“Trình…”
Tạ Nhân Phi hơi khựng lại, nhìn cảnh tượng nửa hiểu nửa không.
Uyển Nhiên nghe tiếng động có người vào, vốn da mặt mỏng liền vội đẩy hắn ra, vẻ mặt hoảng hốt có hơi chấn động.
Suýt thì cô quên mất, nơi nào có hắn thì cứ tưởng là nhà thật!
Dục Sơ nhìn mọi người khó xử cũng không thể hiện cảm xúc gì nhiều.
Anh đã quá quen rồi còn gì.
Nếu như vừa rồi cô không đẩy hắn ra thì hắn cũng sẽ không buông đâu.
Tạ Nhân Phi vội cười lớn nhằm hóa giải bầu không khí kì quặc, nhưng cũng chỉ có anh và Uyển Nhiên là hai người gượng gạo nhất.
“Tôi quên mất phòng làm việc của mình đã bị cậu “chiếm” rồi, lẽ ra phải nên gõ cửa trước khi vào mới đúng…”
Trình Chấn Dạ có vẻ hơi bất mãn, nhìn sắc mặt của hắn chỉ có còn thiếu điều nói ra câu “Nên vậy”.
“Cũng tại Dục Sơ, tại cậu ta bảo có việc tìm cậu nên mới vậy đó.”
“Cậu Tạ quá lời rồi.”
Kiểu “chơi bẩn” của Tạ Nhân Phi đã quen thuộc quá rồi, nên tin được sao?
Giờ này cũng không phải là lúc truy cứu, kệ hết đi.
Trình Chấn Dạ quay sang nhìn cô gái lúng túng giấu mặt sau lưng mình, đôi mắt khẽ nheo lại thay ý cười.
Vừa rồi sức cô đẩy có hơi mạnh thật đấy, nếu không phải hắn có đủ sức chống đỡ thì không may đã bị đẩy ngã khỏi ghế rồi.
“Không còn việc gì nữa chúng tôi về trước.
Dục Sơ cậu ở lại thêm một lúc, đợi khi nào Lộ Nam Hàng xong việc thì đưa anh ta về.”
“Vâng cậu Trình.”
Nói rồi hắn cầm tay cô đi ra ngoài.
Uyển Nhiên vội sực nhớ ra điều gì liền níu tay hắn lại.
“Hay là anh đi trước đi.”
“Em muốn đi đàng hoàng hay muốn anh bế em đi hả?”
Rõ ràng là hắn đã giúp cô chọn một sự lựa chọn tốt nhất rồi còn gì.
Trình Chấn Dạ không nói hai lần, nếu mà cô lại khăng khăng đòi tách riêng ra thì có khi hắn sẽ bế cô thật.
Vậy nên cô chỉ còn có thể ngậm miệng lại ấm ức đi chung với hắn, không còn cách nào tránh né được nữa.
…
Công việc chỉnh sửa bản nhạc trước mắt đã xong, hiện tại đã có một bản nhạc hoàn chỉnh.
Việc còn lại đều là của Uyển Nhiên, sau khi thu âm thành một ca khúc hoàn chỉnh sẽ chính thức ra mắt.
Bài hát có nội dung là thanh xuân và người nhà, Lộ Nam Hàng đã sáng tác rất nhiều bài nhưng đây là bài hát anh đặt nhiều tâm tư vào nhất.
Cũng bởi, là anh đã chuyên tâm viết về em gái và gia đình mình mà.
“Sau này nếu thành công, bài hát này được chọn đi diễn thì anh sẽ là người đánh đàn cho em hát đấy nhé!”
Uyển Nhiên phấn khích chạy đến chỗ anh trai.
Đây là lời tuyên bố đầu tiên trước khi cô thu âm lời hát, có vẻ hơi vội vàng nhưng cô đã nói điều này với anh rất nhiều lần rồi, ngay từ lúc nhỏ.
Lộ Nam Hàng bật cười khẽ xoa đầu cô, “Tất nhiên rồi, anh sẽ đánh đàn cho em.
Em đi diễn đến đâu anh sẽ theo sau đến đó, đừng để đến lúc đó chê anh phiền là được.”
“Có chê phiền thì cũng là anh chê em thôi, em thương anh nhất rồi, có khi sẽ bám ngược lại anh cả đời đó.”
“Được được.
Mọi người đều đang đợi em bên kia, mau sang đi, thu âm sẽ không nhanh đâu.”
Uyển Nhiên “vâng” một tiếng rồi vui vẻ quay đi.
Nhìn cô gần như đã chạm được vào ước mơ của mình rồi, người làm anh như anh rõ ràng đã không còn niềm hạnh phúc gì sánh bằng nữa… như là đã mãn nguyện.
Thẩm Tuyên bước tới, ánh mắt vẫn đang theo dõi Uyển Nhiên đang thu âm khẽ dời đi nhìn sang Lộ Nam Hàng.
Nhìn anh hạnh phúc như thế, trong lòng cô vẫn là bị làm cho hạnh phúc lây.
Mấy ngày nay cô đã muốn thử nhiều lần rồi, nhưng lại sợ những lời mà mình nói ra sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của anh nên cứ thế vẫn cứ mập mờ không nói rõ ra.
Và trong thời gian này anh cũng khá bận nên không có thời gian quan tâm tới cô nhiều.
Đành vậy, hai người đều đang đợi đến một thời điểm thích hợp nhất.
Ngày phát hành ca khúc của Uyển Nhiên cũng sớm đến.
Một ca khúc trầm lắng nhẹ nhàng và giọng hát trong trẻo nhưng u sầu đến nao lòng của cô đã dễ dàng đưa bài hát đến mọi người.
Thanh xuân và người nhà, là thứ mà bất kì người nào cũng có nên rất dễ khiến cho người ta chìm đắm vào với cảm giác thân thuộc.
Lộ Uyển Nhiên và Lộ Nam Hàng đã cùng nhau trình diễn bài hát này rất nhiều nơi trên cả nước.
Nhiều người làm chứng, cặp anh em, anh sáng tác em hát này đã thật sự nổi tiếng rồi.
Thời khắc này những ồn ào của lúc trước xem như đã chẳng còn ảnh hưởng gì nữa.
Trong danh sách các ca sĩ được đề cử trong lễ trao giải thưởng âm nhạc năm nay có tên của Uyển Nhiên, hôm nay cô chính thức với tư cách là một nữ ca sĩ để đến tham dự, bất kể là có nhận giải hay không thì cô cũng mãn nguyện rồi.
Trước khi công bố tất cả các giải thưởng thì cô sẽ cùng anh trai lên biểu diễn một tiết mục.
Anh đàn, cô hát, một bài hát đã đưa cô đến vị trí ngày hôm nay.
“Hôm nay em có vẻ căng thẳng nhỉ?”
Trình Chấn Dạ nhìn cách chật vật hít thở không thông của cô thì bật cười.
“Lần này có quy mô lớn nhất từ trước tới giờ, đúng là em có hơi hồi hộp một chút.”
“Có cần anh cho em một chút dưỡng khí không?”
Trong người hắn đang rất dồi dào đây, hắn có thể truyền sang cho cô hết.
Chuẩn bị lên sân khấu, không được hôn!
“Anh giữ lại cho mình là được rồi.”
Lộ Nam Hàng, Thẩm Tuyên và Tạ Nhân Phi cũng tới sau hậu trường.
Lần này có ý nghĩa đặc biệt như vậy nên muốn trực tiếp đến đây, ghế ngồi Vip gì đó không cần tới cũng được.
“Biết đâu chừng Uyển Nhiên trình diễn xong thì ở lại nhận giải luôn thì sao? Thẩm Tuyên à, chút nữa cô là người công bố giải thưởng đó, trong mảnh giấy kia viết tên ai thì mặc kệ đi, cứ đọc Lộ Uyển Nhiên là được.”
Tạ Nhân Phi nửa đùa nửa thật bật cười.
Tiếc là anh không phải người tổ chức sự kiện này, nếu không đã đề tên tất cả giải thưởng là cô rồi.
“Với thực lực của Uyển Nhiên còn cần phải ăn gian sao, anh thật chẳng tin tưởng cô ấy gì cả.”
Thẩm Tuyên mỉm cười nhìn sang Uyển Nhiên.
Tuy là bây giờ cô cũng chưa biết được kết quả trong tay nhưng giải thưởng về ca sĩ mới được yêu thích nhất nắm chắc tám chín phần trong tay Uyển Nhiên rồi, còn về bài hát được yêu thích nhất cũng có khả năng là bài hát Lộ Nam Hàng sáng tác.
Uyển Nhiên không quan tâm đến giải thưởng lắm, cô nhìn anh trai rồi nhìn sang Thẩm Tuyên, hạ giọng hỏi nhỏ, “Cô còn chưa nói với anh ấy sao? Chuyện tình cảm chần chừ lâu quá không tốt đâu.”
Thẩm Tuyên ngượng ngừng kéo nhẹ tay cô, nhắc nhở đừng quá lộ liễu khẽ quay mặt sang hướng khác, “Tôi định tối hôm nay, sau khi kết thúc buổi trao giải này tôi sẽ đến gặp anh ấy.”
Cô đã có dự tính cả rồi, cuối cùng hôm nay cũng phải nói ra thôi, cũng không nên đợi thêm nữa.
“Uyển Nhiên, chúng ta đi thôi.”
Uyển Nhiên xoay người lại, Lộ Nam Hàng nắm tay cô chậm rãi bước lên sân khấu.
Ánh đèn sân khấu phả xuống chiếu vào hai người đang nhẹ nhàng tiến bước vào chính giữa, hai chiếc bóng đổ xuống nền.
Lộ Nam Hàng với bộ Âu phục đen tiến về phía chiếc dương cầm, khẽ khàng ngồi xuống, như một chàng hoàng tử xé sách bước ra từ trong truyện tranh.
Ôn nhu, nho nhã, ánh mắt yêu chiều hết mực hướng về phía trung tâm sân khấu nhìn cô em gái mình hết lòng yêu thương.
Trong giấc mơ của anh cũng chưa từng có được cảnh tượng đẹp đẽ như thế này.
Uyển Nhiên trong chiếc đầm cúp ngực màu hồng nhạt bồng bềnh, với mái tóc màu hạt dẻ cong nhẹ xõa dài lại hóa một nàng công chúa, chuẩn bị bước vào thiên đường của bài hát.
Bỗng nhiên một nỗi xúc động dâng trào khó tả, cô ngoảnh đầu nhìn anh trai.
Hai người nhìn nhau, như là âm thầm nói với nhau điều gì đó, chỉ có tự họ cảm nhận được.
Âm nhạc trong bầu không khí náo nhiệt vang lên, nhẹ nhàng khiến người ta đắm chìm ngay tức khắc.
Trình Chấn Dạ vốn dĩ xếp ngồi hàng ghế Vip nhưng cuối cùng cũng chọn đứng theo dõi cô từ phía sau hậu trường.
Ở đâu cũng vậy, dáng vẻ của cô trong mắt hắn lúc nào cũng xinh đẹp như nhau, đến mức hắn âm thầm nảy sinh lòng chiếm hữu trước giờ chưa từng có.
Buổi trao giải kết thúc nhanh một chút, hắn không thể đợi được nữa chỉ muốn đưa cô về nhà ngay lập tức!
Tiếng đàn du dương trầm bổng đột nhiên ngắt quãng, kéo dài trên từng phím đàn không trật tự sau đó đột nhiên im bặt đi.
Cả khán đài chưa kịp thoát khỏi cảm xúc của bài hát nên cũng không hiểu là chuyện gì, trầm trồ một lúc.
Uyển Nhiên hạ micro khẽ quay người lại, cùng lúc đó cơ thể Lộ Nam Hàng không tự chủ được mà ngã xuống nền sân khấu, máu tươi từ cổ họng được đà trào ra....