Vậy là đã xong kì thi HKI mệt mỏi. Nó thu dọn sách vở rồi bước ra khỏi lớp mặc cho 2 vị giám thị coi thi trợn mắt búng má nhìn. Đang chuẩn bị đi về thì có cô bé chắc lớp 7 tới tìm nó.
"chị là Uyên Trân phải k? " cô bé hỏi
"ừm" nó lạnh lùng trả lời
"anh trai em muốn gửi cho chị cái này" dúi vô tay nó 1 bức thư kèm cái nháy mắt rồi cô bé đi luôn
Chẳng hiểu gì nó vừa đi vừa bóc ra đọc. Vừa đọc xong nó xém lọt cống. Rủa thầm kẻ gửi thư ình nó lia tay cho bức thư bay theo gió.
15t, cái tuổi đáng ra phải vùi đầu vào học hành mới đúng, vậy mà nó phải vừa đi học vừa đi làm quần quật suốt từng ngày. Nó k có bạn cũng k hề biết đến ngày Chủ Nhật. Nhưng nó vẫn luôn đứng đầu trường về mọi thứ : học tập, quậy phá, đánh nhau,... Số lượng GV nghỉ dạy vì nó đã lên tới đỉnh điểm, đâu ai biết rằng nó làm vậy để che giấu sự cô đơn? Nó là Nguyễn Hoàng Uyên Trân người đc mệnh danh là "siêu quậy băng giá". Dơ tay xem đồng hồ, nó rảo bước nhanh hơn đi mà như chạy, có lẽ nó sợ muộn giờ làm. Cùng lúc đó có 1 kẻ đã lượm đc bức thư trời đánh thánh vật kia
"haha thư tỏ tình" tên đó cười như dại khy thấy bức thư
"điên, về" bạn tên đó kéo lên xe
***
"muộn lại bị chửi cho coi" nó lầm bầm rồi chạy tới tiệm bánh BAKERY. Vội vàng nó không để ý xe cộ gì... Ánh đèn chói lóa quá, nó khựng lại "KÉTTT"
"muốn tự tử hay sao mà đứng ngay giữa đường vậy?" hắn mở cửa bước ra
"vội" nó đáp ngắn gọn rồi chạy đi
" xì, điên " hắn nguýt dài rồi tiếp tục hành trình