“Bác sĩ…”
“Thật xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức, mong người nhà nén đau thương.”
Vị bác sĩ bước ra thông báo, sau đó thì rời đi.
Để lại mọi người đứng ngây ngốc trước cửa phòng cấp cứu.
Thẩm Tuyên không kiềm được lòng vội chạy nhanh vào bên trong.
Vẻ mặt không tin, điều vừa nghe phải cứ như một trò đùa vậy, chẳng phải trước đó mọi chuyện vẫn đang diễn ra hết sức tốt đẹp sao?
Nói như vậy có nghĩa là, Lộ Nam Hàng đã mất rồi…?
Uyển Nhiên thất thần khẽ lùi chân về sau, may mà có Trình Chấn Dạ kịp thời đỡ lấy.
Điều cô lo lắng nhất và không mong muốn xảy ra nhất cuối cùng cũng đến rồi.
“Uyển Nhiên.”
“Chẳng phải là đã khỏi rồi sao…”
Đôi môi nhỏ động đậy khẽ lẩm bẩm một câu.
Rõ ràng anh vẫn đang rất khỏe mạnh, không khác gì người bình thường, sao lại đột ngột ra đi như vậy chứ?
Lúc nãy khi ở trên sân khấu, anh trai còn nhìn cô và cười nữa kia mà!
Uyển Nhiên vùng ra khỏi Trình Chấn Dạ, cô loạng choạng bước về phía phòng cấp cứu.
Thẩm Tuyên đã gục xuống bên cạnh khóc nức nở, một phần nào đó đã xác nhận rằng sự thật.
Lộ Nam Hàng nằm trên chiếc giường lạnh lẽo cũng đã được phủ khăn trắng.
Tạ Nhân Phi đến đỡ Thẩm Tuyên dậy.
Không biết bây giờ cô đang cảm thấy thế nào khi chẳng thể kịp nói ra những lời cần nói?
Là hối hận, dằn vặt vì đã vô tình bỏ lỡ một lần nữa và không ngờ lại là cơ hội cuối cùng để nói ra…
“Anh, anh sao vậy…”
Uyển Nhiên bước đến, đôi tay nhỏ run run khẽ vén chiếc khăn xuống.
Gương mặt anh tuấn của Lộ Nam Hàng hiện rõ ra, nhưng đã không còn chút huyết sắc.
“Chúng ta đang biểu diễn mà anh, anh dậy đi, mình tiếp tục thôi…”
“Chút nữa em chắc chắn sẽ nhận giải thưởng, anh phải tận mắt chứng kiến mới được.”
“Lộ Nam Hàng, anh đừng như thế nữa!”
Uyển Nhiên nhìn sự bất động của anh trai tuyệt vọng lên tiếng.
Cô chỉ gọi như vậy, không hề rơi một giọt nước mắt.
Là vì cô cứng rắn nên không khóc hay là không thể khóc được nữa?
Trình Chấn Dạ vẫn chỉ đứng ngoài cửa, ẩn sâu trong đôi mắt là vô trùng sự phức tạp.
Hắn chỉ cảm thấy bản thân lúc này đây đang vô cùng bất lực, không thể làm gì được cả.
Sự việc diễn ra ngày hôm nay quả thực hắn không lường trước được, chính xác hơn là chưa từng nghĩ đến.
Hắn không thể hiện ra nhưng rõ ràng cũng đang rất kinh ngạc.
“Cậu Trình…”
Hắn nhìn Dục Sơ, một lúc rồi mới nói, “Đến nhà tang lễ chuẩn bị một chút.”
“Vâng.”
Những gì bây giờ hắn có thể làm cũng chỉ như thế, hắn không giúp gì được cho cô nữa cả.
…
Tang lễ của Lộ Nam Hàng diễn ra trong ba ngày, sau đó thi thể anh được đưa đi hỏa táng.
Cuộc đời của một con người ưu tú, tài hoa lại bi thương và cuối cùng đã kết thúc một cách không trọn vẹn như vậy.
Họ tìm thấy một cuốn phim anh đã để lại, dường như là anh biết tình hình sức khỏe của mình đang như thế nào, và không thể chữa khỏi tận gốc… Nên anh đã quay trước, sợ rằng chuyện xảy ra bất thình lình không kịp trở tay, rồi cũng có ngày sẽ dùng tới.
Giải thưởng của Uyển Nhiên cô đã nhận được rồi.
Giải thưởng của anh, ở đây, nhưng lại chẳng thể nhận lấy…
Hai chiếc cúp màu vàng đặt cạnh nhau, bên hủ tro cốt của anh.
Nó là một cặp, cô quyết không giữ cho riêng mình.
Trình Chấn Dạ bước vào căn phòng tối om, hắn yên lặng đến công tắc bật sáng đèn rồi chậm rãi bước về phía chiếc giường lớn.
Uyển Nhiên phờ phạc thu mình ngồi sát trong góc giường, không nói không rằng, cũng không biết là có nhận ra hắn đã vào phòng hay không.
“Uyển Nhiên, đi ăn thôi, đã mấy ngày rồi em không ăn được gì nhiều.”
Gầy đi nhiều rồi, cũng tiều tụy đi trông thấy.
Từ lúc đưa Lộ Nam Hàng đi hỏa táng cô đã không nói lời nào nữa, cả ngày như người mất hồn, như đã bị ai đó cướp đi nguồn sống vậy.
Ngay đến cả hắn, cô cũng không nhìn thấy.
Hắn không biết giải thích với cô như thế nào về sự ra đi đường đột của anh trai, cũng không biết khuyên cô thế nào mới phải, vì tất cả những gì hắn làm trong lúc này đối với cô đều vô dụng.
Bây giờ cô chỉ cần anh trai, có anh may ra mới có thể vực dậy được tinh thần của cô thôi.
“Có chuyện gì đi nữa thì nghe lời anh trước đã, được không? Em không thể tiếp tục nhịn ăn như vậy nữa.”
Với bộ dạng của cô bây giờ có khi chỉ cần một cơn gió là có thể khiến cô ngã mất rồi, e là sức lực để bước đi cũng chẳng còn.
Cô cũng có thể dựa vào hắn mà khóc lớn một trận cũng được, nhưng cô không làm điều đó, thậm chí còn không rơi một giọt nước mắt nào cả… như là đã chết đi vậy, chỉ còn lại cái xác không hồn!
Dục Sơ đứng bên ngoài một lúc rồi mới quyết định bước vào, dáng vẻ bất lực của hắn cũng khiến anh phải suy nghĩ.
Trước giờ mọi việc khó khăn đến đâu hắn cũng có thể nhẹ nhàng giải quyết, nhưng lần này lại không làm gì được cho cô.
Hắn không nói ra nhưng mọi người nhìn vào có thể thấy được trong lòng hắn lúc này đang khó chịu, tự trách đến nhường nào.
“Cậu Trình, vì chuyện này mà nhiều ngày cậu cũng không ăn uống được gì rồi…”
“Tôi không sao.”
Không lo được cho cô thì hắn có còn tâm trí gì để mà lo cho mình, chỉ cần cô vui vẻ trở lại như trước thì hắn tự khắc sẽ tốt lên thôi.
“Uyển Nhiên, nhìn vào anh, một chút thôi được không?”
“Em muốn khóc thì hãy khóc thật lớn, mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn thôi.”
“Sẽ không sao đâu em…”
Hắn đã nói với cô rất nhiều, rất nhiều lời nhưng chẳng thể khiến cô dao động, một chút phản ứng cũng không có.
Nói với người, nhưng lại không khác gì đang độc thoại cả.
Trình Chấn Dạ tiến đến ôm cô lại.
Dần dần rồi hắn cũng tự nảy sinh bất an, không muốn nhưng lại không thể không nghĩ tới.
Lỡ như một ngày nào đó, cô cũng rời bỏ hắn thì thế nào…
“Dục Sơ, mời bác sĩ đến đây đi.”
“Vâng, cậu Trình.”
…
“Với triệu chứng của cô Lộ Uyển Nhiên thì khả năng cao là cô ấy đã mắc chứng bệnh trầm cảm.
Mười người như thế này thì đã có chín người có ý định muốn tự sát, cậu Trình hãy luôn để mắt tới cô ấy, nói chuyện nhiều cũng có thể đánh thức được phần nào.
Tôi sẽ kê một số liều thuốc an thần, cho cô ấy uống hàng ngày có thể giảm, không khiến cho tinh thần cô ấy kích động.”.