Bên ngoài sương mù tràn ngập, trong phòng lại dịu dàng thắm thiết.
Hình Lộ đôi tay trắng nõn đặt trên vai Triệu Bác, thả lỏng thân thể thừa nhận Triệu Bác va chạm.
Khuôn mặt ửng hồng, khóe miệng tràn ra tiếng rên rỉ đứt đoạn.
"Triệu Bác......" Hình Lộ kẹp chặt tiểu huyệt lại kêu Triệu Bác một tiếng.
"Hình Lộ......!Bảo bối." Triệu Bác không nhịn được hôn toàn thân Hình Lộ.
Trứng rung đã bị côn thịt thật lớn của Triệu Bác đẩy mạnh đến chỗ sâu nhất trong cơ thể Hình Lộ.
"Triệu Bác......" Hình Lộ lại mang theo tiếng khóc nức nở gọi hắn một câu.
"Đừng làm chuyện gì nguy hiểm có được không." Thời điểm nói ra lời này Hình Lộ toàn thân đều run rẩy.
Ngày hôm qua quá khát vọng Triệu Bác, khát vọng đến nỗi nàng chỉ muốn bị hắn hung hăng chiếm hữu, căn bản không có thời gian tâm tư nghĩ đến chuyện khác.
Nhưng mà hiện tại......
Hình Lộ hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Triệu Bác, người này đã hoàn toàn đi vào trong lòng nàng, chiếm hữu một ví trí quan trọng nhất trong tim nàng.
Người này ở trong thế giới hoang vu đáng sợ của nàng rắc một hạt giống, làm nơi đó mọc đầy hoa cỏ cây cối xinh đẹp.
Nhưng mà hiện tại người này lại muốn bứt ra rời đi sao?
Sao lại có thể?
Nhưng mà......
Hình Lộ tuyệt vọng nhìn Triệu Bác.
Mẹ Triệu Bác nói, đối với hắn, nàng vô cùng đặc biệt.
Mẹ hắn còn nói, Triệu Bác rất yêu nàng.
Chính là, cứ cho rằng nàng là người yêu của hắn đi, nàng cũng không biết nên làm như thế nào để dập tan suy nghĩ nguy hiểm của Triệu Bác.
Triệu Bác nhìn như đối với cái gì cũng đều nhàn nhạt, không có yêu cầu đòi hỏi.
Nhưng Hình Lộ biết, người này trong xương cốt là phi thường quật cường.
Chuyện gì đã quyết định thì chín con trâu cũng không ngăn cản được.
Nhưng đúng là bởi vì hiểu rõ hắn như vậy, mới làm cho Hình Lộ trở nên tuyệt vọng.
Nàng chỉ có thể phí công khóc thút thít, một lần lại một lần cầu xin hắn.
Xin hắn đừng bỏ rơi nàng, xin hắn đừng đi làm chuyện gì nguy hiểm.
Nàng......
Chịu không nổi!
Nghĩ đến, Hình Lộ nhịn không được lại khóc lên.
Không tiếng động, nhưng lại tràn ngập nồng đậm, bi thương không sao hóa giải.
"Bảo bối......" Triệu Bác đau lòng ở trên mặt Hình Lộ lung tung hôn lên, liếm lấy những giọt nước mắt của nàng rơi xuống.
Nhưng mà nước mắt liếm đến trong miệng, thế nhưng thật đắng.
Triệu Bác trong lòng như bị ngàn mũi tên xuyên qua.
Hắn chật vật từ trong tiểu huyệt Hình Lộ lui ra, cũng không thèm để ý chính mình còn đang gắng gượng thật lớn.
Bàn tay đặt lên tiểu huyệt Hình Lộ, thương tiếc xoa xoa một phen.
"Bảo bối, có phải hay không làm em đau?" (Từ đây mình sẽ đổi cách xưng hô cho ngọt ngào 1 chút nhé ^^)
Thận trọng dò hỏi, Triệu Bác móc ra điều khiển từ xa, đem trứng rung đang ở trong tử cung Hình Lộ tàn sát bừa bãi tắt đi.
Ngón trỏ thon dài cùng ngón giữa với vào trong, đem trứng rung lấy ra.
"Thật xin lỗi bảo bối." Triệu Bác hôn môi Hình Lộ.
"Vừa rồi anh quá tức giận, mới có thể đối với em thô bạo như vậy.
Anh......"
Dừng một chút, hắn nhìn Hình Lộ: "Bảo bối, anh thực ghen tị."
"......"
"Triệu Bác......" Hình Lộ gọi hắn một tiếng, "Đừng rời khỏi em, đừng làm chuyện ngốc nghếch được không anh"
Triệu Bác: "......"
Thì ra, Hình Lộ bi thương như vậy là bởi vì sợ hắn xảy ra chuyện sao?
Chính là......!Có một số việc không thể không làm.
Lúc này, ở đây, hắn thật sự không dám đối với Hình Lộ mà hứa hẹn điều gì.
Đã tiến hành đến 99 bước, hắn không muốn cứ như vậy đánh mất quyền lợi vốn thuộc về mình.
Hắn chỉ có thể trầm mặc, càng thêm ôm chặt Hình Lộ.
Quả thực hận không thể đem Hình Lộ khảm vào trong thân thể, cùng mình vĩnh viễn không chia lìa.