Không biết làm cách nào Cố Khinh Âm bỗng nhiên thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, nàng đưa tay lên nhắm thẳng vào mặt Ngụy Lãnh Nghiêu, "Ngài im miệng!"
Vì quá xấu hổ, nàng chỉ phản kháng theo bản năng, một tiếng "Bốp~...~" vang lên, trên làn da màu lúa mạch của Ngụy Lãnh Nghiêu dần hiện một dấu tay màu hồng.
Cố Khinh Âm sửng sốt, lúc kịp phản ứng thì tức khắc quay người đi. Nhưng cẳng chân bị kẹp lại, vì động tác đột ngột mà chạm tới miệng vết thương, nàng đau đớn kêu lên, suýt nữa té ngã.
Ngụy Lãnh Nghiêu đưa đôi tay vững chắc ra ôm chặt lấy eo nàng, miệng nói nhỏ: "Muốn trốn ư?"
"Sau giờ Ngọ sẽ tiếp tục thi." Tim đập nàng đập như trống, không dám nhìn hắn để nói.
"Bây giờ đã vừa lòng chưa?" Hắn hỏi.
Cố Khinh Âm không nói gì, quay mặt đi.
"Cho ta xem vết thương trên đùi." Hắn bỗng nhiên nói.
"Không cần." Cố Khinh Âm dừng một chút, nói tiếp: "Đã bôi thuốc rồi."
"Nếu ta cứ muốn xem thì sao?" Hắn nhìn sườn mặt xinh đẹp của nàng, trầm giọng nói.
Cố Khinh Âm đẩy hắn ra, định bước ra cửa thì lại nghe thấy có tiếng bước chân bên ngoài, nàng buộc phải dừng bước.
"Đại nhân, ngài nhất định không được quên chuyện đã đáp ứng với hạ quan." Một giọng nữ vang lên.
"Ha ha, bổn quan nói lời giữ lời, không biết Lục đại nhân định báo đáp thế nào?"
"Tất nhiên là mặc đại nhân phân phó." Nữ quan kia cười õng ẹo, oán trách: "Không được, nơi này không được, sẽ có người thấy đấy."
"Sợ cái gì, ta chỉ hôn một cái thôi."
Cố Khinh Âm nghiêng mặt đi, nhìn qua khe hở của cánh cửa, nửa bên mặt của nữ quan kia đang hướng về phía nàng. Nàng nhận ra đó chính là Lục Thanh Phượng ngồi cùng nàng hôm qua, còn nam nhân đang quay lưng về phía nàng trông rất lạ mắt.
Lục Thanh Phượng bị thơm một cái lên mặt, nhăn nhó nói: "Thượng Quan đại nhân và Hàn Tướng lúc nào mới tới?"
"Sao thế? Nàng còn đang nằm trong lòng bổn quan mà đã nhớ tới những người khác tới ư?" Viên quan kia nói: "Đúng là tiểu tiện nhân không an phận." Nói rồi, y bóp ngực Lục Thanh Phượng.
"Đại nhân ——" Lục Thanh Phượng dậm chân, yêu kiều nói: "Người ta chỉ hỏi một chút thôi, dù sao đây chính là đại sự trên con đường làm quan. Tuổi tác của hạ quan cũng không còn nhỏ nữa, lần này nếu lại không thể thăng chức, hạ quan......"
"Được được, bổn quan biết rồi." Vị quan kia nói tiếp: "Đến lúc đó bổn quan sẽ dẫn nàng đến gặp họ, còn biểu hiện thế nào thì phụ thuộc vào nàng."
Lục Thanh Phượng lập tức cười: "Tạ ơn đại nhân". Toàn thân nàng ta lập tức dán sát vào ngực vị quan kia.
"Nhưng, " viên quan kia nâng cằm nàng ta lên, "nàng phải kiềm chế một chút, hai vị này muốn nữ nhân nào mà không có, đừng khéo quá thành vụng."
"Tất nhiên là hạ quan nắm chắc rồi." Mắt Lục Thanh Phượng xoay chuyển, lại nói: "Đại nhân có nhận ra Cố Khinh Âm không?"
Cố Khinh Âm đang tập trung lắng nghe, lúc nghe thấy tên Thượng Quan Dung Khâm và Hàn Cẩm Khanh thì cực kỳ chăm chú, khuôn mặt nhỏ nhắn gần như dán sát vào ván cửa. Nhưng thân dưới bất ngờ cảm thấy thiếu thiếu, ngay sau đó là lớp vải quần áo mát lạnh trơn mượt dính sát vào, khiến toàn thân nàng run lên.
Đầu ngón tay của Ngụy Lãnh Nghiêu chạm vào bắp chân nàng, "Nàng băng bó vết thương như vậy ư?"
Giọng hắn rất thấp, tư đằng sau truyền đến, hơi thở của hắn quét qua háng nàng, khiến hai chân nàng mềm nhũn.
Mắt nàng vẫn nhìn hai người bên ngoài, nhưng răng đã cắn chặt cánh môi, tất cả giác quan đều tập trung ở nơi đầu ngón tay chạm vào.
Hắn đang băng bó lại cho nàng, không biết dùng vải làm từ chất liệu gì mà khi chạm vào vết thương lại vô cùng thoải mái, chặt chẽ mà không bí bách. Động tác tay của hắn rất nhẹ nhàng, không làm nàng đau chút nào.
Da thịt ở nửa thân dưới mẫn cảm run rẩy, không biết là sợ hãi, hay là khát khao.
Nhưng quả thực hắn không chạm vào nàng, chuyện này vượt qua dự kiến của nàng. Dù sao dưới tình huống nửa người dưới hoàn toàn trần trụi, chẳng nữ nhân nào có thể hờ hững, huống chi người đối diện còn là Ngụy Lãnh Nghiêu.
Một lúc sau, ngón tay hắn rốt cuộc cũng rời đi, nàng vừa định thở phào nhẹ nhõm thì tay hắn đã đặt lên mông nàng, chậm rãi xoa nắn, miệng hắn dán sát vào khe hở thần bí kia, nhẹ nhàng hỏi: "Nghe thấy cái gì?"
Suýt chút nữa Cố Khinh Âm la toáng lên, nàng vội cúi đầu xuống, thở gấp: "Ngài mau buông tay ra!"
Tay hắn tách khe mông của nàng ra, để lộ lỗ nhỏ mềm mại bên trong. Hắn say mê nhìn nơi đó, đưa đầu lưỡi ra liếm nhẹ, "Ta hỏi nàng nghe thấy cái gì?" Ngữ khí của hắn không nhanh không chậm.