” Giải thích về việc sao nam chính ko sạch lắm. Mình xin nhắc lại
là nếu bạn nào đọc nhiều truyện Ân Tầm thì sẽ cũng bị như mình thôi.
Aikaba Hikori. ”
Mặc Lãnh Phong bước nhanh chóng, những người vệ sĩ của hắn đang
đứng chờ ngoài cửa cũng rảo bước đi theo. Theo thói quen hắn lại thò tay vào trong túi, lôi ra một bao thuốc lá rồi tiếp theo đó là một điếu
thuốc. Người vệ sĩ gần hắn thấy vậy thì rút một hộp quẹt ra rồi châm
lửa. Mặc Lãnh Phong thấy vậy thì cúi đầu, để đầu thuốc của mình rực lửa
lên rồi mới nói với người đàn ông bên cạnh:
” Chuyển tiền vào tài khoản của cô ấy số tiền như thường lệ,
đồng thời cho cô ấy nhận vai trong vở opera mới của chúng ta tại Paris,
hiểu chưa? ”
” Vâng, thưa chủ thượng! ”
Mặc Lãnh Phong gật đầu, tiến về phía thang máy rồi chiếc nút vàng trên đó. Thời gian chờ đợi cũng không quá lâu…
1 phút…. 2 phút…3 phút… Ting…
Cửa thang máy mở ra… Mặc Lãnh Phong chưa kịp phản ứng thì một
thân ảnh nhẹ bẫng đã lướt qua hắn, để lại trong không gian một mùi hương thanh mát, dịu nhẹ. Trừng mắt, Mặc Lãnh Phong quay đầu, ánh tím phản
chiếu sau lớp mắt kính đen hướng về phía người phục vụ đang đẩy một xe
hàng chất đầy các loại rượu ra chỗ hành lang. Bóng lưng thẳng tắp, tự
tin và thoải mái khiến hắn không khỏi nhíu mày, kể cả đến khi người phục vụ đó đã rẽ vào một lối khác, hắn vẫn đứng chân chân lại dãy hành lang, một chút cũng không muốn bước vào trong thang máy.
Những người vệ sĩ của hắn thấy vậy thì vô cùng lấy làm lạ, rón rén lên tiếng hỏi Mặc Lãnh Phong:
” Chủ tử… Ngài sao vậy ạ! ”
” Chủ tử…? Chủ tử? ”
Người đàn ông cứ ra sức hỏi nhưng Mặc Lãnh Phong lại chỉ một mực yên
lạnh. Ánh tím lấp lánh đầy sự lạnh lẽo nhưng đồng thời cũng có một nét
xảo quyệt không ngừng đan xen trong cái màu hoàng hôn nhàn nhạt ấy.
***
Hạ Tuyết rẽ ra một lối đi khác, khuôn mặt vẫn bình thản nhưng đôi mắt bối rối lộ rõ sự căng thẳng. Kể cả khi không nhìn lại cô cũng có thể
nhận ra ánh mắt của người đàn ông kia luôn đặt trên người mình, nhưng
một khi đã vào hang cọp thì làm sao có thể quay đầu, nhất là khi cô đang rất gần với đáp án. Cô phải thật cẩn trọng, thật cẩn trọng…
Hạ Tuyết ngẩng đầu quan sát xung quanh, không có camera giám sát cũng không hề có một thiết bị báo động, chỉ có một dãy hành lang dài bọc
nhung đỏ cùng những bức trang khắc hoạ cuộc sống vua chúa thời Barouqe
sinh động xung quanh. Hai bên hành lang là những cánh cửa gỗ đen dọc lối đi tựa như những dãy hành lang khách sạn vậy. Thoải mái sải bước, Hạ
Tuyết đi rất tự nhiên như thể mình là một nhân viên chính thức của chỗ
này vậy. Cô thám thính tất cả mọi thứ trong dãy hành lang một cách cẩn
thận, cho đến khi dừng bước trước một cánh cửa nơi cuối dãy.
Khác với những cánh cửa đen bóng thông thường trong dãy hành lang,
cánh cửa này lại được sơn một màu đỏ nung vô cùng quái dị, bên trên còn
có một hình chạm khắc đầu Medusa trong một trạng thái hoảng loạn vô
cùng. Xem ra đúng là sở thích của một kẻ kì quái đích thực…
Khẽ nghe ngóng một chút, Hạ Tuyết quay lại đằng sau, cả hành lang quá im ắng, vô cùng im ắng như thể chỉ có một mình cô đang đứng tại nơi
này. Xem ra Mặc Lãnh Phong đã không có vẻ gì là nghi ngờ cô nữa rồi. Khẽ thở phào, Hạ Tuyết đặt tay lên cánh cửa rồi gõ vài ba tiếng đều đặn:
” Cốc…cốc…cốc…”
Không có một chút hồi âm, Hạ Tuyết cảm thấy hơi kì quái, bèn bạo gan nói vọng vào:
” Phục vụ đây ạ… Tôi được yêu cầu mang rượu đến…!! ”
Vẫn không có tiếng trả lời, Hạ Tuyết dùng tay xoay nắm cửa một cách nhẹ nhàng nhất có thể…
Cửa đã khoá, không ngoài dự đoán…
Hạ Tuyết khẽ nhếch môi, lấy từ trên cổ ra một chiếc kẹp nhỏ. Khẽ khàng đặt nó vào trong ổ khoá, cô chầm chậm xoay…
” Cạch…!!!” Một tiếng kêu giòn tan vang lên, Hạ Tuyết mỉm cười,
cũng thật sơ suất, một nơi như thế này không có camera, chả lẽ an ninh
lỏng lẻo tới vậy sao?
” Mở được rồi! ” Hạ Tuyết thì hầm, mọi chuyện có vẻ thật thuận lợi, bây giờ cô chỉ cần tìm ra…
” Quả là khoá an ninh của nơi đây dễ mở thật đấy! Anh có nghĩ thế không? ”
Âm thanh trầm lắng, không cao cũng không thấp khiến Hạ Tuyết hơi cứng người. Từ từ đứng dậy khỏi mặt đất, cô quay đầu quan sát cái bóng
dáng cao lớn mà đầy u tối của người đàn ông nơi đầu dãy hành lang. Bộ
âu phục xám, đeo một chiếc kính râm to bản, xung quanh được bao vây bởi
hai người vệ sĩ vừa nãy, cộng thêm cả tên Thái Thái canh cửa ở đây nữa.
Khoé mắt hơi giật giật quan sát người đàn ông, Hạ Tuyết vội cười xoà cho qua tình huống khó xử:
” Thật xin lỗi ông chủ, tôi không có ý định…”
” Thôi diễn đi…” Mặc Lãnh Phomg lên tiếng, tiếp tục hít một hơi thuốc rồi hất cao đầu, vẻ ngạo nghễ thật khó tránh cùng một giọng điệu
tự nhiên đến không thể tự nhiên hơn:
” Hạ Tuyết tiểu thư! ”
Dương Hạ Tuyết thoáng giật mình, bàn tay khẽ rịn mồ hôi. Im lặng một lúc, cô trầm mặc hỏi:
” Anh đã biết rồi sao? Từ lúc nào vậy! ”
” Từ khi cô theo tôi từ Mặc Thị đến đây thì tôi đã biết rồi! ” Tay hắn khẽ đặt lên điếu thuốc rồi chăm chú nhìn cô:
” Tôi không thể tin được là một thành viên của Dương gia lại
theo đuôi tôi đấy! Che giấu rất tài tình, cô là sát thủ nằm vùng lâu
nhất mà tôi phát hiện ra đấy! ”
” Vinh dự khi được nhận lời khen từ một thành viên cấp cao của
Reaper ” Hạ Tuyết nhún vai, cười thật ngạo nghễ. Cô cũng chủ quan khinh địch thật, đối thủ lần này xem ra cũng không phải vừa. Một kẻ đã chu
cấp tài chính cho toàn bộ Reaper và thanh toán các vụ rửa tiền phi pháp
chắc hẳn không phải là tầm thường. Cảm thấy thật mỉa mai, Hạ Tuyết tò mò hỏi hắn:
” Vậy làm sao anh biết tôi là Hạ Tuyết? Tôi đâu có giống như
bình thường, thậm chí tôi tự nhận là mình cải trang quá tài tình ấy chứ! ”
” Camera từ mắt các bức trang trên tường! ” Hắn trả lời ngắn
gọn, đoạn chỉ vào các bức tranh ” Một cách để giữ thẩm mĩ và cũng là để
những kẻ đột nhập như cô mất cảnh giác!! ”
” Àhhh! Quan môn tróc tặc kế, muốn dồn tôi vào thế bí phải không! Khâm phục thật đấy! ” Hạ Tuyết cười cười, khiến cho Mặc Lãnh Phong
hơi nhíu mày.
Cô gái trước mặt hắn rõ ràng có vẻ không nao núng gì cả gì cả,
thậm chí là đang rất bình thản… Hắn không thể tin bị bắt tại trận rồi mà cô vẫn còn có thể không lo sợ gì cả, khiến hắn thật sự hào hứng muốn
nhìn xem rốt cuộc cô còn có thể giả vờ can đảm đến bao giờ. Liếc mắt
nhìn Dương Hạ Tuyết đang nhàn nhã đứng đó, hắn nói mà như ra lệnh:
” Giờ thì Hạ Tuyết tiểu thư, cô hãy nói xem. Dương gia rốt cuộc
sai cô đến đây làm gì? Biết đâu tôi có thể xem xét sự xâm phạm bất hợp
pháp này! ”
Hạ Tuyết nhếch mép, trong đầu đã nhận ra ngay sự xảo quyệt của hắn. Khinh bỉ, cô tiếp lời:
” Ha, Mặc Tổng cũng thật là khôi hài. Tiếc quá, tôi không muốn làm thoả thuận gì với anh cả. Một lần là đã đủ rồi!”
Nói thật, Hạ Tuyết không tin người đàn ông này sẽ thả cô đi. Hai
người bọn họ ở trong giới hắc đạo quá lâu, đều biết khi một con thỏ đã
chui vào hang cọp thì còn lâu con cọp đó mới thả miếng mồi này ra… Rất
tiếc cho hắn, Dương Hạ Tuyết cô là một con thỏ đã thành tinh, việc thoát khỏi chỗ này tuy có hơi bất tiện nhưng không phải là không thể. Cô muốn thử xem, tên đàn ông này sẽ làm cách nào để giữ cô lại nơi này… Điều
này cũng tốt, bị phát hiện thế này cô cũng không cần phải tiếp tục giả
bộ nữa… Có thể nói sao đây, một trận đấu cân sức sẽ phù hợp hơn với một
nữ quái mà!
Mặc Lãnh Phong quan sát nét mặt vô cùng tự tin của Hạ Tuyết. Không chút cảm xúc, hắn cay độc cảnh cáo cô:
” Vậy thì đừng trách tôi không buông tha cho cô, Dương Hạ Tuyết!”
Nói rồi Mặc Lãnh Phong quay lại, hất đầu với Thái Thái và hai người vệ sĩ của mình rồi nói lạnh nhạt nói:
” Tuỳ các cậu xử lý! ”
Ba người đàn ông nghe vậy thì cung kính gật đầu, đoạn tiến về phía Hạ Tuyết. Khỏi cần nói Hạ Tuyết cũng biết chúng muốn làm gì. Khuôn mặt
chúng nhìn cô chằm chằm với những đôi mắt tràn đầy dục vọng. Thái Thái
quan sát Hạ Tuyết, giọng nói thật làm người ta muốn phát tởm:
” Cô em, hôm nay đã đi vào đây thì chịu khó ở lại lâu lâu nhé. Anh
biết rất nhiều thực khách ở đây thích dáng vẻ của cô em lắm! ”
Trước thái độ kệch cỡm của hắn, Dương Hạ Tuyết cũng chả có nhiều phản ứng. Cô chỉ điềm nhiên đứng đó rồi chờ khi Thái Thái đến gần thì vươn
tay và chạm vào vào khuôn mặt đen đúa của hắn. Một cảm giác lành lạnh
bỗng tập kích trên làn da của mình khiến Thái Thái hơi ngẩn ra, nhất
thời chưa kịp phản ứng thế nào thì bên tai hắn bỗng văng vẳng lên một
giọng nói thật dịu dàng mà vô cảm:
” Mày làm tao phát bệnh quá đấy! ”
” Hả!!! ”
” RẦM!!! ”
Tiếng kêu như long trời lở đất vang lên, Mặc Lãnh Phong chỉ kịp cảm
nhận một cái bóng đen nào đó đang phóng về phía mình. Theo bản năng, hắn né người, để cho cái thân ảnh cao to ấy đập vào bức tường phía sau lưng hắn rồi va vào một cái bàn trà gần đó. Tiếng thuỷ tinh vỡ giòn tan vang lên hoà chung với đó là những âm thanh va đập mạnh và những tiếng la
thất thanh trong không trung…
Quay đầu lại, lập tức phản chiếu trong ánh tím nơi đáy mắt hắn là hình ảnh thật có một không hai.
Một cô gái trong bộ dạng của một người phục vụ thấp bé đang dẫm
chân mình lên cổ họng một người đàn ông to lớn hơn cô gấp vạn lần, một
tay còn lại của cô thì vươn ra nắm chặt tóc của người vệ sĩ đang ngất
xỉu bên cạnh rồi ném hắn xuống sàn. Động tác chuẩn xác, nhanh gọn, nhưng cũng thật tinh tế và đầy uy lực khiến cho Mặc Lãnh Phong không khỏi
ngạc nhiên nhìn cô.
Đúng là hình ảnh này hắn đã gặp qua ở đâu đó rồi.Một cô gái bạo
lực, càn rỡ và thích làm theo ý mình hơn ai hết, một tay hạ cả đội cận
vệ của hắn và còn tạo ra nỗi nhục lớn nhất trong cuộc đời hắn… Bị cưỡng
hôn
” Đúng là Trái Đất tròn ” Hắn khẽ mỉa mai tự nghĩ, định mệnh đã sắp đặt cho hắn gặp lại cô. Cũng tốt, hôm nay hắn sẽ có cơ hội để sửa
lại sai lầm của 6 năm trước. Hôm nay, là ngày hắn sẽ huỷ hoại cô gái
này.
Xong xuôi đâu đấy Hạ Tuyết vội vội vàng vàng phủi tay rồi thở
phào một hơi, ánh mắt sương mù di chuyển hướng vào phía Mặc Lãnh Phong,
cuối cùng nở một nụ cười thật dịu dàng với hắn:
” Mặc Tổng, chỉ còn lại ngài thôi đấy! ”
Mặc Lãnh Phong tiếp tục hút thuốc, mặt không đổi sắc, bàn tay
đưa lên vỗ một cách chậm chạp, tỏ ý tán thưởng rồi tiếp lời:
” Hạ Tuyết tiểu thư, xem ra cô cũng không tệ. Tôi biết Dương gia không gửi đến một kẻ tầm thường mà! ”
” Chỉ là mấy tên thuộc hạ của anh yếu ớt quá thôi! ” Hạ Tuyết
nhún vai ” Giờ thì làm ơn tránh đường cho tôi, vì tôi không đảm bảo anh
sẽ không có kết cục như chúng đâu! ”
” Cô rất mạnh mẽ và bản lĩnh, Dương Hạ Tuyết…” Mặc Lãnh Phong
cụp mắt, hắn vứt điếu thuốc đang hút dở xuống sàn. Tàn thuốc đỏ rực cháy vụt lên le lói rồi ngay lập tức bị che lấp bởi một chiếc áo vest đen
tuyệt đẹp vừa bị quăng xuống.
Hạ Tuyết tò mò quan sát hành động của Mặc Lãnh Phong. Xem ra cái
tên này định tự mình xử lý cô, đúng là một kẻ không biết lượng sức, chả
lẽ hắn định….
…VỤT….
Âm thanh tựa cơn gió thổi chợt vút lên cùng một cảm giác dồn
dập bỗng bủa vây Hạ Tuyết làm cô hơi ngớ người. Hình ảnh tiếp theo nơi
đôi mắt bàng bạc ấy chỉ còn là một thân ảnh lao lên như một đợt sóng
thần sắp đổ ập xuống mình. Và như một bóng ma hắc ám, nó quét qua cô rồi lợi dụng sự sơ hở này, ra một vung một đòn chính xác vào cơ thể Hạ
Tuyết.
Lập tức nhận ra nguy hiểm, Dương Hạ Tuyết nhanh chóng né
người nhưng chẳng kịp. Khớp tay của người đàn ông nương theo sự trốn
tránh của cô đã bị đã bật ra khỏi chỗ hiểm, tuy nhiên lại chạm vào một
phần xương sườn của Hạ Tuyết. Lực đạo từ đó mạnh đến nỗi khiến cho khuôn ngực cô phút chốc trở nên ê ẩm.
Hạ Tuyết xoay người rồi ngã ra sau, tay vô thức ôm chặt sườn
trái, khuôn mặt khẽ nhăn lại vì cơn đau ập đến quá nhanh. Thế nhưng, khi chưa kịp định thần lại thì bên tai cô đã văng vẳng một âm thanh băng
lãnh tới rợn người:
” Tốt lắm, cô là người thứ hai trên đời này né được đòn tấn công đầu tiên của ta. Thật là một tài năng thật hiếm có, tuy nhiên…”
Mặc Lãnh Phong giơ chân, một cước đạp thẳng xuống đầu Hạ Tuyết, sự hung ác tuyệt nhiên đã không thể che giấu:
” Tôi mới là người sẽ chiến thắng ”
Hạ Tuyết mở chừng mắt, ngẩng đầu, cả người thuận thế né sang một bên, vừa vặn để bàn chân của Mặc Lãnh Phong giẫm mạnh xuống đất. Tiếp theo,
cô ngáng chân trái của mình vào mắt cá chân của Mặc Lãnh Phong. Bị mất
đà, cả cơ thể Mặc Lãnh Phong chúi xuống mặt sàn, tạo cơ hội cho Hạ Tuyết đưa chân đá mạnh vào bả vai của hắn khiến cơ thể của hắn bị văng ra sa
vài mét…
Thở hồng hộc, Hạ Tuyết ôm ngực đứng dậy, vừa vặn thấy Mặc Lãnh Phong
chống tay xuống sàn rồi cũng nắm lấy bả vai vừa bị cô đá và vùng dậy. Hạ Tuyết chau chặt mày, cái gì thế này, sao động tác vừa rồi của hắn một
chút cô cũng không thấy.
Không được cô phải bình tĩnh, tên đàn ông này có khả năng gần bằng cô… Không, có khi còn ngang ngửa cô ấy chứ!
Khoé môi Hạ Tuyết khẽ cong lên. Cô cười ngạo nghễ:
” Sao vậy mệt rồi ư, Mặc Tổng ”
Mặc Lãnh Phong nghe vậy thì nở nụ cười quỷ dị đáp lại cô.
Trông hắn lúc này tự tin đến độ phản chiếu trong đôi mắt Hạ Tuyết thật
có chút nhức nhối:
” Tuyệt lắm, tuyệt lắm, một đối thủ rất xứng tầm… Nếu quá dễ dàng thì còn gì là vui thú nữa. ”
Nói rồi hắn đứng thủ thế đối diện với Hạ Tuyết, điệu bộ đầy khiêu khích:
” Nào, tôi muốn thử xem sát thủ của Dương gia còn đến đâu nữa! ”
” Rất sẵn lòng! ” Hạ Tuyết xốc tay, tay giơ lên làm động tác
mời với Mặc Lãnh Phong. Một sự thích thú hiếm có bỗng như đọng lại nơi
đáy mắt của cô.
Trong phút chốc, ta thấy hai cơn lốc lao vào nhau. Vô cùng tàn
khốc và vô cùng đối lập… Từng đường quyền, từng cú đấm, mỗi lúc một mạnh hơn, mỗi lúc một uy quyền hơn. Cứ như thể trận đánh này là tất cả tất
cả sinh mạng của họ.
Không biết đã trải qua bao lâu, máu bắt đầu chảy và những vết
bầm tím dần xuất hiện trên khắp thân thể họ. Thế nhưng trên môi họ lại
nở một nụ cười thật táo bạo, thật hưng phấn… Trông chẳng khác gì những
con quái vật thèm khát máu và nước mắt…
Hạ Tuyết hướng một nắm đấm thật mạnh đến bên trái Mặc Lãng
Phong. Như có chuẩn bị trước hắn túm chặt lấy cánh tay ấy rồi giật mạnh
Hạ Tuyết vào lòng. Tay khoá chặt cổ cô, rồi nhanh chóng ghì cô xuống sà
khiến cho cả cơ thể đàn ông to lớn đè lên người Hạ Tuyết và khuôn mặt
hắn dí sát vào chỏm mũi cô. Máu rỉ ra từ khoé miệng của hắn nhưng vẫn
không sao che đi được vẻ đẹp đầy hắc ám ấy…
” Dương Hạ Tuyết ” Mặc Lãnh Phong khẽ thì thầm vào tai cô bằng cái giọng trầm khàn trứ danh của hắn.
” Chấp nhận thua đi ”
” Thua sao? ” Hạ Tuyết nhắc lại câu nói của hắn một cách thật ngô nghê. Nhìn bóng dáng mình phản chiếu trong mắt kính của hắn, một
khuôn mặt đầy vết thương và sự mệt mỏi.
Đây chính là điều hắn muốn ư, muốn thấy cô gục ngã sao? Thảm bại ư? Còn lâu… Nghĩ vậy, Hạ Tuyết ngẩng đầu, rồi trước vẻ mặt ngạc nhiên
của Mặc Lãnh Phong cô va thẳng đầu mình vào trán của hắn…
” Á ” Đầu chuyền đến một cơm đau dữ dội. Mặc Lãnh Phong vô thức
thả Hạ Tuyết ra rồi lùi ra đằng sau. Mắt kính của hắn cũng theo đó cũng
văng sang phía bên cạnh. Tay chạm vào mắt, Mặc Lãnh Phong hướng sự chú ý của mình vào khuôn mặt của Hạ Tuyết rồi chau mày dữ tợn. Hắn nhanh
chóng đứng lên, sự mất kiên nhẫn trong điệu bộ đã cho thấy hắn đang nóng lòng muốn dạy dỗ cô gái to gan trước mặt này như thế nào.
Thế nhưng, ngọn lửa tức giận nhen nhóm trong trí óc của hắn thì
phút chốc đã bị dập tắt. Bởi vì nét mặt của Dương Hạ Tuyết lúc này,
trắng bệch và đầy kinh hoàng. Cô đứng đó, chết chân, nhìn chòng chọc vào hắn như thể hắn là thứ vật thể lạ lùng nhất trên thế gian này!
Cái đôi mắt sương mù ấy thật mẫn cảm khiến hắn vô thức cảm thấy khó chịu và bối rối. Một điều mà hắn chưa cảm thấy bao giờ. Bàn tay của Mặc Lãnh Phong theo đó cũng tự nhiên sờ lên mặt mình. Tròng mắt mở to,
hắn quay lại, nhìn mắt kính râm của mình nằm lặng im trên sàn nhà rồi
lại hướng đến vẻ mặt đầy sợ hãi của Dương Hạ Tuyết. Cuối cùng như hiểu
ra, hắn bèn ngẩng đầu, mỉa mai cười vào cô. NNụ cười ấy như muốn giết
chết sự tự tôn của Hạ Tuyết:
” Nhận ra rồi sao, tình một đêm của tôi? ”
(Còn tiếp)