Nữ Tế Nan Đương

Tô Na không tự giác cắn ngón tay, mờ mịt đi trên đường.

Lúc trước trong quán ăn, cô cảm giác khó chịu mỗi khi Tiểu Anh không ngừng hỏi về Tiêu Thế, cho nên tìm cái cớ để ra về sớm, muốn hù dọa hai người kia.

Không ngờ người bị dọa là cô.

Nếu hiện tại đã có quan hệ với Tô tiên sinh….. Nếu hiện tại đã có quan hệ với Tô tiên sinh…..

Nếu hiện tại đã có quan hệ với Tô tiên sinh…..

Có chết Tô Na cũng không thể ngờ được, có một ngày nào đó, chồng cũ và cha mình lại là quan hệ người yêu.

Nhưng nhìn bộ dáng nghiêm trang của hai người kia, cũng không giống đùa cợt.

Tô Na biết tính tình mình trẻ con, giống như chuyện chia tay Tiêu Thế, nhiều lúc cô vẫn thấy áy náy.

Hơn nữa khi trở về, hai người ở cùng nhay, Tiêu Thế cũng không tính là lạnh lùng, nên cô có cảm giác như hai người chưa từng chia tay, cũng rất vui vẻ.

Đôi khi cô cũng vô tình quên mất, cô và Tiêu Thế đã ly hôn.

Cho nên khi cô bạn kia tỏ ra quan tâm đến Tiêu Thế, cô cảm thấy như thứ gì đó của mình bị lấy mất, không hề thoải mái.

Lúc trước ly hôn không phải vì không thích, hiện tại tâm tình không nói nên lời, cũng không biết có phải là tình cảm vẫn còn hay không, nhưng có thể hiểu đại khái, cô luôn cảm thấy A Thế là của mình cô.

Nhưng hiện tại cô mới nhận ra, điều đó không đúng.

Không chỉ thế, người hiện tại đứng bên cạnh A Thế, lại là cha mình.

Từ trước đến giờ, Tô Na vẫn luôn hiếu kì về đồng tính luyến ái, cô cảm thấy mình giống như là một hủ nữ bí mất vậy. Cô lúc nào cũng tùy tùy tiện tiện, nên cũng không ai phát hiện ra, tâm tư của cô cũng rất tinh tế.

Tỷ như nói…. Nghĩ đến cha mình và A Thế đêm đêm ngủ cạnh nhau trên một cái giường, cô có chút buồn nôn.

Đến giờ phút này, tâm tư tinh tế của cô mới hiểu rõ được những chuyện thường ngày.

Ngày thường, vì sao hai người kia luôn ở cạnh nhau, ném cô sang một bên, giờ cô đã hiểu.


Cô còn buồn bực không hiểu vì sao quan hệ hai người đột nhiên tốt lên, hiện tại nghĩ lại, có lẽ là đang lén lút cô làm một số chuyện xấu hổ gì đó.

Cô thấy đỏ mặt thay hai người họ, cảm giác dạ dày run rẩy khó chịu.

Muốn nôn khan.

Cũng không biết lang thang bên ngoài bao lâu, căn bản Tô Na không muốn về nhà, nhưng lại không biết nên đi đâu, bất đắc dĩ đành vẫy một chiếc taxi, thuận tiện nêu tên một quán bar.

“Cô có chuyện không vui sao?” – Bác tài trung tuổi, hồn hậu nhìn khuôn mặt uể oải của cô qua kính chiếu hậu, quan tâm hỏi – “Đã muộn như vậy, con gái một thân một mình ở bên ngoài, không an toàn đâu.”

“……Cảm ơn bác.” – Tô Na miễn cưỡng cười cười, sau đó thở dài – “Dù sao cũng không có người quan tâm.”

Làm lái xe nhiều năm như vậy, tâm tư hành khách bác tài cũng hiểu tương đối rõ, vì thế ông cười tủm tỉm: “Thất tình phải không? Không nên quá đau buồn, cô còn trẻ mà, tương lai còn dài, đâu có ai biết điều gì đợi mình ở phía trước đâu.”

Thất tình?

Tô Na nghiêng đầu nghĩ nghĩ, ly hôn là mình đề nghị với A Thế, cho dù là thất tình, thì cũng không phải là mình….

Nhưng vì sao anh ấy lại vui vẻ, còn mình thì buồn bực muốn chết?

“Anh ấy từng nói là rất yêu cháu.” – Tô Na chậm rãi mở miệng, trong lòng vẫn có cảm giác chần chờ - “Nhưng chia tay không lâu, anh ấy có người yêu mới….. Hơn nữa lại là…Chị gái cháu.”

“…….Chuyện này có vẻ nghiêm trọng.” – Bác tài chần chừ một chút – “Chị ruột sao?”

“Vâng.” – Tô Na không hề nghĩ ngợi gật đầu – “Là người thân nhất của cháu.”

“Loại đàn ông như thế thì đáng vất đi, sao có thể làm chuyện như vậy được?” – Bác tài nói – “Cháu nên khuyên chị gái mình quay đầu, sau đó đá bay tên đàn ông thối kia.”

Tô Na ngẩn người: “…….A?”

“Cháu với bạn trai có tốt không? So với chị gái cháu?”

Tô Na lại ngẩn người.


Bởi vì cô phát hiện vấn đề này cô không có cách nào trả lời.

Lái xe thấy cô im lặng, kỳ quái hỏi: “Cô gái?”

Tô Na im lặng nhìn phong cảnh lướt ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: “Con người nhất định phải chọn một người tốt với mình để yêu sao? Không tồn tại tình yêu không có đạo lý sao?”

“…….Sao có thể thế được.” – Bác tài kinh ngạc nhìn cô, bật cười nói – “Cô cũng nói mà, đều là con người thôi.”

“?”

“Con người mà.” – Bác tài nhấn mạnh, thở dài – “Không có ấm áp thì không có cách nào hạnh phúc được.”

“……………”

“Không có hạnh phúc, sao có thể yêu đây?”

Cuối cùng Tô Na cũng không đi quán bar, ngoan ngoãn về nhà mình.

Vừa bước đến cửa lớn tiểu khu, đã nhìn thấy một dáng người cao lớn đứng đó.

Cô mím môi, cúi đầu, không thèm nhìn y một cái, muốn vòng qua người y bước vào.

Cánh tay đột nhiên bị người kia giữ chặt lấy, kéo lại.

“Đừng để Mạch Ngôn phát hiện.” – Ngữ khí Tiêu Thế chưa từng nghiêm túc như thế, giọng nói cũng trầm hơn so với ngày thường – “Giả vờ không biết gì hết.”

“…….”

Tô Na không thể tin được ngẩng đầu nhìn y. Đã xảy ra chuyện thế này, y không hề áy náy, lại còn không chút khách khí nào đưa ra yêu cầu thế này với cô.

Tiêu Thế vốn hiểu rõ Tô Na, y nhìn mặt là biết cô đang nghĩ gì, thản nhiên nói: “Anh không có gì phải xin lỗi.”


Là nói, anh ta cảm thấy ở cùng một chỗ với cha mình là chuyện bình thường sao?

Tô Na kéo tay y, giậm chân nói: “Anh cảm thấy là anh đã đúng?”

“Đương nhiên.” – Tiêu Thế thở dài, vỗ vỗ đầu Tô Na như bình thường – “Chúng ta chỉ là ở cùng nhau mà thôi, giống như hai người yêu nhau vậy, có gì sai đâu?”

Tô Na lăn lộn trong đam mỹ giới tám năm, cũng đủ để biết câu danh ngôn thiên trường địa cửu: Ta không sai, cũng không phải là đồng tính luyến ái, chẳng qua người ta yêu là nam nhân mà thôi.

Cô vẫn lấy mấy lời này để trêu đùa mấy bạn học hay giáo sư có khuynh hướng kỳ thị đồng tính luyến ái, nhưng không ngờ hôm nay bản thân mình lại rơi vào tình huống thế này, cảm thấy không thể nào chịu nổi.

Không có cách nào phản bác, không có nghĩa là cô sẽ chấp nhận.

Biết tính hướng của cha mình, còn yêu chồng cũ của mình, trong lòng cô vô cùng rối loạn, không nghĩ gì liền nói: “Lúc ly hôn hai người rất vui đi? Còn muốn tôi quỳ xuống xin lỗi, kỳ thật các người đã sớm thông đồng…..”

Chát!

Một cái tát không tính là mạnh vào mặt Tô Na, làm một bên mặt cô hơi hơi đỏ lên, những lời định nói nghẹn lại ở cổ họng.

Tính tình Tiêu Thế vốn rất tốt, cho dù ly hôn cũng không tức giận đến thế, phần lớn đều là yên lặng hoặc biểu tình bất đắc dĩ, vậy mà hôm nay lại động thủ.

Tuy rằng không đau.

“Đó là cha em.” – Tiêu Thế bình tĩnh nói, giọng nói ẩn ẩn tức giận không thể không chế được – “Em vẫn thích hồ nháo, làm chuyện gì cũng không nghĩ trước nghĩ sau, cho dù ly hôn anh cũng không thể nói gì hơn. Nhưng đó là cha em, người một tay nuôi dưỡng em thành người, em có biết điều đó không?!”

Lời này để hắn nghe được, sẽ thương tâm đến nhường nào?

Con người của hắn, rõ ràng là đã hết hy vọng cũng không hề biểu lộ ra mặt, chỉ biết lén lút vào góc mà khó chịu.

Nhiều năm như thế, em cũng phải hiểu được sự vất vả của hắn chứ?”

Tô Na bị Tiêu Thế mắng, im lặng hồi lâu mới chậm rãi đưa tay lên, lau nước mắt.

Nước mắt không biết chảy ra khi nào.

Cô vẫn cảm thấy ghê tởm, không thể chấp nhận.

A Thế vốn là chồng cô, cùng cô triền miên ân ái. Sau khi chia tay, cùng một thân thể, lại cùng cha mình ở trên giường làm cái chuyện đó.


Nghĩ đến làm cô lại thấy buồn nôn.

Không đồng ý thì có ích lợi gì chứ?

Tô Na nức nở lau nước mắt không ngừng tuôn ra, đầu càng cúi thấp xuống. Tiêu Thế bất đắc dĩ thở dài, vỗ vỗ đầu cô.

“Đừng khóc.”

Tô Na bật khóc to hơn, cả người đổ vào lồng ngực Tiêu Thế: “Hai người yêu nhau…vậy em phải làm sao bây giờ…..”

Có lẽ đây mới là điều khó chịu nhất.

Hai người yêu nhau, còn có ai yêu mình?

Tiêu Thế dở khóc dở cười đối với tâm tình trẻ con này của cô, lại không biết nên xử lý thế nào, đành bất đắc dĩ xoa xoa lưng cô,

Có lẽ là do cha mẹ ly hôn, nên cô mới thiếu cảm giác an toàn.

Như vậy xét ở góc độ mẹ kế…. Mình nên làm gì -_-|||

Tiêu Thế bị tâm tình của mình hung hăng囧 một chút.

“Chúng ta vẫn là người nhà.” – Suy nghĩ mãi, Tiêu Thế mới tìm được một câu duy nhất có thể nói – “Anh sẽ….” – cố gắng làm mẹ kế thật tốt….

Những lời này chưa kịp nói hết, chợt nghe tiếng bước chân dồn dập phía sau.

“A Thế….”

Tô Mạch Ngôn cau mày chạy đến, vừa muốn nói chuyện, lại nhìn đến cảnh hai người ôm nhau, ngạc nhiên một chút.

Tiêu Thế thân là một người mẹ kế vĩ đại, còn không ý thức được hành vi mình ôm Tô Na an ủi có gì không ổn. Bên kia Tô Mạch Ngôn đã điều chỉnh lại tâm tình, kéo Tiêu Thế đến gara.

“Làm sao thế?”

Tô Na từ trong lòng Tiêu Thế ló ra, hai mắt sưng đỏ, mũi vẫn sụt sịt, cũng đi theo.

“…..M…bà thông gia phát bệnh, vừa điện thoại tới…” – Tô Mạch Ngôn dừng một chút, lo lắng nhìn Tiêu Thế - “Vừa mới đưa vào ICU….”

(*ICU: Khu chăm sóc đặc biệt)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận