Nam Dật lái xe đến dinh thự Nam Hạ.
Giờ này không có Lý Nam Thành ở nhà, ông cũng là ba của anh em Nam Dật.
Khi người hầu mở cổng, Nam Dật lái xe vào bên trong.
Mới vào đến cửa chính, đã được mẹ con Lý Nam Di chăm sóc đặc biệt.
Nghe qua có mùi không thơm phát ra à nha.
Phó Tử Hoa mẹ của Lý Nam Di lên tiếng khi thấy Nam Dật bước vào:
" Nhà này không có chủ à, vào nhà không biết chào hỏi sao, mẹ ngươi không dại ngươi sao?"
Nam Dật tay nắm thành quyền, nếu người phát ra lời đó không phải phụ nữ đã được anh cho một quả đấm vào mặt rồi.
" Nhà có chủ, nhưng tôi nhớ không lầm chủ nhà không phải là bà "
" Tôi cảnh cáo bà lần cuối còn xúc phạm đến mẹ tôi thì đừng có trách "
Lý Nam Di ngứa miệng nhảy vào:
" Ai cho anh chỉ tay vào mặt mẹ tôi, đúng là hỗn láo, tôi sẽ mách với ba "
Nam Dật được phen cười khinh thường.
" Cô tưởng tôi sợ chắc, nếu không vì danh dự Lý gia mấy đời tôi đã cho mẹ con cô và ông ta ra đường mà ở từ lâu, đâu tới lượt cô đứng đây đôi co với tôi "
" Mày! Mày! "
Phó Tử Hoa tức không nói ra lời.
" Mày cái gì, mẹ con cô bớt nói lại không ai bảo câm đâu "
Lý lão phu nhân đã nghe toàn bộ sự việc, từ lúc Nam Dật lái xe vào bà đã ra khỏi phòng.
Hơi chậm do sức khỏe không còn tốt, bà ở trên lầu đã nghe đoạn đối thoại của Nam Dật và mẹ con Lý Nam Di.
" Bà nội thiên vị quá, rõ ràng anh cả thất lễ với mẹ cháu trước mà "
Lý Nam Di ra vẻ ủy khuất nói.
" Tôi không phải bà nội của cô, mong cô tiểu thư nhà ai kia đừng gọi bừa "
Lý lão phu nhân kiên định nói.
Bà quay sang nói chuyện với Nam Dật, mặc kệ mẹ con cô ta hậm hực.
" Nam Dật con tìm bà nội có việc sao, lên phòng của bà rồi nói "
Lý lão phu nhân rất ôn nhu với cháu trai, cái dáng vẻ bất cần với Lý Nam Di bà đem cất đâu mất rồi.
Nam Dật thẳng thắn nói luôn, anh muốn cho mẹ con của Lý Nam Di phải nôm nốp lo sợ, Nhược Hy không phải dễ ức hiếp nên anh chẳng phải sợ họ làm hại đến em gái anh.
Anh cũng thừa sức bảo vệ em gái, còn có cả Cố Thần Vũ nữa.
" Cháu muốn đưa bà đến gặp em gái của cháu "
Lý lão phu nhân nghe đến đây không cầm được giọt nước mắt hạnh phúc.
" Cháu nói là thật sao? "
" Vâng ạ "
" Chúng ta đi thôi bà, Nam Dương đang đợi "
Nam Dật dìu lão phu nhân ra xe lái đi khỏi dinh thự.
Bên trong dinh thự lúc này có hai người đang thất thần, lo sợ nếu con gái thật sự của Lý gia trở về chẳng phải chuyện năm xưa sẽ được điều tra lại sao.
Không ổn thật rồi cần phải ngăn chặn lại.
Bà ta lấy điện thoại gọi cho một người nói:
" Anh, em có chuyện cần sự giúp đỡ của anh "
Đầu dây bên kia cũng đã nhận lời gặp mặt, Phó Tử Hoa mới thở phào nhẹ nhõm.
! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !.
Nam Dật lái xe đưa bà nội đến khách sạn tìm Nhược Hy trước, khi nào có kết quả Nam Dương sẽ đến sau, trên đường đi Nam Dật cũng kể mọi chuyện một cách nhanh nhất đủ để cho bà anh được rõ.
30 phút sau Nam Dật và bà nội đã có mặt ở phòng của Nhược Hy.
Thần Vũ và Nhược Hy ngồi trên giừơng cả hai đều bất ngờ khi chưa xác định rõ mà Nam Dật đã đưa bà đến đây.
Lý lão phu nhân và Nam Dật ngồi ở sofa, càng nhìn Nhược Hy lão phu nhân càng khẳng định, cô có đôi mắt quá giống Hạ Trân con dâu đã mất của bà.
Lão phu nhân tâm trạng gặp cháu vừa vui, vừa thương cho cháu gái, con bé không được gia đình bên cạnh yêu thương như những đứa trẻ khác thật đáng thương.
Bà không cầm được lòng mình đã để nước mắt rơi dài trên má.
Nam Dật đưa tay vỗ nhẹ lưng bà, an ủi bà anh nói:
" Bà nội đừng kích động quá, không tốt cho sức khỏe "
Nhược Hy nhìn bà khóc lòng cô cũng đồng cảm chua xót theo, cô xuống giừơng nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh bà, cô nói:
" Bà đừng khóc, không hiểu sao cháu thấy bà khóc, cháu không được vui "
Thần Vũ cảm nhận được tâm linh tương thông giữa anh em ruột và bà cháu.
Càng tiếp xúc gần càng thấy họ rất giống người một nhà.
Tính cách của cô không mấy gì khác Lý Nam Dật.
Có thù nhất định phải trả, mức độ thế nào tùy tâm trạng.
Sở dĩ trước đây Nhược Hy không trả đũa Phó Tử Yên là vì nể mặt Thẩm Thiên Long, nhưng giờ thì không chắc, ở bên Cố Thần Vũ luật là của anh, chỉ cần cô muốn chuyện gì anh cũng đáp ứng.
" Bà hơi xúc động chút thôi, bà không sao "
Lão phu nhân nắm tay Nhược Hy thật chặt như thể bà sợ buông cô ra sẽ không gặp cô nữa.
Khoảng thời gian trôi qua khá nhanh, tính từ lúc mấy người bọn họ rời khỏi nhà hàng cho đến bây giờ cũng đã gần 4 tiếng đồng hồ rồi.
Lúc này Nam Dương cũng đã đến trước cửa phòng, anh đứng bên ngoài nhấn chuông cửa phòng.
Ting! Ting! Ting
Á Hiên ra ngoài mở cửa cho Nam Dương vào bên trong.
" Bà nội cháu đến rồi "
Nam Dương lễ phép chào bà.
Lão phu nhân vui vẻ gật đầu nói:
" Cuối cùng cháu cũng đã đến "
Nam Dương cầm phong bì trên tay ôn nhu nói:
" Kết quả đã có nhưng cháu chưa xem, giờ chúng ta cùng xem "
! ! ! ! ! ! !.
.
Mong nhận được sự ủng hộ từ các bạn.
Xin chân thành cảm ơn.
.