Nữ Quan Vận Sự

Cố Khinh Âm chỉ cảm thấy bàn tay đang đặt trên trán nàng khô ráo ấm áp, nàng cứ nằm ngửa như vậy nhìn hắn, trong mắt hắn vẫn trong suốt thanh minh làm nàng an tâm, khiến nàng tạm thời có thể quăng đi những ký ức xấu hổ vừa ra khỏi đầu.

Thấy hắn sắp phải đi, nàng vội vàng kéo tay hắn, "Hạ quan tạ ơn cứu mạng của Thượng Quan đại nhân."

Thượng Quan Dung Khâm đã thay trường bào, mái tóc vốn chỉnh tề bây giở rối tung ở sau người. Hắn ôn hòa cười nói: "Tiện tay thì giúp thôi, Cố đại nhân không cần lo lắng." Mắt hắn sắc như ngọc đen, sáng ngời mà thâm thúy, thản nhiên nhìn Cố Khinh Âm.

Lúc này Cố Khinh Âm mới chú ý tới hành vi lỗ mãng của bản thân, vội buông lỏng tay hắn ra, dùng chăn che trước ngực, dựa vào đầu giường ngồi xuống, đầu cúi xuống, không nhìn thẳng vào hắn, "Thượng Quan đại nhân, hạ quan còn có một yêu cầu quá đáng."

"Là gì? Cố đại nhân mời nói." 

Tim Cố Khinh Âm đập thình thịch, nói: "Hạ quan muốn xin Thượng Quan đại nhân giúp đỡ để rời khỏi đây!"

Thượng Quan Dung Khâm nhìn thẳng vào nàng, con ngươi đen thâm thúy, "Rời khỏi đây? Cố đại nhân phải rời khỏi nơi này có thể báo với Hàn đại nhân, cần gì phải nhờ ta giúp đỡ?"

Cố Khinh Âm cúi đầu càng thấp hơn, nói nhỏ: "Hàn Cẩm Khanh lưu tôi ở trong này, cũng không phải đơn thuần vì dưỡng thương."

"Nhưng hai ngày trước Cố đại nhân mới nói với ta, là Hàn đại nhân thu giữ cô lại chỗ này để dưỡng thương." Hắn bình tĩnh đứng đó, nhìn dáng vẻ bối rối của nàng.

Cố Khinh Âm cúi đầu lặng im một lát, rồi lại ngẩng lên nhìn hắn, đôi mắt như hồ sâu, "Rốt cuộc Thượng Quan đại nhân muốn hỏi cái gì?"

Thượng Quan Dung Khâm nghe vậy, hờ hững cười, "Cố đại nhân tìm ta xin giúp đỡ, còn không cho ta hỏi để hiểu được, chuyện này có vẻ không hợp lý?"

"Nếu hiện tại hạ quan không muốn nói?" Nàng dựa vào giường, chỉ mơ hồ lộ ra đầu vai khéo léo mượt mà, càng tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, ánh mắt trong trẻo kiên quyết.

"Cố đại nhân khẳng định ta sẽ giúp cô?" Hắn cười vân đạm phong khinh.

Cố Khinh Âm trấn định nói: "Ở địa bàn của Hàn Cẩm Khanh lâu ngày, hạ quan tin Thượng Quan đại nhân nhất định biết hạ quan có thông tin dùng được, hay dùng cái này trao đổi, đại nhân thấy thế nào?"

"Cố đại nhân đang giao dịch cùng ta?"

"Có gì không thể? Chẳng lẽ Thượng Quan đại nhân thấy rằng hạ quan không có tư cách giao dịch với đại nhân?" Cố Khinh Âm thẳng thắn lưng.

Đôi mắt đen của Thượng Quan Dung Khâm nhìn thẳng vảo vẻ mặt quật cường của nàng trùng khớp với dáng hình thanh tú động lòng người trong trí nhớ của hắn. Hắn cười yếu ớt nói: "Được, ta đồng ý giúp cô." Nói xong, hắn liền bước ra ngoài.

Đi chưa được vài bước, hắn lại quay lại, ôn hòa nhìn nàng: "Cô nghỉ ngơi đi, trong phòng có chút lương khô, đói bụng có thể ăn đỡ tạm."

Cố Khinh Âm cắn môi, gật đầu, chợt nhớ tới cái gì, thấy hắn phải đi, bèn nói quanh co: "Y phục của hạ quan..."

Thượng Quan Dung Khâm ngẩn ra, trên mặt chợt thoáng qua vẻ mất tự nhiên, "Ta giúp cô lấy đến đặt ở đầu giường."

Cố Khinh Âm nhìn Thượng Quan Dung Khâm ra gian ngoài lấy y phục giúp nàng, gấp gọn gàng đặt đầu giường, động tác thần thái lại tự nhiên như làm chuyện bình thường, nhưng lại khiến lòng nàng băn khoăn.

Sau khi Thượng Quan Dung Khâm rời khỏi, nàng nằm xuống, trong đầu ầm ĩ, không biết mình vội vã đưa ra quyết định này có đúng hay không, nhưng nghĩ lại thì ở chỗ của Hàn Cẩm Khanh còn ai còn có thể giúp nàng? Thượng Quan Dung Khâm là cọng rơm cứu mạng duy nhất của nàng, bây giờ nàng đã bắt được, tuyệt đối không để vuột mất.

Lại nghĩ đến tình cảnh với Thượng Quan Dung Khâm lúc trước, khuôn mặt thanh lệ của nàng đỏ ửng lên. Thượng Quan Dung Khâm đồng ý giúp nàng, nàng cũng lựa chọn tin tưởng hắn.

Đêm lạnh như nước, trăng tàn như câu, bên sườn núi cạnh Ngọc Bình sơn trang, gió đêm rất to, thổi qua chiêc chuông gió dưới mái hiên vang lên những tiếng tinh tang. Trong bóng đêm, một bóng người mặc đồ tối màu tới gần phía sau sơn trang, hắn nhìn về phía toà nhà hình tháp, chỉ vài bước nhảy đã đến trước cổng tòa nhà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui