Nữ Thần Báo Tử (Tập 1: Đoạt Hồn)

Mọi người đổ xô lại quanh chúng tôi, gào ầm lên nói gì đó với tôi. Những cánh tay của con người chạm vào tôi, giật áo tôi, vỗ về tôi, an ủi tôi, một số khác lại tìm cách gỡ tay tôi ra khỏi Emma… Trong những sinh vật không màu sắc có hình thù quái dị kia đang tụ tập lại thành từng nhóm hai hoặc ba, nhìn chằm chằm về phía tôi, lầm bầm những từ tôi không thể nghe thấy và có lẽ nếu có cũng không thể hiểu được. Linh hồn của Emma đang dần quay trở lại với cơ thể của cậu ấy, nhưng vẫn còn một chút đỉnh khói đang bị hút về phía góc phòng.
Anh Nash sắp giữ lại được Emma rồi. Nhưng nếu anh ấy không khẩn trương lên, có lẽ sẽ không kịp. Giọng tôi bắt đầu mất dần âm lượng, cổ họng tôi giật liên hồi, và hai lá phổi gần như khô cong vì thiếu ôxy.
Và rồi làn khói xám cuối cùng cũng đã nhập nốt vào cơ thể của Emma, linh hồn đã hoàn toàn quay trở lại với cậu ấy.
Anh Nash thở hắt ra đầy khó nhọc, chớp chớp hai mắt, và đưa tay lên quệt mồ hôi trên trán. Tiếng thét của tôi cũng tắt hẳn, cuối cùng tôi cũng đã có thể ngậm mồm lại. Bức màn sương khói mờ ảo vụt biến mất trước mắt tôi.
Trong một giây, không ai cử động. Các bàn tay đang động vào tôi cứng đờ ra. Tất cả mọi người khựng lại trước sự thay đổi đột ngột trong bầu không khí, nhưng không phải vì những đám sương mờ đã biến mất mà là vì tôi đã ngừng hét.
Tôi quay sang nhìn Emma, tìm kiếm một dấu hiệu của sự sống. Sự chuyển động của lồng ngực, một cái nhúc nhích của ngón tay, hay thậm chí là một cái hắt xì hơi. Nhưng trong giây phút chờ đợi như bị tra tấn ấy, chúng tôi không nhận được một chút phản ứng nào từ Emma, và tôi tin rằng bọn tôi đã thất bại. Gã thần chết vô hình kia quá mạnh. Tôi lại quá yếu. Còn anh Nash chưa được thực hành bao giờ.
Và rồi Emma thở trở lại. Tôi đã gần như không nhận ra điều đó. Không một tiếng hổn hển, không một tiếng khò khè, không một tiếng ho hắng. Cậu ấy chỉ đơn giản là hít thở bình thường.
Tôi gục đầu xuống hai tay, nước mắt giàn giụa. Tôi bật cười phá lên nhưng không có âm thanh nào thoát ra. Tôi thực sự đã mất giọng.
Emma mở mắt ra, và câu thần chú như bị phá vỡ. Mọi người há hốc miệng kinh ngạc, cúi xuống nhìn Emma, rồi quay sang xì xào bàn tán với nhau.
Emma chớp mắt nhìn tôi, trán nhăn tít lại vì bối rối. “Tại sao mình lại… nằm trên sàn thế này?”
Tôi mở miệng ra định trả lời nhưng cổ họng đau nhói và tôi nhớ ra rằng mình đã mất giọng. Anh Nash nhoẻn miệng nhìn tôi cười toe toét, hân hoan trả lời thay cho tôi. “Không sao đâu. Anh nghĩ em chỉ vừa bị ngất thôi.”
“Mạch con bé rõ ràng là không còn mà” – người phụ nữ béo tròn kia ngồi phệt xuống sàn sau lưng Emma, mặt rất hoang mang – “Con bé đã… Tôi đã kiểm tra rất kỹ. Con bé đáng ra…”
“Bạn ấy chỉ bị ngất thôi ạ” – anh Nash khẳng định chắc nịch – “Chắc bạn ấy bị đập đầu xuống đất lúc ngã xuống nên ngất đi. Giờ bạn ấy không sao rồi ạ.” Để chứng minh, anh ấy nắm lấy tay Emma và kéo cậu ấy ngồi dậy, hai chân duỗi dài trên sàn.
“Em không được di chuyển bạn ấy đột ngột như thế!” – cô hiệu trưởng mắng anh Nash – “Nhỡ bạn ấy bị gãy cái gì thì sao.”
“Em không sao đâu ạ” – giọng Emma vẫn chưa hết bối rối – “Em chẳng bị đau ở đâu hết.”
Mọi người bắt đầu truyền tin cho nhau về tình hình hiện tại của Emma cho những người ở phía cuối phòng, không được chứng kiến tận mắt mọi chuyện. Những từ như “đã chết” và “mạch không còn” khiến tôi lại thấy căng thẳng, nhưng khi anh Nash với tay qua đùi Emma nắm lấy tay tôi, sự lo lắng ấy lập tức giảm dần.
Cho tới khi một tiếng thét thứ hai xé toạc bầu không khí đang dần yên tĩnh trở lại.
Các mái đầu ngoảnh lại và mọi người ồ lên kinh hãi. Emma và anh Nash sửng sốt nhìn qua vai tôi, và tôi ngoái đầu nhìn theo hai người họ.
Đám đông vẫn đang vây quanh lấy chúng tôi, nhưng qua các kẽ hở dưới chân mọi người, những gì tôi nhìn thấy được cũng đủ lắp ghép lại với nhau và đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Một ai đó khác vừa ngã xuống.
Tôi không thể nhìn ra là ai, bởi vì có người đã đang quỳ xuống hô hấp nhân tạo cho bạn ấy. Nhưng qua cái váy đen và cánh tay khẳng khiu nhỏ nhắn của người đang nằm dưới sàn, tôi biết đó là một cô gái xinh đẹp và còn rất trẻ.
Tay anh Nash siết chặt lấy tay tôi và tôi đọc được sự ân hận trong ánh mắt đầy căng thẳng của anh. Tôi dám chắc rằng anh cũng đã đọc được một điều tương tự trong ánh mắt tôi. Chúng tôi vừa làm một việc không thể tưởng tượng ra được. Chúng tôi đã cứu sống Emma và trả giá bằng sinh mạng của một người khác. Không phải của một trong hai người chúng tôi – mà của một cô gái vô tội, không liên quan.
Tôi nhướn hai lông mày lên, như muốn thầm hỏi liệu anh có sẵn sàng thử lại một lần nữa không. Anh nghiêm nghị gật đầu nhưng nét mặt không hề tự tin, rằng chúng tôi có thể thực hiện lại được điều đó. Trong đầu tôi thoáng hiện lên một chuỗi bi kịch có thể xảy ra: Nếu chúng tôi cứu sống được người này, gã thần chết kia sẽ lại lấy đi mạng sống của người khác. Và nhiều người khác. Hoặc có thể là một trong hai bọn tôi. Dù là ai đi chăng nữa thì chúng tôi cũng không thể có sức đấu lại với hắn trong cuộc chơi này.
 
Nhưng tôi không thể để ột ai nữa chết oan.
Tôi mở miệng ra để cất tiếng thét, nhưng không có âm thanh nào phát ra. Tôi đã quên mất rằng mình đã mất giọng, và lần này sự thôi thúc để cất tiếng thét trong tôi cũng không còn. Không hề có cơn hoảng loạn hay cảm giác đau đớn cào cấu trong cổ họng.
Kinh hãi, tôi quay sang tìm anh Nash để xin lời khuyên, nhưng anh cũng chỉ biết nhíu mày nhìn tôi. “Nếu em không thể cất tiếng thét, nghĩa là cô ấy đã đi rồi” – anh thì thào nói – “Sự thôi thúc trong em kết thúc ngay khi thần chết nắm được linh hồn của cô ấy.”
Đó là lý do tại sao khúc hát linh hồn của tôi dành cho Meredith kết thúc ngay khi bạn ấy gục xuống – chúng tôi đã không kịp níu giữ lại linh hồn của bạn ấy.
Suy sụp, tôi chỉ còn biết ngồi thẫn thờ nhìn mọi người vây quanh xác người bạn đã chết kia, cố gắng cấp cứu cho bạn ấy, và gọi người đến giúp. Đúng lúc ấy, một trong số những người xem đã thu hút sự chú ý của tôi. Bởi vì cô ấy không hề nhìn về phía cô bạn đang nằm sõng xoài trên sàn nhà, giống như bao người khác. Cô ấy đang đứng dựa lưng ở góc tường, nhìn chằm chằm về phía… tôi.
Cô ấy đứng yên, không hề di chuyển. Khi thấy tôi nhìn về phía mình, cô ấy từ từ nhoẻn miệng cười với tôi, đầy thân mật, như thể hai chúng tôi đang có chung một điều bí mật vậy.
Và đúng là chúng tôi đang có chung một điều bí mật thật. Cô ta chính là thần chết.
“Anh Nash…” Giọng tôi khản đặc, quờ tay tìm anh Nash, ngập ngừng không dám rời mắt khỏi người phụ nữ kỳ quái, đang đứng bất động kia.
“Anh nhìn thấy rồi.” Nhưng anh chưa kịp nói dứt câu thì cô ta đã biến mất. Tan biến vào không khí, âm thầm và đột ngột giống như anh Tod, và trong hoàn cảnh hỗn loạn như lúc này, cũng chẳng có gì là lạ khi không ai nhận ra điều đó, ngoài tôi và anh Nash.
Sự thất vọng và giận dữ bỗng từ đâu kéo tới, xâm chiếm lấy cơ thể tôi. Rõ ràng là thần chết đang chế nhạo chúng tôi.
Chúng tôi đã biết trước hậu quả việc làm của mình nhưng vẫn mạo hiểm làm, và giờ một người vô tội đã phải chết vì cái quyết định đó của chúng tôi. Và thần chết hẳn đã sớm biết chúng tôi không thể ngăn cô ta lại.
Nhưng điều tệ nhất là khi tôi nhìn vào Emma, người vẫn chưa hề biết mạng sống của cậu ấy đã phải đánh đổi như thế nào, tôi không hề cảm thấy ân hận vì sự lựa chọn của mình. Không một chút nào.
 
CHƯƠNG 17
VÀI PHÚT SAU, thông tin chi tiết đã được truyền tới tai chúng tôi thông qua đám đông giờ đang chuyển mọi sự chú ý sang cô gái vừa ngã xuống kia. Đó là một bạn học khóa dưới. Một thành viên của đội cổ vũ tên là Julie Duke. Tôi biết cái tên đó và lờ mờ nhớ ra khuôn mặt của bạn ấy. Julie rất xinh đẹp và được nhiều người quý mến, và nếu tôi nhớ không nhầm thì bạn ấy thân thiện và dễ chấp nhận hơn hẳn so với hầu hết các cô nàng vẫy-pom-pom-cổ-vũ.
Khi thấy vẫn không thể bắt mạch được cho Julie sau vài phút ngã xuống, người lớn bắt đầu khẩn trương lùa học sinh ra ngoài cửa. Anh Nash và tôi được phép ở lại vì Emma đi cùng xe với bọn tôi, nhưng các thầy cô khăng khăng bắt cậu ấy phải để cho nhân viên y tế kiểm tra cẩn thận đã rồi mới được về. Tất nhiên, việc cấp cứu cho Julie là ưu tiên hàng đầu hiện nay nên khi các nhân viên đến, cô hiệu trưởng lập tức dẫn họ tới thẳng chỗ Julie đang nằm.
Nhưng đã quá muộn. Ngay cả nếu tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, thì chỉ cần nhìn thái độ và cái cách họ không hề khẩn trương đưa bạn ấy lên cáng đi cấp cứu là hiểu. Một nhân viên y tế mặc quần đen, áo trắng bước tới chỗ chúng tôi đang ngồi, tay xách túi cứu thương. Chú ấy khám cho Emma rất kỹ nhưng không tìm thấy nguyên nhân gây ra tình trạng suy sụp vừa rồi của cậu ấy. Mạch, huyết áp, và nhịp thở đều rất ổn. Da dẻ cậu ấy hồng hào và khoẻ mạnh, hai mắt và các phản xạ đều... phản xạ tốt.
Cuối cùng họ kết luận là Emma chỉ đơn giản là bị ngất, nhưng vẫn khuyên Emma nên tới bệnh viện để kiểm tra lại kỹ hơn, phòng trường hợp có biến chứng nào khác. Emma cố tìm mọi cách để thoái thác nhưng cô hiệu trưởng đã lập tức nhấc máy gọi điện cho cô Marshall, mẹ Emma và cô ấy nói sẽ đến đón con gái mình ở bệnh viện.
Sau khi chắc chắn là chị Sophie đã có ngươi đưa về, tôi và anh Nash đi theo xe cứu thương đến bệnh viện, nơi Emma được đưa vào phòng chờ xét nghiệm. Và đợi mẹ cậu ấy đến. Ngay khi cô y tá vừa đóng cửa, đi ra ngoài, Emma lập tức quay sang nhìn bọn tôi đầy hoang mang và lo lắng.
‘‘Chuyện gì đã xảy ra thế?” - cậu ấy khoanh tròn chân ngồi trên giường bệnh - “Và mình muốn biết sự thật.”
Tôi liếc qua anh Nash, người đang loay hoay rút một đôi găng tay y tế ra khỏi cái hộp giấy treo trên tường, nhưng anh ấy chỉ nhún vai và gật đầu về phía Emma, ra hiệu cho tôi cứ tự nhiên. “Ừm…” - tôi ngập ngừng không biết nên kể đến đâu, hoặc diễn đạt thế nào cho dễ hiểu - “Cậu đã chết.”
“Mình đã chết á?” - Emma trợn tròn mắt nhìn tôi. Hiển nhiên đây không phải là câu trả lời cậu ấy đang mong đợi.
Tôi gật đầu. “Cậu đã chết và bọn mình đã đưa cậu quay trở lại.”
Emma nuốt nước bọt cái ực, hết nhìn tôi lại quay sang nhìn anh Nash – người đang chu miệng thối phồng cái găng tay dùng một lần kia - “Hai ngươi đã cứu sống mình á? Kiểu như là hô hấp nhân tạo ý hả?" - Tay và vai cậu ấy thả lỏng nhẹ nhõm, rõ ràng là cậu ấy đã nghĩ sẽ phải có chuyện gì đó… kỳ dị hơn cơ. Tôi định cứ thế gật đầu cho xong, nhưng rồi chợt nhớ ra là sẽ không có ai đồng tình với câu chuyện này của bọn tôi. Cần phải cho cậu ấy biết sự thật - hay ít nhất cũng phải là một phiên bản khác của sự thật.
 
“Không hẳn là như thế.” Tôi quay sang nhìn anh Nash cầu cứu.
Anh thở dài và ngồi xuống mép giường của Emma. Tôi ngồi phía trước, dựa lưng vào ngực anh. Suốt từ lúc cất tiếng linh hồn cho Emma tới giờ, tôi gần như không rời anh Nash lấy nửa bước và tôi cũng không hề có ý định làm như vậy. “OK, bọn anh sẽ kể cho em nghe chuyện gì đã xảy ra...” - Tuy nhiên, khi anh khẽ bấm vào tay tôi, tôi hiểu rằng anh ấy sẽ không kể cho cậu ấy nghe mọi chuyện, và anh ấy muốn tôi cũng vậy - “Nhưng trước tiên em phải thề là sẽ không kể chuyện này với bất kỳ ai. Không một ai. Không bao giờ. Kể cả khi em sống thêm 90 năm nữa và muốn được xưng tội trước lúc lâm chung.”
Emma nhe răng cười nhăn nhở và đảo tròn hai mắt. “Gớm, anh làm như em sẽ vẫn còn nhớ đến hai người khi em 106 tuổi và đang trút hơi thở cuối cùng ý.”
Anh Nash tặc lưỡi cuời rồi vòng tay ôm lấy eo tôi từ phía sau. Tôi dựa hẳn người vào lòng anh, cảm nhận được trái tim anh đang đập ở chỗ lưng mình. Khi anh mở miệng, hơi thở của anh thổi nhẹ lên tóc tôi, xoa dịu mọi cảm giác bất an trong tôi. Mặc dù tôi biết người anh ấy đang muốn trấn an tinh thần là Emma, chứ không phải tôi.
“Vậy là em thề chứ?” - anh hỏi lại và Emma gật đầu - “Em biết là Kaylee có thể tiên đoán được khi ai đó sắp chết, đúng không?” - Emma lại gật đầu, trông mặt cậu ấy có vẻ tò mò nhiều hơn là sợ hãi. Hoặc cũng có thể cậu ấy chỉ đang cố che giấu sự sợ hãi đó đi thôi - “Thỉnh thoảng, trong một số hoàn cảnh cụ thể... Kaylee còn có thể đưa họ quay trở lại được.”
“Với sự giúp đỡ của anh ý.” Tôi hấp tấp bổ sung thêm, nhưng rồi giật mình không biết anh Nash có muốn bị lôi kéo vào trong chuyện này không, hay là muốn giữ bí mật đó một mình. Nhưng anh đã hôn lên sau gáy tôi, trấn an tôi là không sao.
“Ừ, với sự giúp đỡ của anh” - anh đan tay vào mấy ngón tay tôi đang để trên đùi anh - “Cùng với nhau, bọn anh… đã làm cho em tỉnh dậy. Có thể hiểu nôm na là như thế. Giờ thì em không sao rồi. Bác sỹ chắc sẽ kết luận là em bị ngất do quá căng thẳng hoặc quá đau buồn thôi. Giống như kết luận khi nãy của nhân viên y tế.”
Trong gần một phút, Emma im lặng không nói gì. Mặc dù anh Nash đã sử dụng năng lực ảnh hưởng lên Emma để phòng xa, nhưng tôi vẫn cứ thấy lo lo, sợ rằng cậu ấy sẽ hoảng hốt hoặc bật cười chế nhạo bọn tôi. Nhưng cậu ấy chỉ chớp chớp mắt và lắc đầu. “Mình đã chết thật à?” - Emma lại hỏi lại - “Và hai người đã mang mình quay trở lại. Đáng ra mình phải gắn một con chíp đo sức khỏe nhỏ xíu vào trong đầu, để biết được khi nào sắp ngỏm củ tỏi mới đúng.”
Tôi mỉm cười, thở phào nhẹ nhõm vì Emma vẫn có thể nói đùa trong hoàn cảnh hiện nay, và anh Nash bật cười, rung hết cả người. “Chết hụt như thế là sống thọ lắm đấy.”
Emma cười xòa một cái rồi gương mặt trở nên nghiêm trọng hơn. “Lần này có giống như những lần khác không? Mình chỉ tự dưng đổ sụp xuống thôi à?”
“Ừ” - tôi chẳng thích phải ngồi nói chuyện về cái chết của cậu ấy một tẹo nào - “Cậu còn chưa kịp nói hết câu.”
“Tại sao?”
“Bọn anh cũng không biết” - anh Nash vội cướp lời tôi. Trên lý thuyết, sự thật đúng là như thế mà, mặc dù có thể không phải là toàn bộ. Nhưng tôi không muốn Emma có bất cứ dính dáng gì tới ả thần chết tâm thần, nham hiểm kia.
Emma đưa tay vuốt dọc theo mép ga trải giường, suy nghĩ một lúc rồi bật hỏi. “Làm sao cậu linh cảm được chuyện đó vậy?”
“Chuyện ý… phức tạp lắm. Mình cũng không biết phải giải thích thế nào cho cậu hiểu nhưng chuyện đó không quan trọng.” – Với tôi, điều quan trọng là Emma vẫn còn sống - “Điều quan trọng là cậu không bị làm sao.”
Emma bấm vào mấy cái nút trên điều khiển và đầu giường từ từ dựng lên. “Chuyện gì đã xảy ra với Julie thế?”
Đó chính là câu hỏi tôi đang sợ nhất. Tôi nhìn chằm chằm xuống mấy ngón tay đang xoắn xuýt vào nhau trên đùi, sau đó ngoái đầu ra sau nhìn anh Nash, hy vọng rằng anh ấy có câu trả lời nào nhẹ nhàng và đỡ đau lòng hơn câu “Bạn ấy đã chết thay cho cậu.”
Nhưng xem ra câu trả lời của anh cũng chẳng khá hơn gì tôi. “Bọn anh đã cứu sống em và nếu cần bọn anh sẽ vẫn làm lại điều đó. Nhưng cái chết cũng giống như cuộc đời vậy, Emma ạ, cái gì cũng có giá của nó.”
“Có giá á?” - mặt Emma trắng bệch, tay nắm chặt lấy cái điều khiển - “Hai ngươi đã giết Julie để cứu em á?”
“Không!” - tôi nhoài người sang nắm lấy tay Emma, nhưng cậu ấy lùi vội ra đằng sau mấy cái gối, mặt mày thất kinh - “Bọn mình không dính dáng gì tới cái chết của Julie hết! Nhưng khi bọn mình cứu sống cậu, bọn mình đã vô tình tạo ra một khoảng trống và phải có người lấp vào chỗ đó.” Mặc dù sự thật không phải hoàn toàn là như vậy, nhưng tôi không thể giải thích với Emma về chuyện đáng ra mạng sống của cậu ấy chẳng phải đánh đổi với bất cứ thứ gì hết, mà không nhắc tới bean sidhe, thần chết, và những loài hắc ám hơn mà bản thân tôi còn chưa hiểu hết.
Nguời Emma đã thả lỏng hơn một chút, nhưng vẫn không hể có ý định xích lại gần chỗ tôi và anh Nash. "Cậu có biết điều đó lúc cậu cứu mình không?” Lại một lần nữa tôi bất ngờ trước sự nhạy bén và những câu hỏi sắc sảo của cô bạn thân. Cậu ấy mà là bean sidhe chắc sẽ khá hơn tôi rất nhiều.
Anh Nash hắng giọng, trả lời. “Bọn anh biết khả năng đó có thể xảy ra. Nhưng trường hợp của em là một ngoại lệ, vì thế bọn anh đã hy vọng rằng điều đó sẽ không xảy ra. Hơn nữa bọn anh không thể biết được ai sẽ là người thay thế.”
Emma nhíu mày. “Vậy là cậu đã không có linh cảm gì về cái chết của Julie à?”
“Không, mình-..” Không hề. Tôi thậm chí còn chưa hề nghĩ về chuyện ấy cho tới khi Emma đặt câu hỏi – “Tại sao em không có linh cảm gì về Julie thế anh?” - tôi quay ra hỏi anh Nash.
“Bởi vì lý do cô ấy phải chết…” hay nói đúng hơn là lý do thần chết quyết định bắt lấy linh hồn của bạn ấy – “… không hề tồn tại cho tới khi chúng ta đưa Emma quay trở lại. Như vậy cũng có nghĩa là Julie đáng ra chưa đến số phải chết.’’
“Bạn ấy đáng ra chưa đến số phải chết à?” Emma ôm lấy cái gối vào trong lòng.
“Đúng vậy” - tôi dựa người vào lòng anh Nash và ngay lập tức cảm thấy có lỗi, bởi vì Julie ra đi khi vẫn chưa có ai để dựa vào. Vì thế tôi ngồi thẳng dậy, nhưng tay vẫn nắm lấy tay anh - “Có chuyện gì đó không bình thường đang xảy ra. Bọn mình đang cố gắng tìm hiểu nhưng chưa biết phải bắt đầu từ đâu.”
“Thế mình đã đến số phải chết chưa?” Chưa bao giờ tôi thấy bạn mình lại mong manh và sợ hãi đến như vậy.
Anh Nash quả quyết lắc đầu. “Đó là lý do tại sao bọn anh đưa em quay trở lại. Anh ước rằng bọn anh cũng đã có thể cứu được cả Julie.”
Emma nhíu mày. “Tại sao lại không thể ạ?”
“Bọn mình... trở tay không kịp” - tôi xịu mặt xuống, cảm thấy thất vọng và giận dữ với chính thất bại của bản thân - “Mình đã dồn tất cả vào cho cậu.”
“Ý cậu là sao…” Nhưng trước khi Emma kịp hỏi xong thì cửa phòng bật mở, bác sỹ và cô Marshall, mặt cắt không còn giọt máu, đi vào.
“Emma, xem ai tới đón cháu này?” Cô bác sỹ, tay cầm bệnh án, mỉm cười nói.
Cô Marshall lao tới ôm chầm lấy cô con gái, ghì chặt cứng vào trong lòng. Đột nhiên cái giường bên dưới bọn tôi trĩu hẳn xuống, làm tôi và anh Nash giật mình nhảy vội xuống đất. “Ối, cháu xin lỗi. Cô ngồi đi ạ.” Emma nhanh tay giấu vội cái điều khiển xuống dưới chân.
“Ừm... bọn mình về trước đây” - tôi vừa nói vừa đi giật lùi ra phía cửa - “Tối nay bố mình sẽ đến. Mình cần phải nói chuyện với bố.”
“Ơ... hôm nay bố cậu về à?” Emma, vẫn đang kẹt cứng trong vòng tay của mẹ, vội đưa tay gạt tóc mẹ sang một bên để có thể nhìn thấy mặt tôi, và tôi gật đầu.
“Mai mình sẽ gọi cho cậu, OK?”
Emma gật gật đầu, cuối cùng mẹ cậu ấy cũng đã chịu buông ra và ngồi xuống giường, và cô bác sỹ mở cửa cho anh Nash và tôi. Cậu ấy sẽ ổn thôi. Dù gì tụi tôi cũng đã cứu sống được cậu ấy. Ít nhất là cho tới lúc này. Và nếu may mắn, cậu ấy sẽ không phải gặp lại thần chết trong một thời gian rất rất lâu nữa.
Cô Marshall vẫy tay chào tôi và âm thanh cuối cùng tôi nghe thấy vọng ra từ sau cánh cửa là tiếng Emma than phiền với mẹ về việc bất tiện khi không có điện thoại trong những tình huống khẩn cấp như hôm nay.
Chúng tôi đi qua dãy phòng trực của y tá và tới phòng chờ của khoa cấp cứu. Bây giờ mới là 4 giờ chiều, và tôi gần như kiệt sức. Cảm giác nhồn nhột trong cổ họng nhắc tôi nhớ ra rằng giọng mình vẫn đang giống như tiếng một con ễnh ương.
Đúng lúc ấy, tôi nghe thấy một giọng quen thuộc đang gọi tên tôi từ cái hành lang trắng phía sau lưng. Tôi đứng khựng lại, còn anh Nash chỉ dừng lại khi nhận thấy tôi đang không đi tiếp.
“Anh nghĩ em cần phải uống một thứ gì đó ấm ấm cho cổ họng của mình. Có vẻ như hôm nay em đã dùng nó hết công suất rồi.”
Tôi quay đầu lại và thấy anh Tod đang cầm trên tay một cái cốc giấy bốc hơi nghi ngút.
Bên cạnh tôi, mặt anh Nash trở nên căng thẳng. “Có chuyện gì thế?” - anh hỏi. Nhưng anh đang nhìn tôi, không phải nhìn anh Tod.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui