Minh Tiểu Hạc rất thính tai, Thượng Quan Dung Khâm vừa nói như vậy, hắn liền hỏi lại: "Huynh đã có biện pháp đối phó với hắn?"
"Không thể nói là đối phó, hiện nay chỉ có thể khiến hắn gặp chút khó khăn thôi." Thượng Quan Dung Khâm nói: "Tính mạng của quận chúa còn nằm trong tay hắn, vương gia sẽ không động vào hắn."
Minh Tiểu Hạc kinh ngạc nói: "Không phải huynh đã cứu được quận chúa từ lâu rồi sao?"
"Là ta tính sai, cứ tưởng cứu được người ra là Hàn Cẩm Khanh không còn lợi thế, không ngờ quận chúa lại trúng độc, loại độc này rất khó giải, trước mắt chỉ dùng nhân sâm để cầm cự, nhưng cũng không phải kế lâu dài." Thượng Quan Dung Khâm nhíu mày, chậm rãi nói.
"Hàn Cẩm Khanh thật là âm hiểm, dám dụng độc đối với quận chúa."
Thượng Quan Dung Khâm nhìn cây liễu vừa đâm chồi ngoài cửa sổ, nói tiếp: "Hàn Cẩm Khanh không có gì không dám làm, huống hồ quận chúa còn từng ám sát hắn. Hiện nay ta cũng chỉ có thể đàm phán một lần với Hàn Cẩm Khanh, ta đã đồng ý với Vương gia nhất định phải bảo vệ quận chúa bình an."
Hắn thu hồi tầm mắt nhìn Minh Tiểu Hạc, "Hàn Cẩm Khanh bảo ngươi làm lại đơn giản vì muốn ngươi kéo dài thời gian xuân tuần. Hành trình xuân tuần đã được thánh thượng xem qua từ lâu, đứng đầu chính là cấm quân doanh. Ngươi mới nhậm chức, nên nhân cơ hội này để nhiều người biết đến mới tốt. Hắn làm vậy là muốn ngươi không chiếm được lợi thế."
"Ta lại cứ nghĩ hắn làm vậy vì Cố Khinh Âm." Minh Tiểu Hạc nghiến răng nghiến lợi, nói: "Sớm nên nghĩ đến hắn có rắp tâm khác, Thượng Quan, huynh đã biết hết mà còn không giúp ta?"
Thượng Quan Dung Khâm nghiêm mặt nói: "Ngươi hiện là Ngự sử đại phu, xuân tuần chỉ là việc nhỏ, không hiểu cũng nên học, muốn sống yên ở Ngự sử đài cũng không thể chỉ dựa vào chút thông minh vặt được."
"Thông minh vặt? Vụ án của Đường Tĩnh chẳng lẽ không phải là công lao của ta?" Minh Tiểu Hạc không phục.
Hôm nay Thượng Quan Dung Khâm lại cố ý muốn áp chế hắn, nói: "Ngươi dám nói tất cả đều là công lao của ngươi? Lâm tố viện thay ngươi làm bao nhiêu? Sở trường của ngươi là làm việc quả quyết, mạnh mẽ vang dội, nhưng không đủ cẩn thận, nếu không vụ án Đường Tĩnh sớm đã qua được cửa Hình bộ, chứ không phải hiện nay không đủ căn cứ chính xác."
"Còn không phải Hàn Cẩm Khanh ở giữa làm khó dễ?" Minh Tiểu Hạc tức giận nói.
"Hắn cũng muốn thừa nước đục thả câu, còn ngươi cho hắn cơ hội này." Thượng Quan Dung Khâm nhìn thẳng vào Minh Tiểu Hạc.
Minh Tiểu Hạc trừng mắt nhìn lại, nhất thời không nói gì nữa. Hắn chẳng còn gì để cãi, sau một lúc lâu, lại nói: "Chẳng lẽ Hàn Cẩm Khanh muốn làm gì thì làm?"
"Ngươi chỉ cần để ý làm tốt việc hắn giao là được." Thượng Quan Dung Khâm cười yếu ớt, "Thánh thượng anh minh, cho ta và Hàn Cẩm Khanh cùng đốc thúc chuyện xuân tuần, hắn phụ trách quân đội, ta phụ trách bách quan."
Minh Tiểu Hạc nghe xong, thở một hơi dài nhẹ nhõm, "Quả nhiên huynh đã có kế sách ứng đối, nhưng rốt cuộc là vì Hàn Cẩm Khanh, hay là..."
"Ngươi cũng đừng thử ta, ngươi đùng có chọc đến Cố Khinh Âm nữa." Thượng Quan Dung Khâm đứng lên.
Minh Tiểu Hạc rũ mắt, trong lòng vẫn coi thường, nhưng không nói gì nữa.
Thượng Quan Dung Khâm chậm rãi đi đến trước cửa sổ, ngữ điệu nhu hòa nói: "Cố Khinh Âm là loại người nào, ta tự nhiên rõ ràng hơn ngươi, không cần ngươi thay ta chứng minh cái gì."
Môi Minh Tiểu Hạc giật giật, cuối cùng nhịn không được nói lại: "Lời đồn đại này không phải vô căn cứ, rõ ràng nàng đã đính ước, nhưng ngày ấy lại cùng Kỷ Trác Vân..."
"Nàng còn nhỏ, tâm tính chưa ổn định." Thượng Quan Dung Khâm xoay người lại nhìn hắn, "Đó là việc riêng tư của nàng, ta và ngươi không thích hợp nói nhiều, công vụ ở Ngự sử ngươi còn phải trông cậy vào nàng. Ngươi đừng nói về nàng nữa, dự tính chuyện của Hạc Di lầu mới là chuyện đứng đắn."
Nhắc tới Hạc Di lầu, cuối cùng Minh Tiểu Hạc hoàn toàn thu hồi tâm tư, nói chuyện đứng đắn với Thượng Quan Dung Khâm, đến tận trưa, hắn mới rời khỏi Hàn Lâm Viện.
Thượng Quan Dung Khâm không để ý tới tin đồn là vì trong cảm nhận hắn luôn tin tưởng Cố Khinh Âm. Nhưng, lúc này ở Lễ bộ lại có một người khác không nghĩ như vậy.
Nguyễn Hạo Chi quen biết với Cố Khinh Âm từ thuở nhỏ, trưởng bối hai nhà đã định hôn sự, trong lòng hắn đã sớm nhận định Cố Khinh Âm là thê tử của mình. Khi nhà hắn gặp biến cố, phụ thân bị giam giữ, đành dựa vào Cố Đức Minh mới sống yên được ở Lễ bộ. Nguyễn Hạo Chi rất biết ơn Cố gia, cũng rất yêu Cố Khinh Âm.
Nguyễn Hạo Chi biết rõ vị hôn thê của hắn ưu tú thế nào, thậm chí có lúc hắn còn âm thầm hận mình vô năng yếu đuối, hắn tự biết xấu hổ khi so sánh với Cố Khinh Âm. Lúc những tin đồn này vừa truyền ra, tất nhiên hắn không tin, nhưng khi lời đồn đại vượt quá sức chịu đựng, khi bạn tri kỉ của hắn là Tôn Thượng Hằng vô tình nhắc đến, hắn mạnh lại nhớ tới cảnh Hàn Cẩm Khanh và Cố Khinh Âm sóng vai đứng trên xe ngựa, rốt cuộc cũng không ngồi yên được nữa.