Bệnh viện.
Bước chân sải dài trên hành lang bệnh viện, Trình Chấn Dạ trầm lặng bước nhanh đến phòng cấp cứu.
Phía sau hắn còn có cả Dục Sơ lo lắng theo sau, khi nãy hắn còn vượt cả mấy chốt đèn đỏ cơ, không biết cảnh sát có đuổi theo tới tận đây không nữa.
Tạ Nhân Phi và Thẩm Tuyên đã đến trước, đều đang đứng đợi bên ngoài.
“Chấn Dạ, cậu tới rồi à?”
“Uyển Nhiên thế nào rồi?”
“Vẫn còn đang kiểm tra bên trong.”
Uyển Nhiên và Kiều Nhược Tuyết đều đang ở bên trong đó.
Lúc được đưa đến đây thì tình hình của Kiều Nhược Tuyết có vẻ nghiêm trọng hơn nhiều.
Thẩm Tuyên lo lắng vịn vào tường, đôi tay còn cầm chặt lấy chiếc điện thoại nhuốm máu của Uyển Nhiên.
“Tôi chỉ vừa mới rời đi có một chút sao lại xảy ra chuyện như vậy, rốt cuộc Kiều Nhược Tuyết đã làm gì?”
Kiều Nhược Tuyết, Kiều Nhược Tuyết!
Cứ nhắc tới cái tên này là hiển nhiên có vấn đề, mọi chuyện không hay xảy ra lúc nào cũng đều có liên quan tới cô ta cả!
Trình Chấn Dạ sắc mặt tối sầm quay sang Dục Sơ, “Điều một vài người đến Ảnh Thị điều tra rõ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
“Vâng cậu Trình.”
Nếu như là do Kiều Nhược Tuyết ra tay thật, hắn nhất định sẽ không bỏ qua lần nào nữa.
Chuyện cuối cùng cũng kinh động tới lão gia nhà họ Hoắc.
Không bao lâu sau, xuất hiện hai người đàn ông tầm tuổi trung niên bước chân nhỏ vội vã bước tới.
Ôn quản gia đỡ lấy Hoắc Lâm khẽ nhắc nhở, “Lão gia đi chậm thôi, bác sĩ đã dặn rồi, bệnh tim của lão gia không được để quá kích động.”
Giờ này còn tâm trí đâu mà lo cho bệnh tim của ông nữa, cô vợ nhỏ của ông đang nằm trong phòng cấp cứu, không biết sống chết ra sao kìa.
Nhìn thấy bóng lưng con trai, Hoắc Lâm mới chậm chạp bước tới.
“Chấn Dạ…”
Trình Chấn Dạ không quay lại, thời khắc này hắn chính là không muốn gặp người nhà họ Hoắc nhất.
Lúc mẹ hắn nằm trong bệnh viện, ông còn không đặt chân tới đại sảnh bệnh viện lấy một lần!
Không khí bên ngoài phòng chờ bây giờ lại ngột ngạt vô cùng, với sự lo lắng đan xen một chút căng thẳng, mọi người đều im lặng đứng đợi kết quả.
Khoảng một giờ sau mọi thứ bên trong cuối cùng cũng có động tĩnh, vị bác sĩ chủ trì vừa bước ra ngoài liền thấy nhiều người như vậy cũng bị làm cho giật mình.
“Bác sĩ, thế nào rồi?”
“Hai người họ tạm thời đã không còn gì đáng ngại.
Cô Lộ Uyển Nhiên bị trật khớp chân đã được nối lại, còn lại chỉ bị trầy xước ngoài da, nghỉ ngơi vài ngày là ổn.
Còn cô Kiều Nhược Tuyết bị chấn thương nhẹ ở đầu, và rất tiếc, chúng tôi không thể giữ được đứa bé trong bụng cô ấy.”
Hoắc Lâm vừa nghe xong thì không thể tin nổi, ông nghi hoặc ngồi phịch xuống ghế.
Niềm vui khi tới tuổi này còn có thể có con thế mà đã bỗng chốc tan biến, ông đã mong chờ đứa trẻ ấy đến nhường nào chứ.
Uyển Nhiên và Kiều Nhược Tuyết được đẩy đến phòng bệnh riêng, hiện tại vẫn chưa ai tỉnh cả.
Trình Chấn Dạ mặc kệ không quan tâm tình hình nhà họ Hoắc thế nào mà rời đi, dặn dò bác sĩ sắp xếp cho cô một phòng riêng đặc biệt.
Thật may là không sao cả, nếu không hắn sẽ sống trong sự ân hận cả đời mất.
Bây giờ hắn cũng không biết phải làm gì cho cô nữa.
Trình Chấn Dạ đứng bên cạnh cửa sổ, trầm ngâm lấy ra một điếu thuốc.
Có lẽ là lúc này tâm tình đang không tốt nên hắn mới muốn hút thuốc sao?
Vì cô mà đã một thời gian hắn không động tới thuốc lá rồi, hôm nay có thể xem như vì cô mà hắn hút thuốc lại không?
Một đóm lửa nhỏ hiện lên đỉnh đầu điếu thuốc lá, hắn nhìn vào có chút do dự.
Dường như là trước đó cô đã từng bảo hắn đừng hút thuốc nữa, có hại cho sức khỏe.
Trình Chấn Dạ cười tự giễu.
Hắn có bao giờ phải do dự thế này bao giờ đâu chứ.
Điếu thuốc vừa đưa lên tới miệng bỗng nhiên khựng lại, sau đó rồi hắn cũng nhanh chóng dập tắt đóm lửa nhỏ ấy đi.
Vòng tay ở thắt lưng hắn càng siết chặt lại hơn, cô thế mà lại chẳng có tiếng động nào cả.
Cô tỉnh rồi.
“Sao không gọi anh, sao lại xuống giường rồi, chân em vẫn còn đau mà.”
Hắn quay người lại đỡ lấy cô, ánh mắt đảo nhìn cô từ trên xuống dưới, xem xem còn có vết thương nào nữa không.
“Em không sao.”
Cô vẫn luôn mạnh mẽ hơn hắn tưởng đấy, nếu là cô gái khác thì chắc đã tủi thân ôm hắn bật khóc rồi.
Trình Chấn Dạ bây giờ mới yên tâm vòng tay ôm cô lại, hơi thở này, mùi hương này luôn là thứ hắn khát khao có được mọi lúc.
Trải qua biết bao nhiêu chuyện, sợi dây kết nối giữa hắn và cô sẽ càng thêm chặt chẽ và trân trọng nhau hơn.
“Em nói xem, lần sau làm sao anh có thể để em một mình ra ngoài được đây?”
Dường như chuyện ngoài ý muốn lúc nào cũng có thể đến với cô vậy.
Vượt qua được lần một lần hai, nhưng không phải lúc nào cũng may mắn như thế.
Nếu như không may mắn thì sẽ lại là một bi kịch.
Uyển Nhiên khẽ cười vỗ nhẹ lưng hắn, “Thật hạnh phúc làm sao, em lại có thể khiến cho Trình Chấn Dạ anh lo lắng đến như vậy.”
Hắn có vẻ không hài lòng mà ôm chặt cô hơn, “Đây không phải là chuyện để tự hào.”
“Ồ, Trình Chấn Dạ em xin lỗi.”
Gọi thẳng họ tên hắn ra để xin lỗi, có phải là có thành ý quá rồi không?
“Có lỗi thì phải chuộc lỗi.
Anh không cần lời xin lỗi của em, anh cần sự tự giác sửa chữa lỗi lầm.”
Nghe câu này Uyển Nhiên liền tinh ý hiểu được ý của hắn, độ am hiểu của cô với hắn cũng cao hơn nhiều rồi, rõ ràng là không có ý gì đứng đắn cả.
Được hắn đỡ trở về giường mà lòng cô đầy bất an.
Biết thế thì đã vô tri vô giác im lặng cho qua là được rồi, mở miệng xin lỗi làm gì.
“Hình như hôm nay anh có việc gấp cần làm đúng không, bây giờ em đã không sao rồi, anh trở về làm việc đi.”
“Không làm nữa.”
Xem ông chủ lớn như hắn nói ra câu đó dễ dàng chưa kìa.
Những việc cỏn con đó hiện tại không cần thiết nữa, bởi hắn đang còn có một việc lớn hơn phải làm kia mà.
“Ngoài chân ra, còn chỗ nào bị đau nữa không?”
“Còn có lưng… hơi khó chịu một chút.”
Trình Chấn Dạ không nói gì nữa mà vòng ra sau nhẹ nhàng xoa bóp lưng cho cô.
Những công việc thế này chẳng mấy chốc mà hắn đã thành thạo hết rồi, có thể đem về truyền lại cho nhân viên được đấy.
Uyển Nhiên ngoan ngoãn ngồi yên mặc cho hắn làm, vẫn hơi khó hiểu.
Bảo cô tự giác chuộc lỗi mà giờ hắn ngồi xoa bóp cho cô là sao?
Cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, một cô y tá bước vào khiến Uyển Nhiên giật mình nhưng người ngồi phía sau mảy may chẳng có chút động tĩnh.
Y tá và cô nhìn nhau, rồi bỗng nhiên cười đầy gượng gạo.
“Cô tỉnh rồi sao? Nếu cảm thấy không khỏe ở đâu thì nói với chúng tôi ngay nhé.”
“Vâng…”
“Thời gian này cô hạn chế vận động mạnh, nếu không các khớp xương sẽ hồi phục chậm hơn bình thường…”
“Vâng…”
Còn nữa…
Nhìn thấy ánh mắt của Trình Chấn Dạ, cô y tá vô thức hoảng hốt không nói thêm điều gì nữa mà vội quay người đi.
Rõ ràng những lời dặn dò cần lưu ý còn rất nhiều, nhưng lại chỉ nói ra được bao nhiêu đó.
“Em nghe rõ rồi chứ?”
“Sao cơ?”
“Không được vận động mạnh.”
Tất nhiên là cô nghe, nhưng chuyện này một mình cô quyết định được sao?
“Phải nói anh mới đúng chứ.
Anh mới là người cần nghe rõ hơn em đấy.”
“Họ bảo em, không phải anh.”
Trình Chấn Dạ hôm nay lại nghiêm túc vậy sao?
Không, cô suýt thì lầm to rồi, bởi câu sau của hắn mới khiến cô vỡ lẽ.
“Em không cần thiết phải vận động, một mình anh đủ rồi.”
Thế là bảo cô ngoan ngoãn nằm yên, chẳng phải là quá được lợi cho hắn hay sao!.