Với vận tốc nhanh nhất nó cùng hắn về . Trong lòng nó như lửa đốt. Trái tim băng giá đập nhanh từng hồi. Nó nguyền rủa người ba đã sinh ra mình - 1 lão già phản bội, 1 lão già ăn cháo đá bát
"RẦM" cánh cửa bị nó đạp không thương tiếc
"mày là ai?" ba nó hỏi
"nín, ông không có quyền nói" nó chỉ tay vô mặt ông ta cất giọng lạnh lùng nhìn sang bên đó, mẹ nó đang nằm trên nền đất lạnh còn anh nó bị đám vệ sĩ giữ lại "mẹ" nó hét lên chạy tới chỗ mẹ mình đang nằm. Cảm giác đau đớn thắt chặt trái tim. Bên má mẹ nó bầm tím bởi những cái tát
"Linh Trang, con là Linh Trang?" ba nó hỏi, bên cạnh ông là 1 người phụ nữ xinh đẹp nhưng sắc sảo và chắc chắn là rất độc ác
"đúng là tôi tên Linh Trang nhưng tôi là Hứa Hoàng Linh Trang chứ không phải Dương Hoàng Linh Trang. Không ngờ ba tôi là lão già nhu nhược không biết xấu hổ. Tôi chưa bao giờ có ba" nó giương đôi mắt sắc lạnh nhìn
"con thật hỗn láo" ba nó giơ tay tát nó lập tức bị giữ lại
"ông chẳng là gì ngoài việc sinh ra tôi hết. Tốt nhất xem ai láo với ai. Có vẻ như ông đã có hết tài sản của mẹ con tôi rồi. Vậy tôi sẽ đi khỏi đây cùng mẹ và anh tôi. Thả anh tôi ra" nó lao tới tung những cước thật nhanh và rất mạnh vô 2 tên vệ sĩ "hai, đưa mẹ vô bệnh viện, anh lên dọn đồ cùng tôi"
"sao chúng ta có thể sống?" hắn hỏi
"còn 1 thứ vô cùng quan trọng ông ta chưa lấy" nó nháy mắt rồi đi dọn đồ trước sự chết lâm sàng của ba nó!