Nữ Sát Thủ Tuyết Băng FULL


Tuyết Băng sáng sớm đã được các tỷ muội lôi dậy.

Trang điểm phấn son như một bức tượng phủ một lớp phấn dày.

Hai mắt nặng trĩu.

Chiếc mũ phượng và y phục cưới của Vương phi được đưa đến ngày hôm qua.

Y phục đính rất nhiều hạt ngọc, trân châu quý giá.

Được thêu tỉ mỉ từng đường kim mũi chỉ.

Là giá y của hoàng viện cẩm phường làm gồm hai mươi tú nương làm gấp gáp trong ba ngày liên tục.Ánh mắt hâm mộ của mọi người khiến Tuyết Băng cười đùa:- Nếu các tỷ tỷ muội muội thích thì cưới xong ta cho các người mượn mặc thử.- Muội cứ nói vậy chứ giá y của Vương phi ai dám lấy ra mặc.Thiên Tuyết lắc đầu.

Trong trường hợp khẩn trương vậy chỉ có Tuyết Băng mới có tâm trạng đùa cợt người khác thôi.Đội khăn trùm đầu phượng hoàng lên đầu.

Tuyết Băng được A Liên và Uyển Uyển đỡ bước đi đến cửa thì Âu Phong tuấn tú mặc y phục tân lang của Vương gia cũng hoàng viện cẩm phường làm đã đến sớm cầm tay cô đỡ cô lên kiệu hoa.

Bàn tay anh ấm áp nắm lấy tay cô như sợ buông ra cô sẽ chạy mất.Bà mai mối hô lên:- Mời Vương phi lên kiệu hoa.Cô nghĩ đám cưới cổ đại thật phức tạp và rườm rà.

Giá y và mũ phượng vừa nặng vừa nóng khiến cô khó chịu.

Muốn cởi chúng quăng đi nhưng vì chiếc vòng tay cô phải kiên nhẫn.

Bắt buộc mình chịu đựng.Cô nghe có người nói:- Đã đến trước phủ Vương gia.Bà mối lại nói:- Mời Vương phi bước xuống kiện.Một bàn tay ấm áp lại nắm tay cô, cả người được nhất bổng bế cô cùng bước qua chậu than hồng.Tiếng eo éo vang lên:- Nhất bái thiên địa.Cô được đỡ quỳ xuống rồi dập đầu.

Cái mũ nặng khiến cô muốn cắm đầu xuống đất.- Nhị bái Hoàng Thượng.Cô lại được đỡ cùi xuống rồi dập đầu.

Cái mũ nặng khiến cô khó chịu muốn cáu bẳn.- Phu thê giao bái.Kết thúc quá trình hôn lễ.

Tuyết Băng thở phào.- Đưa vào động phòng.Ngồi trên giường tân hôn.

Cô nhanh chóng giật khăn đội trên đầu xuống nhưng tay bị nắm lấy:- Vương Phi của ta không cần vội vã động phòng như vậy chứ.Cô không nghĩ anh cũng có mặt trong phòng tân hôn sớm vậy.

Không phải nói tân lang thường phải đi tiếp khách sao? Thật là lừa đảo.

Âu Phong gỡ chiếc khăn trùm đầu xuống.

Gương mặt thanh tú của cô ngay trước mắt khiến anh muốn hôn lên đôi môi đỏ thắm.Tuyết Băng đỏ mặt tức giận:- Ngươi mau đưa chiếc vòng tay đây.Ánh mắt đầy sắc tình của ai đó khiến Tuyết Băng ngại ngùng.Âu Phong cũng rất tò mò về bí mật của chiếc vòng mà mẫu thân để lại cho anh.

Nhưng hôm nay, anh có việc quan trọng hơn phải làm là động phòng.- Nàng còn chưa uống rượi giao bôi mà.Cô nghe anh sai nô tài:- Mang rượu tới.Ly rượu nhỏ được đưa tới hai người vòng qua tay nhanh uống cạn.- Ngươi vô sỉ.Tuyết Băng nóng bừng rên rỉ.- Ta còn có thể vô sỉ hơn nha.Bàn tay Âu Phong nhanh như chớp cởi bỏ y phục của hai người.Chiếc màn che được buông xuống! Hai thân thể hòa quyện vào nhau.Sau chiếc màn là một màn xuân sắc và kiều diễm đang diễn ra khiến người ta nóng đỏ cả mặt.Tuyết Băng biết mình đã bị lừa rồi.

Anh quá xảo quyệt.

Nhất định sẽ không để cô rời đi nửa bước.Tưởng có thể nhanh chóng trở về hiện đại nhưng hiện ta cô vẫn đang nằm trên giường.

Toàn thân đau nhức.

Sức lực như bị rút sạch.

Anh như con hổ đói lâu ngày không được cho ăn.

Liên tục không ngừng khiến cô trầm luân vào dục vọng.

Cũng thật thoải mái.

Cô cũng rất tận hưởng nó.

Kỹ thuật tốt khiến cô không cảm thấy chán ghét anh.

Ngược lại cũng cảm thấy hơi lưu luyến.

Có lẽ, cô cũng có chút thích anh.Đám tiểu thiếp một tháng không nhịn được khi bị lạnh nhạt.

Hối hả chạy tới chỗ Tuyết Băng kêu réo:- Lại là ngươi nữ nhân yêu tinh.

Chuyên quyến rũ vương gia của chúng ta.- Ta nhớ không lầm bây giờ đã khác xưa rồi.

Các người không sợ bị loạn côn đánh chết thì cứ tiếp tục kêu thêm một lần nữ nhân yêu tinh.

Ta không ngại nhưng các ngươi ngày mai không biết còn có thể mở miệng nói chuyện hay không? Haha.- Ngươi..

ngươi..- Ta không nghĩ các người lại có bệnh cà lăm.Dù không hiểu là bệnh gì nhưng họ biết chắc không phải thứ tốt đẹp mà cô ta đang cười nhạo họ.Cả đám tiểu thiếp không có địa vị nhưng đằng sau luôn có thế lực chống lưng.

Nên ngang ngược lên tiếng:- Ngươi cứ chờ đó.

Có một ngày Vương gia sẽ chán ghét người.Tuyết Băng vui vẻ nói:- Ta chỉ thấy các ngươi khiến người ta cảm thấy chán chết được.Cô ở trong phủ này cả tháng trời.

Không có đám tiểu thiếp ngu ngốc này làm thú giải trí thật sự là chết vì buồn bực rồi.Đám nữ nhân cổ đại này thật lắm chiêu trò.

Ai bảo nữ nhân ở đây hiền lành thì cô sẽ cười vào mặt họ.

Phải nói chính xác là độc ác nhất lòng dạ đàn bà..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui