Khi lái xe đến trung tâm thương mại thì bốn người đã đói đến mức da bụng dính vào da lưng.
Bọn họ nhìn xung quanh một chút, cuối cùng quyết định tiến vào quán cơm gần nhất.
Cơm nước xong xuôi thì sắc trời đã tối.
Triệu Bác nắm lấy tay Hình Lộ, đi vào trung tâm thương mại bên cạnh.
Bước tới khu quần áo nữ, nhân viên bán hàng bắt đầu giúp Hình Lộ chọn rất nhiều quần áo.
“Tiểu thư, cô có dáng người cao gầy, da trắng thế này thì mặc những bộ quần áo thế này sẽ làm nổi bật những điều đó.” Nhân viên bán hàng vô cùng nhiệt tình.
Thủy Thanh Hành và Tệ Dự yên lặng đi theo, nhìn thấy Hình Lộ đi vào phòng thay đồ thì Thủy Thanh Hành hai mắt sáng lên, định theo cô vào trong.
Chỉ nhìn qua là biết hắn đang suy nghĩ chuyện gì.
Tề Dự mỉm cười, níu chặt tay Thủy Thanh Hành lại, không cho hắn đi theo.
Tề Dự: “Hình Lộ mệt mỏi lắm rồi, để cô ấy nghỉ ngơi một chút.”
Thủy Thanh Hành: “...”
Mặc dù hắn không tình nguyện nhưng Tề Dự nói không sai.
Hai ngày nay Hình Lộ đều bị bọn họ giày vò không được nghỉ ngơi cẩn thận.
Chờ khi Hình Lộ thay xong quần áo thì mọi người nhanh chóng ra ngoài, khi bước đến lối ra thì bỗng truyền tới mấy tiếng ồn ào.
“Bảo bối...” Triệu Bác nắm tay Hình Lộ kéo cô vào lòng che chở cẩn thận, Tề Dự và Thủy Thanh Hành cũng đứng bên cạnh Triệu Bác, che chắn thân thể bé nhỏ của cô.
Chờ đến khi bọn họ đi tới mới phát hiện nguồn gốc của tiếng ồn.
Có một người đàn ông nằm như một tên ăn mày dưới đất, ngông nghênh đòi tiền bồi thường của trung tâm thương mại.
Hơn nữa, người này còn luôn miệng nói những câu lăng mạ nhân viên bảo vệ.
Nhìn thấy người đàn ông kia, Hình Lộ sợ đến run cả người.
Người đàn ông đó...
Người đàn ông đó chính là một trong những người đã cưỡng bức tập thể cô, sau khi cô bị cha dượng cưỡng bức.
Sắc mặt Hình Lộ tái nhợt, ngây người nhìn người đàn ông đó.
Tại sao ông ta lại ở đây?
Chẳng phải ông ta đã vào tù rồi sao?
Sao ông ta lại được ra ngoài rồi?
Chẳng lẽ cô lại phải tiếp tục sống những ngày tháng tối tăm thiếu sức sống đó sao?
Hình Lộ lâm vào thế giới của riêng mình, bóng tối bao trùm lấy cô.
Tay chân cô lạnh toát, cố hết sức thu mình vào trong vòng tay Triệu Bân.
Chỉ có một chút ấm áp này mới có thể mang đến cho cô cảm giác an toàn.
Ngay khi ba người đàn ông che chở cho Hình Lộ, đưa cô rời đi thì người đàn ông đang ăn vạ trên đất bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía mấy người vừa đi qua.
Ông ta khẽ híp mắt, nở nụ cười ngoan độc mà bỉ ổi.
Hướng vừa mới rời đi kia...
Trong lòng mấy người vừa đi qua, hình như có cả con điếm nhỏ mà trước đây ông ta từng chơi.
Người đàn ông liếm môi, dường như nhớ lại dư vị ngày xưa.
Không thể không nói, con nhóc đó chơi sướng thật.
Ông ta rất muốn gọi đám đàn em của mình tới hung hăng chơi cô đến chết thì thôi.
...
Bốn người ra ngoài, rời khỏi trung tâm thương mại.
Đến tận lúc lên xe thì Triệu Bác mới nhận ra sự không bình thường của Hình Lộ.
“Hình Lộ...!Hình Lộ...” Triệu Bác ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô.
“Đừng sợ...!Bảo bối...!Đừng sợ...” Triệu Bác cảm thấy mình đã dùng giọng nói nhu hòa nhất cả đời này: “Có anh ở đây, không ai có thể làm tổn thương em được.”
Hắn hôn nhẹ lên trán cô: “Thế nên, nói cho anh biết, em đang sợ điều gì? Không cần phải kìm nén trong lòng, em nói ra đi, nói cho anh biết, bọn anh sẽ cùng em đối mặt với nó.”
Hình Lộ nghe được những lời này của Triệu Bác thì giống như sống lại, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang an ủi mình.
Cô...!Thực sự có thể tin tưởng hắn sao?
Nhưng quá khứ đó vô cùng bẩn thỉu, cô làm sao có thể nói cho bọn họ biết được đây?
Không thể được...
Hình Lộ nhanh chóng chối bỏ suy nghĩ này.
Không được...
Cô không dám.
Quá khứ đó quá bẩn thỉu, thân thể cô cũng quá bẩn thỉu.
Nếu như cô nói hết mọi chuyện cho ba người này, nhỡ đâu bọn họ không cần cô nữa thì sao?
Bây giờ cô thực sự không thể chịu nổi chuyện ba người đàn ông này không cần cô nữa, không chịu được cảnh họ dùng ánh mắt ghê tởm để nhìn cô.
“Bảo bối, buông ra...” Giọng nói lo lắng của Tề Dự vang lên bên tai Hình Lộ.
Cùng lúc đó, Tề Dự cũng không chút do dự đưa ngón tay mình vào trong miệng Hình Lộ.
“Bảo bối! Nếu em muốn cắn thì cứ cắn ngón tay anh, đừng cắn môi mình như vậy.”
Thì ra là vừa rồi Hình Lộ sợ hãi quá nên đã vô thức cắn chặt môi mình, bây giờ môi cô đã bị cắn đến bật máu.
Lúc này Hình Lộ mới phản ứng lại được, cảm nhận được trong miệng mình có vị máu tanh.
“Nào...” Thủy Thanh Hành từ trong xe lấy ra một chai nước khoáng: “Bảo bối, em uống chút nước đi!” Nói xong, hắn đưa nước đến tận môi Hình Lộ.
Hình Lộ nhìn Thủy Thanh Hành và Tề Dự, cuối cùng cô cũng không nhịn được nữa, nước mắt rơi như mưa.
Những giọt nước mắt rơi lên tay Triệu Bác khiến bàn tay hắn nóng rực, không tự chủ được run lên một cái.
Ba người đàn ông nhìn nhau, đồng thời cũng ăn ý chú ý đến tình hình bất thường của Hình Lộ.
Bây giờ Hình Lộ không muốn nói, bọn họ cũng không ép buộc cô.
Nhưng bọn họ chắc chắn cô đang đè nén một chuyện trong lòng, hơn nữa chuyện đó còn không phải là chuyện dễ chịu gì.
Triệu Bác lái xe thật nhanh về nhà.
Chờ khi tới nơi thì Hình Lộ đã ngủ thiếp đi.
Hắn nhẹ nhàng ôm cô đặt lên chiếc giường mềm mại.
Triệu Bác tới phòng mẹ Triệu nhìn một chút, mẹ hắn đã ngủ rồi.
Đến khi quay trở lại phòng thì những gì hắn nhìn thấy là Tề Dự đang dựa vào tường, còn Thủy Thanh Hành đang khó chịu vò đầu bứt tai.
Triệu Bác châm một điếu thuốc, hít sâu một hơi, phun ra một làn khói rồi nhìn hai người kia.
“Hình Lộ bắt đầu thay đổi cảm xúc từ khi nhìn thấy người đàn ông ở trung tâm thương mại kia.”
Người đàn ông kia...
Tề Dự híp mắt suy nghĩ, sau đó lôi điện thoại ra, sải bước xuống lầu.
Vừa đi vừa bấm một dãy số.
“Alo! Chú Vương, chú có thể điều tra giúp cháu một người được không? Chuyện là thế này...” Tề Dự dùng vài ba câu nói rõ mọi chuyện, sau đó lại quay trở lại phòng.
“Ba giờ nữa chú Vương sẽ gửi tư liệu về người đàn ông đó tới.”