Bầu không khí trong phòng dần nóng lên, Uyển Nhiên vừa căng thẳng vừa hồi hộp khiến trái tim không ngừng đập mạnh.
Hắn thế này là đang cưỡng hôn đó biết không!
Đôi môi cô bị hắn dày vò đến suýt thì mất cảm giác, sự tê tái tràn lan khắp cả người.
Uyển Nhiên khẽ nuốt nước bọt, không còn cách nào khác đành đưa tay vòng ôm hắn.
Lỡ như có chuyện gì hắn bắt buộc phải chịu trách nhiệm với cô đấy!
Trình Chấn Dạ nhẹ nhàng bế cô lên, đặt cô ngồi trên bàn.
Một tay hắn ôm eo cô, tay còn lại thì vuốt tóc.
Hắn không nói ra nhưng có lẽ đây chính là cách hắn thể hiện tình cảm của mình.
Uyển Nhiên hoàn toàn dựa vào hắn, cứ dần dần như thế cô đã biết phải hôn như thế nào rồi...
Trình Chấn Dạ luồn tay vào bên trong chiếc áo khoác thể thao của cô, bàn tay lớn của hắn chạm vào làn da vốn nhạy cảm làm cô giật mình.
Uyển Nhiên giữ tay hắn lại khó khăn cựa đầu, “Đừng...”
Không thể làm chuyện đó ở đây được, hơn nữa tình trạng của cô hiện tại không cho phép.
Hắn lại ghé sát vào tai cô, hạ giọng thì thầm.
“Không lo, con muỗi này hôm nay sẽ không cắn em.”
Hắn có thể làm thoả mãn ham muốn của cả hai mà không để lại bất cứ dấu vết nào...
Không phải là muốn làm chuyện đó, hắn chỉ muốn gần gũi với cô hơn chút thôi.
Trong ba mươi phút chỉ dừng lại ở mức hôn môi, ngoài ra hai người không còn làm việc gì quá giới hạn nữa.
Hắn quan tâm để ý tới cô từng chút một, làm sao có thể để cô trong bộ dạng đó mà ra ngoài chứ.
Trình Chấn Dạ buông cô ra, cẩn thận giúp cô chỉnh sửa lại chiếc áo không chỉnh tề.
Nhìn xem có giống một người bố đang lo lắng tác phong cho con gái không.
Uyển Nhiên bất động ngồi nhìn hắn.
Lẽ nào đầu óc cô có vấn đề gì rồi sao? Dừng lại là đúng rồi, sao cô lại thấy hụt hẫng khi hắn không làm điều gì khác nữa chứ?
Hắn chống hai tay lên bàn, đối diện với cô.
Rõ ràng hắn có thể giúp cô trực tiếp trở thành ca sĩ trong chớp mắt, nhưng sao hắn cứ phải nhẫn nhịn chạy theo cô bằng cách này thế nhỉ? Mà cũng chỉ có cô mới có thể làm cho hắn thiệt thòi vậy thôi.
“Lộ Uyển Nhiên, em đúng là chọc tức tôi mà.”
“Là anh mới đúng.
Lúc nào cũng bất ngờ… hôn tôi cả, như vậy là cưỡng hôn đó anh biết không.”
Hắn gật đầu tỏ vẻ đồng tình với câu nói của cô, khóe môi ẩn ý một nụ cười.
“Vậy được, lần sau sẽ không thế nữa.
Đổi lại là em cưỡng hôn tôi được chứ?”
Hắn còn nói như thế, làm sao cô có thể cưỡng hôn một người đàn ông chứ!
“Tôi còn có liêm sỉ.”
“Ở bên tôi em cần gì phải chú ý đến tiểu tiết như thế.
Từ ngày em lên giường với tôi thì em có thể tự do lộng hành, làm những việc tùy theo ý em thích rồi.”
Phải, là đặc quyền dành riêng cho cô thôi.
Hắn mà đối với bất kì người phụ nữ nào trên đời cũng như cô thì không biết sẽ thế nào, chắc là điên loạn hết cả thôi.
“Anh đúng là… thật hết nói nổi.”
Uyển Nhiên trong lòng vui như nở hoa nhưng lại tỏ ra bất lực đẩy hắn ra rồi đứng thẳng xuống sàn.
Ngồi yên trên bàn nãy giờ làm chân cô sắp tê cứng cả rồi.
Nhìn thời gian thấy cũng không còn sớm nữa, cô cũng rời đi lâu như vậy, nếu có người tìm không thấy cô sẽ nghi ngờ mất.
Nhưng mà khó lắm mới gặp được hắn, cô cũng không nỡ rời đi như thế.
“Anh có còn đến nữa không?”
Có, chỉ cần cô vẫn còn ở đây chắc chắn hắn sẽ lại đến.
“Còn.”
Chỉ một từ vậy thôi, được rồi, cô luôn có niềm tin với hắn mà.
“Vậy tôi phải quay về đây nhé…”
“Em đi đi.”
Uyển Nhiên nói rồi quay đi.
Người đàn ông vô tình này sao chẳng có chút nào là luyến tiếc vậy!
Trình Chấn Dạ đợi cô đi được một lúc rồi mới ra ngoài.
Bắt gặp Tạ Nhân Phi như đang cố tình đi tới.
Người anh em tốt dạo này cũng có vẻ rất để tâm đến việc làm ăn của Ảnh Thị rồi đấy.
Lúc trước còn chẳng phải cả năm không đặt chân đến đây một lần nào sao.
Đúng là nhờ ơn phước của Lộ Uyển Nhiên ban cho rồi.
“Lúc nãy nhờ có người nói với tôi cậu đến đây nên tôi mới biết cậu đến đó.
Có ai vô tâm như cậu không, đến địa bàn của tôi để gặp người khác đấy à?”
“Đang định qua chỗ cậu đây.”
Tạ Nhân Phi cười trừ đấm nhẹ vào vai hắn một cái.
“Chỗ của tôi nằm ở bãi đỗ xe chắc!”
Vẻ mặt điềm tĩnh của hắn nếu nói dối một chuyện gì khác thì có lẽ anh sẽ tin đấy, nhưng lý do này chẳng hợp lý chút nào.
Hắn không nói gì nữa mà lên xe, Tạ Nhân Phi cũng không ngần ngại ngồi vào trong.
“Này Dục Sơ cậu có cần phải nhìn tôi bằng ánh mắt đó không hả, học nhầm tính xấu của Trình Chấn Dạ rồi đấy.”
Hai con người này nhạt như nước ốc sao lại có thể đi cùng nhau lâu vậy nhỉ? Rồi ngoài công việc ra thì sẽ nói với nhau những chuyện gì?
Dục Sơ ngồi ở ghế lái chính thông qua kính chiếu hậu gật đầu một cái, “Chào cậu Tạ.”
Lại còn khách sáo thế nữa, không quen!
Dục Sơ quay sang Trình Chấn Dạ thì thái độ khác hẳn, cũng có một chút thận trọng, không tùy tiện như Tạ Nhân Phi.
“Cậu Trình, Kiều Nhược Tuyết lại đến nữa rồi.”
…
Cả ba trở về tòa nhà thì đã thấy Kiều Nhược Tuyết đợi ở sảnh lớn, vừa thấy hắn thì lập tức đứng dậy.
“Cậu về rồi à?”
Tạ Nhân Phi nhìn thấy Kiều Nhược Tuyết thì không khỏi ngạc nhiên mà huýt vai hắn.
Người phụ nữ này trở về từ lúc nào vậy, sao không ai nói cho anh biết hết?
Ít ra thì cô ta cũng là một trong những nguyên nhân khiến mối quan hệ giữa nhà họ Hoắc và Trình Chấn Dạ trở nên như vậy.
Thế mà lấy mặt mũi đâu mà đến đây tìm hắn vậy chứ.
“Có chuyện gì?”
“Cậu không định mời tôi về phòng nói chuyện sao?”
“Không cần thiết, có gì thì nói đi.”
Kiều Nhược Tuyết không hề có ý xấu hổ mà còn mỉm cười ngồi xuống ghế.
“Cũng không có chuyện gì, muốn đến gặp cậu một chút thôi.
Mà chỉ là, nãy giờ tôi có hỏi được một chút thông tin về vợ cậu rồi, cũng thú vị thật đấy.”
Ánh mắt Trình Chấn Dạ tối lại hẳn đi.
Sao người phụ nữ nào nói chuyện với hắn cũng nhắc tới Lộ Uyển Nhiên vậy nhỉ? Nói gì không nói, cứ phải lôi cô ra mới được.
Tạ Nhân Phi đứng bên cạnh ngán ngẩm lắc đầu.
Thôi, người phụ nữ này ở nước ngoài mới về nên không biết, Lộ Uyển Nhiên có ảnh hưởng tới Trình Chấn Dạ đến thế nào chứ.
“Hình như là tên gì mà, Lộ Uyển Nhiên đúng không?”
Hắn chậm rãi bước tới trước mặt Kiều Nhược Tuyết, không cần biết ý của cô ta là gì mà hạ thấp giọng cảnh cáo, “Cô mà động tới một sợi tóc của cô ấy, gọi cả đám người nhà họ Hoắc ra, tôi không ngán ai đâu.”.