2 con người lạnh lùng đi với nhau thì sao? Chắc chắn là cả quãng đường đi chỉ nói vài câu, ví dụ:
"đi đâu?" nó hỏi hắn
"ANH" hắn trả lời ngắn gọn
"bằng?" nó hỏi
"máy bay" hắn trả lời
5 phút sau:
"đi mấy ngày" nó
"3" hắn
"khi nào về" nó
"thứ năm" hắn
Quãng đường bay khá dài nên nó ngủ thiếp đi mà tựa vào vai hắn. Khẽ giật mình hắn nhìn nó, đưa tay vén mấy cọng tóc loà xoà trên khuôn mặt kia hắn mĩm cười khẽ nói "dùng sự lạnh lùng lấp đầy khoảng trống cô đơn là cách mà tôi đợi em 10 năm qua đó! Có lẽ em đã quên rồi phải không" cứ tưởng chừng là nó đang ngủ nhưng khi hắn nói thì nó lại nghe rõ từng chữ. Không lẽ Khánh là đứa bé năm đó sao?
"Linh Trang" hắn khẽ gọi khi chuyến bay sắp hạ cánh
"ừm ừm" nó dụi mắt rồi ngồi dậy. Máy bay hạ cánh. Đứng ở sân bay nó hít thở bầu không khí trong lành
"BỘP" 1 tên con trai đụng phải nó làm nó mém té may là có hắn đỡ. "THỊCH-THỊCH" trái tim nó nhún nhảy ở bên trong. Vì ai? Vì hắn đỡ hay vì người vừa đụng nó là Hoàng, người nó đã yêu rất sâu đậm 1 năm trước?
"xin lỗi, không sao chứ?" Hoàng hỏi nó khẽ gật đầu rồi nó phủi quần và kéo tay hắn đi. Hoàng đứng tần ngần "chẳng phải đó là Uyên Trân sao?"
"cô sao vậy" hắn hỏi nó
"không" nó lạnh lùng nhếch môi trả lời. 2 người về căn biệt thự ngay biển