Lộ Nam Hàng có vẻ tức giận mà quay vào trong phòng.
Uyển Nhiên hai chân mềm nhũn vội đuổi theo vào trong.“Anh… Anh đợi em một chút, nghe em nói.”Anh đứng đó từ lúc nào, và đã nghe được những gì rồi? Không lẽ cứ thế mà chuyện đã bị anh phát hiện rồi sao?Cô níu lấy cánh tay anh nhưng lại bị anh tức giận gỡ ra, vẻ mặt như hoàn toàn không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
Rõ ràng là anh đã nghe thấy toàn bộ cuộc trò chuyện giữa Trình Chấn Dạ và cô rồi.“Là vậy sao, em kết hôn để lấy tiền chữa bệnh cho anh sao? Em xem bản thân mình là gì vậy hả!”“Không phải là như vậy đâu… anh, anh bình tĩnh lại đã, đừng để ảnh hưởng tới sức khỏe.”“Lộ Uyển Nhiên!”Lộ Nam Hàng lớn tiếng gọi tên cô nhất thời làm cô hoảng sợ.
Từ bé cho tới lớn, cho dù cô làm sai chuyện gì, phạm lỗi lớn đến đâu anh cũng chưa bao giờ lớn tiếng quát mắng, tức giận với cô như vậy.
Xem ra lần này anh thực sự rất tức giận.Uyển Nhiên hai mắt đã đỏ hoe nhưng không dám khóc, chuyện này xảy ra bất ngờ quá khiến cô không biết phải làm thế nào, cô cũng chưa kịp suy nghĩ phải giải thích ra sao.“Gì mà làm phục vụ trong quán ăn, trước giờ công việc của em là tiếp rượu trong quán Bar đúng không? Còn người họ Trình đó nữa, em đem hạnh phúc cả đời của mình để chỉ đổi lấy tiền, chỉ để cậu ta hiến tủy cho anh thôi ư? Em…”Anh bỗng nhiên lên cơn ho sặc sụa làm cô hoảng hốt vô cùng, nếu anh cứ kích động như thế thì sẽ rất nguy hiểm, nhưng hiện hại anh không nghe lọt tai lời cô nói.“Anh, không phải vì anh đâu, không phải vì anh mà…”“Em tưởng anh sẽ tin sao, tính em thế nào anh là người hiểu rõ nhất! Có phải cậu ta đem tiền ra uy hiếp, lấy tính mạng anh ra uy hiếp em không? Nếu biết trước anh thà chết cũng sẽ không nhận tủy của cậu ta, càng sẽ không để em kết hôn với người như vậy!”“Anh không phải đâu mà, anh bình tĩnh lại đi, bác sĩ đã dặn anh không được suy nghĩ kích động.”Cơ thể run rẩy, Lộ Nam Hàng hít sâu một hơi điều chỉnh lại hơi thở.
Chuyện này dù có lời giải thích thế nào anh cũng không thể chấp nhận.
Em gái đã vì anh mà hi sinh đến mức như vậy khiến anh vô cùng tự trách, vừa giận cô lại càng hận chính bản thân mình hơn.
Cuộc đời của cô đã bị hủy hoại trong tay của anh rồi, anh phải làm sao mới được đây?Lộ Nam Hàng không kiềm chế được nữa cuối cùng cũng rơi nước mắt tự trách.
Nó đã đánh vào chính sự lo lắng của cô, cô sợ nhất chính là nhìn thấy anh như vậy… Anh bị bệnh phải nằm viện chữa trị, thấy bản thân vô dụng, đã là gánh nặng đủ rồi bây giờ còn liên lụy tới cô nữa, anh sẽ không chịu nổi.“Anh… em xin lỗi, em sai rồi, nhưng em không còn cách nào khác nữa.
Em không muốn anh chết, bây giờ em chỉ còn mỗi anh là người thân, anh nhẫn tâm muốn để em chứng kiến cảnh người thân duy nhất của mình ra đi sao? Cuộc đời em ra sao không quan trọng, em chỉ cần mỗi anh thôi…”Nhưng đối với anh thì cô, và cuộc đời cô mới là quan trọng nhất! Anh không thể vì anh mà ích kỉ hủy hoại cuộc đời em gái được, nhưng mọi chuyện bây giờ đã lỡ rồi…“Anh phải làm gì với em bây giờ đây… Uyển Nhiên, anh xin lỗi, anh xin lỗi em.”Uyển Nhiên bật khóc ôm lấy anh liên tục lắc đầu, “Không, không phải lỗi của anh mà…”Lộ Nam Hàng lấy lại bình tĩnh, dòng máu nóng trong người bây giờ cứ không ngừng cuộn trào khiến anh thật sự rất mệt.
“Anh muốn yên tĩnh một chút, em ra ngoài đi.”“Nhưng mà anh…”“Đi đi.”Cô không muốn làm anh tức giận thêm nữa đành phải ra ngoài.
Bước ra khỏi căn phòng đó cô không kiềm chế được cảm xúc mà bật khóc một lần nữa.
Rốt cuộc lựa chọn của cô là đúng hay đã sai, cô chẳng còn phân biệt được nữa.Nhiều giờ trôi qua, Uyển Nhiên ngồi thẩn thờ bên ngoài phòng bệnh đến khi mặt trời lặn.
Cô đuối sức gượng người đứng dậy, không biết hiện giờ anh thế nào rồi, đã nguôi giận hay chưa.Cô vừa vào trong thì thấy anh bất tỉnh nằm dưới sàn liền quên đi bản thân cũng đang vô cùng mệt mà chạy đến đỡ anh dậy, “Anh, anh làm sao thế, tỉnh lại đi anh.
Bác sĩ… bác sĩ!”Bác sĩ đến kiểm tra cho anh hết một lượt, chỉ là vì quá kích động thôi, rất may là không có vấn đề gì cả.
Uyển Nhiên luôn ngồi bên cạnh đợi cho tới khi anh tỉnh lại, trong lòng không ngừng tự trách.“Anh, anh thấy sao rồi…”“Anh không sao.
Uyển Nhiên, đưa anh đến gặp Trình Chấn Dạ đi, anh sẽ nói rõ với cậu ta.
Chúng ta nợ cậu ta bao nhiêu, anh sẽ là người trả.”“Anh…”[…]Uyển Nhiên trở về nhà thì trời đã tối sầm, cô trực tiếp đi thẳng đến thư phòng tìm hắn.
Trình Chấn Dạ đang đứng bên cửa sổ, trên kệ bên cạnh có một điếu thuốc lá đã tàn lửa.“Sao hôm nay em về muộn vậy, không thấy em gọi tôi đang định bảo Dục Sơ đến đón em.”Cô nhìn hắn, định nói điều gì đó nhưng lại không nỡ, không dám nói ra.
Nhận thấy sự khác thường của cô, hắn từ từ bước tới, “Sao sắc mặt em kém thế, không khỏe chỗ nào?”“Chúng ta ly hôn đi.”Trình Chấn Dạ nghe xong câu nói, vẻ mặt cũng trầm xuống hẳn đi.“Lộ Uyển Nhiên, em có biết mình đang nói gì không?”“Số tiền bồi thường vi phạm hợp đồng là bao nhiêu, cho dù là dùng cách gì tôi cũng sẽ trả đủ cho anh.”.