Nữ Sắc Và Ông Trùm


Về tới Club, cô cùng hắn bước tới cổng bỗng nhiên đứng lại.

Uyển Nhiên e dè đảo mắt sang hắn, trùng hợp thấy hắn cũng đang nhìn mình, cô khách khí cười nói, “Hay là anh vào trước đi.”
Nếu như cô cùng hắn sánh bước vào trong thì sẽ bị mọi người nói này nói nọ mất, cô cũng không muốn là tiêu điểm của sự chú ý đâu.

Hắn dù gì cũng là một người đàn ông thành đạt ở đây, hơn nữa còn lại là ông chủ.

Rồi nhìn lại cô xem, chỉ được cái xinh đẹp, chưa biết chừng lại bị thêu dệt nên câu chuyện dùng sắc đẹp quyến rũ ông chủ cũng nên.
Nhưng dường như trái lại với sự dè dặt của cô, hắn lại càng tự tin hơn thì phải.

“Sợ gì chứ?”
“Nhỡ có người nói không tốt…”
Lúc cô tiếp khách đi với người đàn ông khác thì chẳng để ý đến mấy thứ này, thế mà giờ lại bận tâm vì đi với hắn là sao.

“Em là bà chủ thì ai dám nói gì em?”
Chưa đợi cô phản ứng, hắn nói tiếp, “Kể cả có đi chăng nữa thì cũng không phải để ý, em có thể tùy ý sa thải.”
Phải rồi, hắn là ông chủ của nơi này thì nói sao cũng được, nhưng cho dù cô có là ai thì vẫn không thể tùy tiện như thế được đâu.

Trình Chấn Dạ đưa tay ra đợi cô, nhưng thấy cô vẫn còn do dự hắn liền trực tiếp cầm lấy tay cô bước vào trong.

Uyển Nhiên cũng không còn cách nào khác đành phải tỏ vẻ bình tĩnh hết sức có thể, mặc kệ con nai trong lòng đang không ngừng tìm cách trốn thoát.

Việc của cô là giữ vững sự xinh đẹp, sự thật là vẻ đẹp của cô là một điều đặc biệt có thể đánh bại hầu hết mọi cô gái ở đây.

Không cần biết thân phận thật sự của họ là ai, chỉ cần nhìn vào là thấy ngay một đôi trai tài gái sắc là được rồi.

Khách khứa lẫn nhân viên trong tòa nhà đi ra hay đi vào cũng đều ngoảnh lại nhìn hắn và cô, thật sự không ai có thể kiềm nổi bản tính tò mò nảy sinh trong lòng.

“Gì vậy, bạn gái của ông chủ đó sao?”
“Không phải chứ, kia là Lộ Uyển Nhiên cơ mà, hôm qua tôi còn thấy cô ta vào khách sạn cùng người đàn ông khác mà sao hôm nay lại...”
“Chuyện gì vậy, đó có phải cậu chủ Trình không?”
“…”
Đó, muốn không nghe cũng khó.

Họ có miệng họ nói, cô nghe được thì những lời họ nói sẽ truyền đến tai, có muốn tránh cũng tránh không được.
Vào thang máy, Trình Chấn Dạ buông tay cô ra, sau đó đặt vào lòng bàn tay cô chiếc khăn tay màu lục.

Ban đầu cô còn không hiểu gì nhưng sau khi thấy lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi thì mới ngỡ ra.

Những lúc căng thẳng hay hồi hộp cô đều bị ra mồ hôi tay, mãi vẫn không khắc phục được tình trạng này.

Hôm nay hắn không mang theo tiền mặt bên người, nếu không thì có lẽ đã đưa cho cô tiền mặt thay vì khăn tay rồi.

Hắn đưa cô tới phòng làm việc, Dục Sơ nhìn thấy hai người đi cùng nhau cũng bị lay động bởi sự đẹp đôi của họ, có chút bất ngờ, thế là đã đăng kí kết hôn xong rồi sao.

Vậy là đã có bà chủ, từ nay anh cũng nên đổi cách xưng hô với cô rồi.
“Cậu Trình, cậu Tạ đang ở bên trong.”
“Tạ Nhân Phi?”
Sao lại đến nữa rồi, dự cảm là ngày hôm nay của hắn sẽ ồn ào lắm đây.


“Really? Trình Chấn Dạ cậu không đùa đấy chứ.”
Hôm trước hắn nói là hắn có vợ là chuyện này ư? Anh còn tưởng là hắn nói đùa cơ, ôi thật sự nằm ngoài dự đoán của anh rồi đấy.

Người phụ nữ đầu tiên bước vào cuộc đời Trình Chấn Dạ!
Cũng may là hắn nhanh hơn một bước, chứ suýt chút nữa thì Uyển Nhiên đã trở thành tân đối tượng Tạ Nhân Phi để mắt tới rồi.

“Lộ Uyển Nhiên? Tóm lại là cô đã bị cái gì của cậu ta thuyết phục vậy? Kết hôn ư, không thể tin được!”
Tất nhiên là vì tiền rồi, còn là vì cái gì được.

“Tạ Nhân Phi, rốt cuộc cậu có ý gì vậy?”
“Cậu kết hôn là một điều sỉ nhục đối với tôi đó biết không.”
Một người chưa từng trải qua một cuộc tình nào, đến bạn gái cũng chưa từng có vậy mà giờ đây lại kết hôn trước một người dày dặn kinh nghiệm về tình trường như anh.

Lúc trước anh còn mạnh miệng cá cược rằng Tạ Nhân Phi sẽ kết hôn trước, còn Trình Chấn Dạ sẽ độc thân cả đời nữa cơ, kết quả giờ đây lại bị hiện thực quật ngã.

Đúng là nói trước bước không qua! Nói ít làm nhiều như hắn có phải tốt hơn không.

Uyển Nhiên nhìn hai người đàn ông trước mặt, có vẻ mối quan hệ giữa họ rất thân thiết thì phải.

Dục Sơ từng nói Trình Chấn Dạ là người không dễ tiếp xúc, cũng khó có ai làm thân được với hắn.

Nhưng Tạ Nhân Phi thì khác, có lẽ là tên ồn ào phiền phức hắn có đẩy cũng không đẩy ra được.

Sau ba tiếng gõ cửa có trình tự cánh cửa được mở ra, Dục Sơ bước vào.
“Cậu Trình, Ôn quản gia muốn gặp cậu.”
Tạ Nhân Phi bất giác nhìn sang hắn.

Chuyện gì nữa đây, sao người nhà họ Hoắc lại tới nữa rồi? Chỉ cần thấy người bên đó tới thì sẽ là lành ít dữ nhiều.
“Cho ông ta vào đi.”
Dục Sơ quay ra mời người đàn ông vào trong.

Người đàn ông này tầm độ tuổi trung nhiên, đầu tóc đã lổm chổm vài sợi tóc bạc.

Ôn quản gia nhìn mọi người xung quanh, cũng không kiêng dè mà nói thẳng, “Ba ngày nữa là tiệc mừng thọ của lão gia, mời đại thiếu gia về dự tiệc.

Ngày hôm đó người nhà họ Thẩm cũng sẽ tới, mong đại thiếu gia nể mặt.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui