người có thật không kìa...”

“ Cái gì ?” Lần này thì Hạ Nhâm thật sự mất đi sự kìm chế vốn có, anh bắt đầu lớn tiếng :

“ Xin ngài hãy cẩn thận lời nói của mình, Dương lão đại của chúng tôi làm sao có thể không có thật..”

“ Ồ!!! Vậy sao ?” Grim liếc xéo Hạ Nhâm “ Vậy lão đại của các người đang ở đâu. Một người còn chưa bao giờ xuất hiện suốt hai năm qua, thậm chí đến một chút nhận dạng còn chả có, thử hỏi làm sao tôi có thể tin được...”

“ Chuyện này... Chuyện này”

Lúc này những tiếng xầm xì đã bắt đầu lớn hơn. Có thể nói là nhiễu loạn nhất từ trước đến giờ. Các cuộc tranh cãi theo đó cũng bắt đầu nổ ra:

“ Đúng thật, Dương lão đại liệu có thật không ?”

“ Không thể nào! Chả lẽ Dương gia lừa chúng ta. Không có một ai là Dương lão đại.”

“ Làm gì có chuyện đó... Vô lý quá!”

“ Nhưng Dương lão đại chưa bao giờ xuất hiện, Hạ Nhâm bảo Dương lão đại có thật khéo chỉ là một sự che đậy !”


Đám đông càng lúc càng ầm ĩ...Tựa như một trận bom dữ dội mà có lẽ Hạ Nhâm và Mẫn Đường là mục tiêu lớn nhất. Như thế này thì chả khác nào cả giới hắc đạo đang nhằm vào Dương gia, thế thì sự bất lợi sẽ càng lúc càng lớn mà thôi!

Ngẩng đầu nhìn Grim ở phía trước. Cái cảm giác nụ cười mơ hồ đằng sau chiếc mặt nạ trắng kia càng lúc càng nhiều. Nụ cười đó thật đen tối, thật xảo quyệt đến độ Hạ Nhâm thật sự cảm thấy khủng hoảng...

Hạ Tuyết ơi là Hạ Tuyết... Em hại chết anh rồi! Đối thủ của em lợi hại như vậy thật khiến cho anh kham không nổi...

Thật sự, với tình hình này, nếu em không đến, có lẽ Dương gia sẽ...

“ CHOANG....”

Tiếng kính vỡ giòn tan vang lên từ phía mái vòm thuỷ tinh hoa lệ như vỡ trận. Trên mặt sàn, từng mảnh kính vỡ rơi tán loạn theo sau đó là tiếng hét thất thanh của những người có mặt trong đại sảnh.

Không gian đang căng thẳng vừa nãy bỗng bị phá tan, Hạ Nhâm, Grim và Mẫn Đường đồng loạt nhìn lên trần nhà. Trong phút chốc, từ mái vòm vỡ nát, một thân ảnh đen rơi bịch xuống trung tâm đại sảnh nhưng ngay sau đó bị che đi bởi một mảnh dù phía sau...

“ Có sát thủ... Cẩn thận”

“ Bảo vệ lão đại”

“ Bảo vệ Dương thiếu gia “

Tiếng hô long trời, lở đất. Những vệ sĩ của Dương gia và Reaper thấy vậy thì đồng loạt rút súng, chuẩn bị ngắm bắn vào chiếc dù thì lập tức trong không gian có tiếng heo bị chọc tiết vang lên:

“ Dừng... Stop. Tôi không đến để ám sát “

Giọng nói trầm thấp, rõ ràng của đàn ông vang lên khiến Hạ Nhâm nhíu mày nghi hoặc... Giọng nói này... Sao vừa lạ vừa quen thế nhỉ ? Theo bản năng, Hạ Nhâm nhìn về đội xạ thủ của mình rồi ra lệnh :

“ Dừng lại... Đừng bắn “

Grim thấy vậy thì cũng phất tay, ý bảo những vệ sĩ của mình hạ vũ khí xuống. Nghe thấy mệnh lệnh, những vệ sĩ của Dương gia và Reaper bèn từ từ buông tay, mệnh lệnh của cấp trên, bọn họ không dám cãi.

Grim quay đầu, nhìn về phía người đang nằm trong chiếc dù rồi nói lớn :

“ Ra mặt đi, không ta sẽ nổ súng “

Người trong chiếc dù nghe thấy vậy thì bật cười, tiếng nói phát ra vui vẻ như thể không nhận ra tình trạng của mình hiện giờ :

“ À... Được được. Trời ạ, cũng phải cho người ta thời gian chứ !”

Câu nói vừa dứt, chiếc dù được xốc thẳng lên. Giữa những mảnh kính vỡ, một người đàn ông đứng thẳng tắp. Tướng tá mảnh khảnh của anh ta được bao bọc trong một bộ âu phục trắng toát cùng chiếc áo sơ mi đen nổi bật. Mái tóc đen cắt ngắn nhưng ngũ quan thì lại bị che đi bởi một chiếc mặt nạ phòng độc đến ngang mũi. Duy....chỉ có đôi mắt sương mù tuyệt đẹp của người đàn ông là lộ rõ, dưới ánh sáng lung linh của căn phòng, màu sương mù ấy tựa như những ngày mưa phùn đẹp nhất của tháng Hai.

Hạ Nhâm ngẩn người, anh biết cái màu mắt đó. Trong 22 năm qua, hầu như ngày nào anh cũng được thấy. Nó là minh chứng cho một mối liên kiết không thể cắt đứt về huyết thống trong gia đình anh.

Một màu sương mù của chính anh, của cha anh và cũng là của... Em gái anh...

“ Hạ... Tuyết !?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận