Nữ Quan Vận Sự

Cố Khinh Âm từ từ ngồi dậy.

Gió trong rừng thổi qua mặt nàng, mang theo hơi lạnh. Nàng thử cử động tay chân, ngoại trừ cánh tay đau buốt không thể nhấc lên nổi, những chỗ khác đều không sao.

Tâm trí trống rỗng, nàng nhìn quanh bốn phía, phát hiện mình đang ở trong rừng trúc rậm rạp. Cành trúc thon dài, xanh ngắt, đung đưa trong gió, vang lên từng tiếng xào xạc. Phía sau là một dòng suối, nước chảy róc rách, trong veo nhìn thấy tận đáy.

Nàng quay đầu nhìn lại, thấy một người nằm bên dòng suối. Mái tóc đen rối tung, che mất nửa gương mặt của hắn. Nửa còn lại dính đầy bùn đất, nhưng vẫn có thể thấy hàng mày lưỡi mác dày rậm và làn da tái nhợt.

Một cánh tay hắn đặt lên ngực như muốn bảo vệ thứ gì đó, tay còn lại yết ớt buông thõng bên đống sỏi nhỏ, trên mu bàn tay có vết máu khô, đã được nước suối rửa sạch.

Nàng đứng lên, lảo đảo chạy tới, những ngón tay run rẩy dữ dội, vén tóc trên mặt hắn ra sau, để cổ hắn tựa vào khuỷu tay mình.


Từ trước đến nay nàng chưa từng thấy Hàn Cẩm Khanh yếu ớt, nhếch nhác thế này. Không còn dáng vẻ ngạo mạn cao cao tại thượng, không còn tư thái hờ hững thanh quý ung dung, hắn nằm trong vòng tay nàng, nhắm mắt im lìm.

Ánh mắt nàng rơi trên cánh tay hắn, nơi đó đã ướt đẫm, miệng vết thương không chảy máu nữa, nhưng để lại một vết sẹo rất sâu, rách da rách thịt, thấy rõ cả xương, làm lòng người kinh sợ.

Trái tim nàng như bị đánh một cú thật mạnh, hốc mắt nóng lên, tâm tình hỗn loạn, khiến lục phủ ngũ tạng của nàng cũng cảm thấy đau đớn.

Vì sao hắn lại nhảy xuống? Vì sao lại nhảy xuống theo nàng?

Hành động bốc đồng, ngốc nghếch như thế hoàn toàn không phải sự lựa chọn của hắn.

Nước mắt lặng lẽ tràn ra, đáp án đã nằm trong tầm tay, nhưng nàng lại né tránh.

Nàng lau nước mắt, miễn cưỡng đè xuống những suy nghĩ linh tinh kia. Nơi này trống vắng không người, nàng và Hàn Cẩm Khanh còn muốn bình an rời khỏi thì phải dựa vào một mình nàng.

Trong tầm mắt chỉ có một màu xanh biếc, không thấy điểm cuối, nàng thấy cách đó không xa có vài cành trúc bị gãy, chắc đó là nơi hai người rơi xuống lúc đầu.

Nàng lại Hàn Cẩm Khanh, đột nhiên đưa ngón tay ra thử thăm dò hô hấp của hắn. Hơi thở như có như không quét qua đầu ngón tay. Nàng thu tay lại, suy nghĩ chốc lát rồi dùng hết toàn lực kéo hắn ra khỏi dòng suối, nhưng cánh tay chẳng còn đủ sức, chưa đi được mấy bước đã làm nàng thở hồng hộc.

Một vài suy nghĩ thoáng qua trong đầu, nàng không khỏi cắn răng, nửa kéo nửa đỡ hắn tựa vào một cây trúc cao lớn.

Mò mẫm trong ngực một hồi, nàng tìm được một bình sứ nhỏ xanh đậm nằm trong chiếc túi luôn mang theo người. Cái bình này là Hàn Cẩm Khanh đưa cho nàng lúc đến tướng phủ, không nghĩ tới lại dùng lúc này.


Nàng lấy khăn ra, dùng nước suối giặt sạch, nhẹ nhàng lau sạch miệng vết thương trên cánh tay hắn, ánh mắt vẫn không rời khỏi mặt hắn.

Dù đang hôn mê, nhưng lúc nàng vô tình chạm vào vết thương, hắn vẫn nhíu mày, khẽ rên rỉ, khiến lòng nàng căng thẳng.

Nàng rắc thuốc bột vào vết thương, khiến cánh tay hắn vô thức run rẩy. Trong lòng nàng xiết chặt, thấp giọng nói: "Không sao đâu, ngài sẽ ổn thôi." Cũng không biết nàng đang an ủi Hàn Cẩm Khanh, hay là an ủi chính mình.

Nàng xé một đoạn vải trên ống tay áo, băng bó đơn giản cho Hàn Cẩm Khanh, rồi dùng sức vắt kiệt nước trên ống tay áo của hắn, che lên miệng vết thương.

Lúc muốn đứng dậy, bắp chân nàng tê cứng, lảo đảo như sắp ngã.

Cánh tay đột ngột bị nắm lấy rồi nhấc lên, lúc này Cố Khinh Âm mới tìm lại được trọng tâm. Chưa kịp hoàn hồn, nàng đã thấy một ông lão râu tóc bạc trắng đang đứng sau lưng mình.

Trong nháy mắt nàng như nhìn thấy hy vọng, vội vàng cầu xin: "Lão nhân gia, xin hỏi gần đây có chỗ nào ở không? Hắn bị thương rất nặng, cần chữa trị gấp." Nàng vừa nói, vừa chỉ Hàn Cẩm Khanh.


Ông lão kia cẩn thận quan sát hai người, ánh mắt đề phòng, "Rơi xuống à?" Giọng ông thô ráp, khàn khàn.

Cố Khinh Âm gật đầu, nhìn ông lão kia. Dù ông mặc quần áo bằng vải thô, nhưng thân hình cao lớn, khí chất đặc biệt, tuyệt đối không phải thôn phu hương dã bình thường. Điều này cũng khiến nàng giữ lại một phần cảnh giác.

"Đi theo ta." Ông lão nhìn chằm chằm Hàn Cẩm Khanh đang tựa vào thân cây, nói.

"Ông có thể giúp ta không?" Cố Khinh Âm đỡ vai Hàn Cẩm Khanh, lần nữa lên tiếng thỉnh cầu. Nàng biết rõ, bằng sức của một mình nàng thì không có cách nào đưa Hàn Cẩm Khanh đi được.

Ông lão quay đầu, chạy đến bên cạnh bọn họ, Cố Khinh Âm cho là ông định đỡ Hàn Cẩm Khanh dậy, ai ngờ ông trực tiếp cõng hắn trên lưng, đứng dậy rời đi.

Cố Khinh Âm vội vàng đuổi theo, hai người đi một đoạn đường rất dài, rốt cuộc nàng cũng nhìn thấy một ngôi nhà nhỏ hai tầng làm bằng tre nằm sâu trong rừng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận