Nữ Quái Đối Đầu Ác Ma Tổng Tài

Một tuần sau đó, Hạ Tuyết trải qua một cuộc sống khá là thầm lặng. Nhưng nếu nói thầm lặng không bằng một câu chán chết...

Cả ngày cô chỉ quanh quẩn ở trong căn nhà hoặc đi lại trong rừng phong. Lam Thiên và Tử Y cũng không có việc gì nên thường tự lấy sách vở ra học hành, báo hại mẹ của chúng ham chơi chỉ biết loanh quanh đó đây. Chưa hết, tất cả các thiết bị liên lạc và điện tử trong nhà đều không thể dùng được, chính Hạ Tuyết cũng không thể ra khỏi căn nhà này bởi cô chắc chắn Mặc Lãnh Phong đã cho người dám sát nhất cử nhất động của mình từng chút một. Điều này đủ để chứng tỏ hắn muốn cắt đứt mối liên hệ giữa cô với sự giúp đỡ từ bên ngoài như thế nào.

Thực ra Hạ Tuyết cảm thấy cuộc sống thế này cũng không tệ, nếu trong một năm mà chỉ cần bị nhốt ở trong căn nhà này, không phải là quá dễ dàng cho cô rồi sao? Mặc Lãnh Phong đối với cô rất không vừa mắt, chưa kể hắn muốn lợi dụng ở cô rất nhiều thứ khác. Chả lẽ chỉ nhốt cô lại ở một nơi như vậy thôi sao? Điều này đã khiến Hạ Tuyết không tìm được điểm mấu chốt...

Và quả thật linh cảm của cô đã đúng, đêm thứ 11 Mặc Lãnh Phong trở về.

Lúc đó là khoảng tầm 10h tối, hai đứa trẻ đã ngủ cả, bỏ lại một mình Hạ Tuyết ngồi dưới phòng khách xem xét lại những công thức dang dở cho các loại bánh mùa Thu. Tuy nhiên theo cô dự đoán thì đống công thức này chắc chẳng thể dùng được gì cho năm nay rồi.

Hạ Tuyết nhủ thầm, bỗng trong tiếng gió xào xạc bên ngoài, cô chợt nghe loáng thoáng thấy âm thanh của động cơ xen lẫm vào nhau. Rồi chỉ vài phút sau là những tiếng lạch cạch nơi cửa nhà cùng một tiếng rầm lớn..

Dưới góc nhìn của cô, Mặc Lãnh Phong khoác lên mình bộ quần áo công sở đen tuyền, khí chất u ám vẫn như thường lệ, hắn đeo kính áp tròng đen nên đã phần nào áp chế được sự lạnh lùng nơi khoé mắt. Ngẩng mặt nhìn Hạ Tuyết, hắn không dành cho cô một chút cảm xúc nào mà chỉ lướt qua, đi thẳng vào giữa nhà, lúc này Hạ Tuyết mới để y thấy người phụ nữ đi sau lưng hắn.

Cô ta trông như một con búp bê thuỷ tinh bằng sứ, da thịt như ngọc lẽo đẽo theo sau Mặc Lãnh Phong. Nhìn thấy Hạ Tuyết cô gái quả cũng có chút ngạc nhiên nhưng vẫn im lặng. Mặc Lãnh Phong thì vẫn không nói lời nào chỉ bước nhanh đến chỗ cầu thang rồi đi lên lầu khiến cho người đàn bà kia thấy vậy cũng phải lạch bạch chạy theo sau.

Tất cả quá trình đều bị thu hết vào trong tầm mắt Hạ Tuyết, nhún vai một chút cô ngả người ra sau ghế tiếp tục xem xét.

Chuyện này căn bản không đáng để cô để tâm, bọn họ cũng không phải là vợ chồng thật sự nên muốn cô cũng không thể can thiệp vào quyền sinh lý của hắn. Tên đó muốn mang một hay 100 phụ nữ về đây thì cũng chả phải tận thế của cô.

Tuy nhiên điều này lại làm nảy sinh một vấn đề khác khiến Hạ Tuyết khó chịu gấp trăm lần. Hoá ra căn phòng cô chọn để ngủ ở lầu hai lại là căn phòng sát vách nơi chồng cô hành sự. Ngay đêm đầu tiên, cô thật không hiểu tên đó làm gì người phụ nữ kia mà cô ta kêu la như heo bị chọc tiết. Lam Thiên và Tử Y ngủ ở dãy hành lang đối diện nên căn bản không bị ảnh hưởng, nhưng chúng lại vô cùng ái ngại khi phải thấy cặp mắt gấu trúc của Hạ Tuyết vào sáng ngày hôm sau.

Rồi thành thông lệ, cứ ba bốn hôm một lần, Mặc Lãnh Phong lại mang một người đàn bà về vào khoảng giữa đêm. Hắn thì sung sướng rồi, được hưởng mĩ nữ, chỉ tội cho Hạ Tuyết cô bị tra tấn tàn tạ trong nhiều ngày liền. Dường như đêm nào cô cũng bị mấy tiếng động ồn ã làm phiền đến chết đi được, thậm chí những tiếng động này cũng mỗi ngày một tăng tần suất nên cho dù việc cô sang phòng bên kia ngủ cùng các con cũng bắt đầu trở nên vô dụng.

Và giọt nước cuối cùng cũng phải tràn ly, một ngày giữa mùa thu tháng Tám, Dương Hạ Tuyết vùng dậy khỏi giường, lao ra ngoài, để mặc hai đứa trẻ ngơ ngác không hiểu truyện gì đang xảy ra mà nằm im trên giường.

Hạ Tuyết bực tức cất bước, trông bộ dạng đáng sợ của cô lúc này cộng thêm việc thiếu ngủ trần trọng khiến tình trạng cô càng tệ hơn. Bước đến trước cửa phòng, Hạ Tuyết đập mạnh nó...

Phành.... Phành.... Phành....

" Mặc Lãnh Phong " cô gầm lên " Anh mau ra đây cho tôi! "


Và trả lời cô là những âm thanh vận động kịch liệt hơn trước như thể muốn trêu ngươi cái người đứng ngoài cửa. Tên này, hắn định khiêu chiến với cô thật đó sao, không thể chịu được, Hạ Tuyết tiếp tục đập cửa...

" Mặc Lãnh Phong, tôi biết anh nghe thấy tôi, đừng giả vờ nữa... Mặc Lãnh Phong "

Vẫn không một lời bào đáp lại cái cố gắng vô vọng ngoài cửa của cô. Hạ Tuyết nắm chặt tay, rồi nhanh như cắt lao xuống lầu. Được lắm nếu hắn muốn chơi trò chơi này, cô sẽ cho hắn chơi đủ...

...

" Mặc tiên....tiên sinh!!!! Có tiếng động! "

Người phụ nữ dưới thân hắn thở hổn hển, mặc dù say đắm trong biển tình nhưng cô ta vẫn lo lắng nhìn ra ngoài. Giọng nói phát ra đầy tức giận khiến cô không thể tập trung, dù hiện giờ cô rất muốn lấy lòng người đàn ông này, nhưng với một tình huống nhạy cảm như thế, tâm trí cô muốn tiếp tục cũng khó.

Mặc Lãnh Phong trừng mắt nhìn cô ta, điệu bộ cảnh cáo khiến cô cảm tưởng mình sẽ bị hắn vứt ra ngoài không trừng, câu hỏi vừa vuột ra khỏi miệng cũng theo đó mà ngưng bặt. Mặc Lãnh Phong vẫn tuyệt nhiên lạnh lùng, hắn tấn công người đàn bà dưới thân, một chút yêu thương cũng không có để cảm nhận mà là giống như trừng phạt thì đúng hơn. Cô gái cũng không có dấu hiệu phản kháng, chỉ để mặc cho hắn chút giận lên mình, cắn môi chịu đựng cho tới khi một mùi khét lẹt xộc lên mũi cô ta...

Mà với thính lực nhạy cảm của mình, Mặc Lãnh Phong cũng nhận ra ngay tức khắc mùi hương khó chịu làm hắb cũng không thể tập trung vào công việc đang dang dở mà phải quay đầu. Lúc này hắn mới để ý thứ khói màu đen bay ra từ ngoài cửa và bắt đầu tràn vào căn phòng. Màu đen đặc ấy khiến hắn mở trừng mắt...

" Cháy!!! Cháy!!

Người phụ nữ kia cũng không còn tâm trí để hưởng thụ nữa mà chỉ biết kêu lên... Trời ạ, cô ta vẫn chưa muốn chết đâu, cô ta còn trẻ, còn là một người mẫu có tiếng mà. Và như cầu được ước thấy từ chỗ cửa phòng bỗng bị bật tung. Một cô gái với mái tóc hai màu bỗng lao nhanh vào trong căn phòng, cô đeo một cái khẩu trang cỡ lớn, tay cứ xua xua trong không khí, bộ mặt khó chịu thật đáng ngại.

Trong đám khói, Hạ Tuyết loáng thoáng thấy một đống quần áo hỗn độn dưới chân rồi là hai thân hình trần như nhộng đang nằm lên nhau. Không khách khí, cô xông vào nhanh nhảu nhặt mớ quần áo nữ đang rải rác dưới đất rồi đưa đến trước mặt cô gái. Trước sự king ngạc của Mặc Lãnh Phong, cô cười với cô ta:

" Xin lỗi, nếu cô không phiền nhà chúng tôi đang có hoả hoạn. Cô nên về thì hơn "

" Hả!!! "

Người phụ nữ ngẩn ngơ không hiểu truyện gì xảy ra, còn Mặc Lãnh Phong ngồi sau lưng cô ta mặt cũng đã đen lại gấp mấy phần. Không đợi họ kịp lên tiếng, Hạ Tuyết nắm lấy tay cô gái rồi lôi xềnh xệch ra ngoài cửa.

Phải đi qua màn khói, người phụ nữ thở hồng hộc khó chịu, cô ta rất muốn giằng tay Hạ Tuyết nhưng do sức lực cường hãn tới cực đại kia của cô, người phụ nữ m chẳmg có nổi cơ hội phản kháng, chỉ phó mặc Hạ Tuyết lôi xềnh xệch mình ra ngoài. Mãi khi khói tan người phụ nữ mới nhận ra ở đầu hành lang là một cái nồi sắt to đùng đang bốc cháy ngùn ngụt, nhưng lại được đặt riêng biệt cách lửa nên không hề gây cháy cho mọi thứ xung quanh...


Quá ngạc nhiên, cô ta chợt kêu:

" Cái này!!!??? Là...là sao? "

" A... thật xin lỗi tôi bất cẩn quá, nấu ăn chút mà quên mất... Thôi cô cũng nên về đi ha!??? "

Hạ Tuyết nói rồi lấy tay mở cửa, đoạn đẩy cô gái vẫn còn loã lồ ra khỏi nhà. Người phụ nữ thấy vậy thì bừng tỉnh, hoảng hốt lên tiếng:

" Này, cô kia... Cô không thể làm thế với tôi được... Này!!! "

Rồi không đợi cô ta nói hết câu, Dương Hạ Tuyết đóng sầm cửa lại, không quên nói với ra:

" Chịu khó đi bộ về cô nhé, tôi sẽ ở lại dập lửa cho "

Hạ Tuyết nhoẻn miệng rồi phủi tay, ngay sau đó có tiếng động của bình cứu hoả vang lên trong không khí. Ngước nhìn lên lầu, cô thoáng thấy bóng dáng của Lam Thiên và Tử Y đang dập tắt đám cháy trong cái nồi, xong xuôi đâu đấy mới lên tiếng với cô:

" Mẹ, chúng ta ngủ được chưa ạ? "

" Đương nhiên rồi! " Hạ Tuyết vừa cởi khẩu trang vừa bước lên lầu, ung dung tự tại cho đến khi thấy Mặc Lãnh Phong vừa vặn bước ra từ phía hành lang đối diện. Hắn đã tháo kính áp tròng, trên người mang một cái áo choàng tắm màu đen, ánh mắt gắt gao chiếu thẳng vào Hạ Tuyết. Nhìn bộ dạng đáng sợ này của hắn, Lam Thiên và Tử Y bỗng co rụt người, rồi không nói gì lợi dụng lúc tình hình hai bên đang căng thẳng liền chui tọt vào phòng. Mặc Lãnh Phong không ngăn cản mà Hạ Tuyết cũng chẳng để tâm, cô chỉ khoanh tay nhìn hắn rồi nói ngắn gọn:

" Ngủ ngon!!! "

Nhưng chưa đi được nửa bước cô đã bị giọng nói trầm khàn kéo giật lại.

" Đứng lại đó cho tôi! "

Hạ Tuyết dừng bước, quay đầu nở nụ cười giả tạo:


" Sao vậy, ông xã, đêm đã khuya rồi, anh không tính để cho tôi ngủ sao? "

Hắn không biết cụm từ " ông xã " kia khiến cô muốn phát nôn như thế nào.

" Dương Hạ Tuyết, cô muốn mưu sát tôi phải không? "

Cô giương mắt:

" Ồ đâu có! Nếu thế thì vừa rồi tôi lại may mắn quá! "

Mặc Lãnh Phong nghe mà bắt đầu nghiến răng, hắn bước rầm rập tới chỗ Hạ Tuyết. Cho tới khi cô có thể thấy cái bóng đen ngòm của hắn đổ dài xuống đầu mình, hắn mới cất tiếng:

" Cô thật muốn chết phải không Hạ Tuyết? "

" Không " Cô lắc đầu " Nhưng việc anh đêm nào cũng làm tôi mất ngủ với mấy tiếng đập bàn đập ghế của anh thì có đấy. Mặc Lãnh Phong, tôi không quan tâm anh chung chạ với bao nhiêu người phụ nữ nhưng tôi cần một giấc ngủ để quên đi sự thật là tôi đang sống cùng một người đàn ông tệ hại là anh. Vậy nên cầu mong anh đừng làm phiền tôi mà có thể mang nhu cầu của mình giải quyết ở ngoài được không? "

Lúc này Mặc Lãnh Phong cảm thấy có ai đó châm ngòi nổ lên đầu mình, hắn chưa bao giờ cảm thấy giận dữ đến thế này. Tại sao cô ta có thể trâng tráo như vậy chứ? Cô ta đang đóng vai một bà hoàng sao? Càng nghĩ hắn càng nghiến răng:

" Cô cũng có thể mạnh mồm như vậy, đừng quên tôi mới là người đang điều khiển mạng sống của con cô. Muốn lấy giải dược cho chúng, trừ phi cô nghe lời tôi, cô hiểu không? "

" Không, Mặc Lãnh Phong, thoả thuận là tôi có nghĩa vụ làm vợ amh trong một năm, không có nghĩa là anh được quyền tước đi tự do của tôi hay con tôi. Với lại là một người vợ chả lẽ tôi không được đuổi nhân tình của anh ra ngoài sao? Sao anh có thể vô lý thế được!? "

" Ha, Dương Hạ Tuyết, cô nhầm to rồi! Trong thoả thuận của chúng ta có nghi cô phải tuân theo mọi thời gian biểu và sắp xếp của tôi, cô không đọc bản cam kết sao? "

" Cái gì? " Hạ Tuyết chấn động bởi lời nói của hắn " Anh chuẩn bị cả thứ đó rồi á? "

Nhìn cô hắn cười ngạo nghễ:

" Tôi là một nhà kinh doanh, tôi biết mình cần kiểm soát thứ gì "

Hạ Tuyết thật sự muốn băm vằm hắn ra. Tên này chuẩn bị quá kĩ càng, tại sao chứ, hắn không thể có một lỗ hổng nào sao? Sao hắn cứ phải làm khó cô vậy chứ?

Nhìn biểu tình thay đổi của Dương Hạ Tuyết, Mặc Lãnh Phong khẽ nhếch môi, rồi tiến lại chỗ cô, một tay hắn nâng cằm cô lên:

" Bây giờ cô nói xem, tôi phải trừng phạt cô thế nào đây? "


" Hả " Hạ Tuyết bất ngờ, nhìn Mặc Lãnh Phong như một kẻ uống lộn thuốc. Mà có khi đúng là như thế thật... Gạt tay hắn ra khỏi cằm mình, cô nheo mắt:

" Đừng có đùa tôi Mặc Lãnh Phong, anh muốn gì nữa đây? Nếu muốn tra tấn tôi anh cũng nên sáng tạo một chút. Đừng có suốt ngày lôi tôi lên giường, nó sáo rỗng lắm! "

" Sáo rỗng? " Hắn lặp lại " Được vậy tôi sẽ cho cô biết thế nào là không sáo rỗng. Sáng mai đi theo tôi "

Nói rồi hắn quay đầu, trở về phòng của mình. Hạ Tuyết nhìn theo mà ngứa ngáy cả người. Với tính cách của mình cô không phải là người dễ dàng đầu hàng như vậy. Ai ai cũng có một lỗ hổng mà họ không hề nhận ra, Mặc Lãnh Phong cũng vậy, mà cô cũng thế. Nghĩ đoạn Hạ Tuyết gọi với theo:

" Sao chúng ta không làm chút cá cược đi "

" Cá cược! " Hắn quay đầu, nghi hoặc hỏi lại cô:

" Cô muốn gì? "

Hạ Tuyết nhìn hắn, quyết tâm:

" Anh có thể đặt ra bất cứ biện pháp trừng phạt nào với tôi cũng được nhưng nếu tôi vượt qua, anh phải hoàn thành một yêu cầu của tôi "

" Cũng thú vị đấy! " Hắn nhướn mày " Tuy nhiên nếu cô muốn dùng nó để tìm trợ giúp từ bên ngoài thì hãy thôi vọng tưởng đi! "

" Ai nói với anh tôi cần thứ đó. Mà nếu có anh sẽ để tôi tự do sao? " Cô bực tức phản bác:

" Cái tôi muốn rất đơn giản, đó là được tự do ít nhất là trong phạm vi thành phố này. Anh có thể dám sát tôi bất cứ lúc nào anh muốn. Và anh phải để tôi liên lạc với người nhà tôi ở New Zealand. Anh hiểu chưa? "

" Cô biết điều đó là điều tôi không cho phép " Hắn khoanh tay.

" Vậy nên tôi mới muốn đánh cược với anh, chả lẽ anh nghĩ mình không thể làm tổn thương tôi sao? Anh kém tự tin quá đấy! "

Mặc Lãnh Phong đăm chiêu, người phụ nữ này suy nghĩ thật đơn giản, cũng thật quá tự tin vào bản thân. Mà hắn thì lại rất hứng thú với vẻ tự tin này của cô. Cũng giống như được chứng kiến một đối thụ ngạo nghễ trên thương trường, để rồi phải quỳ gối dưới chân hắn. Nếu vậy hắn cũng sẽ cho cô một cơ hội:

" Vậy hãy coi đó là một vụ cá cược đi, Hạ Tuyết tiểu thư! "

Rồi hắn đưa tay ra trước mặt cô, Hạ Tuyết nhìn thấy cũng bắt lấy không chút do dự. Nhưng lúc ấy, chính Hạ Tuyết và Mặc Lãnh Phong không thể ngờ đây lại là một bước ngoặt lớn trong cuộc hôn nhân kì lạ của họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận