Chương 10
“ANH KHÔNG NGỜ là em dám làm thế đâu đấy!”Anh Nash trầm trồ thốt lên, miệng anh nãy giờ vẫn đang cười không ngậm lại được. Trông anh có vẻ hơi... phấn khích quá đà.
“Làm gì cơ ạ?”
“Thì nhờ một thần chết vài nghìn tuổi giúp lấy lại linh hồn con người chứ sao.” - tiếng anh Tod vang lên từ băng ghế sau. Anh chàng đang cố tỏ ra nghiêm nghị nhưng ánh mắt lại lộ rõ vẻ hài lòng. Thậm chí là có một chút thán phục.
Tôi nhún vai, vờ như không quan tâm, nhưng thực ra trong lòng đang sung sướng âm ỉ. “Em nghĩ cũng chẳng mất gì nếu hỏi cô ấy.”
“Có thể đấy.” - anh Nash chỉnh lại cái quạt gió trước mặt – “Em quên là thần chết không thích bean sidhe và ngược lại à?”
“Chắc tại vì hai bean sidhe và thần chết đầu tiên em gặp lại là anh em ruột. Và cả hai đều không có vẻ gì là ghét em.”
Anh Nash cười phá lên, quay xuống nói với anh Tod.
“Đáng lẽ chúng ta nên giới thiệu Kaylee với ông Levi trước mới phải.”
“Vẫn còn thời gian mà.” Anh Tod đủng đỉnh nói, và lần này anh thực sự có hơi mỉm cười thật. Một chút thôi.
Levi là sếp của anh Tod, vị thần chết già nhất và nhiều kinh nghiệm nhất ở Texas. Có lẽ chỉ xếp sau cô Libby, người chủ yếu hoạt động ở phía Nam của đất nước. Nhưng dù thế nào thì ông ấy cũng đủ uy quyền để khiến hàng trăm Tử thần khác phải ngoan ngoãn phục tùng.
“Hai anh định kế hoạch thế nào?” - tôi với tay giảm bớt nhiệt độ trong xe xuống – “Em phải có mặt ở nhà lúc 10 giờ 30, vì thế tối nay chúng ta không thể tạt qua xem chỗ xử lý Hơi thở của Quỷ được. Vì thế... để ngày mai sau khi tan học được không?”
Anh Nash gật đầu, nhưng mặt anh Tod thì đang nhăn tít lại qua gương chiếu hậu. “Ý em muốn nói là giờ giới nghiêm của bố em còn quan trọng hơn linh hồn của Addison hả?”
“Anh không được phép có ý kiến gì ở đây, Tod ạ.”- anh Nash quay ngang người ra, nhìn cả anh Tod và tôi – “Kaylee và em chẳng nợ nần gì anh hay Addy hết. Vì thế nếu anh còn tiếp tục ăn nói kiểu như thế, bọn này sẽ không tham gia nữa.”
Cả hai anh ấy đều thừa hiểu tôi sẽ không bao giờlàm như vậy. Một khi tôi đã nói tham gia là tôi sẽ làm đến cùng. Nhưng...
“Nếu em về nhà muộn, em sẽ bị phạt cấm túc ngay. Và em sẽ càng không giúp được gì cho chị Addy nếu bị nhốt ở trong phòng như thế.” - tôi đưa mắt nhìn anh Tod – “Chị ấy vẫn còn thời gian đến thứ Năm mà. Chúng ta vẫn còn nguyên một ngày mai nữa.”
Thay vì trả lời, anh Tod chỉ cau có nhìn xuống sàn xe. Mãi một lúc sau anh mới chịu mở miệng hỏi. “Em không thể lén ra ngoài sau khi bố đã ngủ say à?”
Tôi gật đầu. “Có thể. Nhưng nếu bị phát hiện, hình phạt sẽ nghiêm trọng hơn rất nhiều, về muộn và lén ra khỏi nhà là hai việc hoàn toàn khác nhau. Em có thể về muộn vì bị tắc đường, xe gặp sự cố, hoặc mải buôn chuyện với Emma. Nhưng lén lút trốn ra ngoài chứng tỏ em đang làm điều gì đó mà bố em không khuyến khích tí nào. Và bố sẽ theo sát em mọi lúc, mọi nơi. Bố em đang cố gắng làm thật tốt vai trò làm bố của mình, vì thế nhiều khi có hơi hăng hái và tích cực quá mức.”
Trong khi mẹ của anh Nash và anh Tod lại quá dễ. Hơn nữa, cả hai anh ấy đều đã đủ tuổi rồi - anh Nash vừa tròn 18 tuổi hồi cuối tháng 8 - nên không còn phải chịu những cấm đoán vô lý của bố mẹ nữa. Đặc biệt là anh Tod, người không những đã đủ tuổi mà còn đã chết.
Làm sao có thể phạt cấm túc một người không hề tồn tại, về lý thuyết. Và có thể đi xuyên qua tường.
“Sao cũng được.” - anh Tod đưa một tay lên gãi đầu – “Em có thể trốn học ngày mai không?”
“Em cũng muốn lắm” - tôi nói, và hai mắt anh Tod sáng bùng lên. Cho tới khi tôi mở miệng nói tiếp –“Nhưng không thể. Em đã bỏ tiết cuối ngày hôm nay rồi. Nếu còn bỏ nữa, nhà trường sẽ gọi điện cho bố ngay.”
“Làm học sinh khổ thế đấy!” - anh Tod cau có thốt lên, còn tôi suýt nữa thì bật cười – “Anh sẽ rất mừng khi em tròn 18 tuổi.”
Và lần này thì tôi bật cười thật. “Em cũng vậy.”
“Cả ba chúng ta.” Anh Nash nói chêm vào. Nhưng xem ra lý do của anh không hề có liên quan gì tới việc giúp anh Tod hay chị Addison hết.
Nhưng với anh Tod cứ thỉnh thoảng lại bất ngờnhảy vào phá đám như thế này xem ra chúng tôi khó mà tìm được sự riêng tư cho bản thân.
Điện thoại của tôi kêu lên, đúng lúc tôi đang vào cua trên đường cao tốc. Đó là một số điện thoại lạ, chứng tỏ bố tôi vẫn chưa phát hiện ra chuyện gì.
Tôi bật nắp điện thoại lên và nghe điện thoại bằng tay phải trong khi tay trái vẫn tiếp tục cầm lái. “Alô?”
‘Kaylee đấy à?” Tiếng chị Addison nghèn nghẹt, giống như đang bị bóp cổ. Hoặc đang khóc.
“Chị Addy ạ? Có chuyện gì thế chị?” Tôi vội vàng hỏi. Anh Tod ngay lập tức nhoài người lên phía trước, áp tai vào điện thoại nghe cùng tôi.
“Anh Tod không có điện thoại, vì thế anh ý cho chị số của em.” - chị Addison sụt sịt nói – “Chị hy vọng là không làm phiền em.”
“Không sao đâu ạ. Có chuyện gì xảy ra hả chị?”Hơi thở ấm áp của anh Tod phả vào gáy tôi. Thật kỳ lạ, sao anh ấy không kiếm một cái điện thoại mà dùng nhỉ? À, người chết đâu thể đăng ký thuê bao…
“Là chuyện của Regan, em gái chị.”
“Regan làm sao?” Anh Tod sốt ruột hỏi, và hẳn là từ phía đầu dây bên kia chị ấy cũng đã nghe thấy tiếng anh.
“John Dekker đã đề nghị ký hợp đồng với con bé và Regan đã đồng ý!” - chị Addy hoảng hốt nói – “Ông ta đang trên đường tới đây bây giờ. John luôn đích thân mang hợp đồng tới tận nơi, ông ta không tin một ai hết.”
Trái tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt. John Dekker đang trên đường đến Texas, cùng với một tên quỷ hút linh hồn.
Nỗi kinh hoàng cùng sự sợ hãi tột độ bao trùm lấy tôi. Anh Nash lại nhoài người sang nắm lấy vô lăng, mặc dù tôi vẫn chưa hề bỏ tay ra. Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng chia nhỏ các suy nghĩ của mình ra, không để chúng tụ lại một chỗ làm cho tôi rối trí. Tôi cần phải phân tích từng cái, từng cái một.
Tôi quay sang gật đầu với anh Nash như muốn nói là mình vẫn ổn, và nhấn ga cho xe vọt đi trên đường cao tốc. Một chiếc xe tải vụt qua khiến tôi giật mình, xém chút nữa thì mất tay lái.
Có lẽ tôi nên dừng xe lại…
“Từ từ nhé, em gái chị đã bán linh hồn của mình đi rồi à?” Tôi bấm nút loa ngoài để ọi người trong xe cùng nghe, sau đó liếc qua vai xem có xe nào ở làn đường bên cạnh không. Nhưng tất cả những gì tôi nhìn thấy là khuôn mặt sợ hãi của anh Tod - một thứ biểu cảm rất khó tìm ở một thần chết.
“Tránh đầu ra!” Tôi ra hiệu cho anh Tod, rồi đưa điện thoại cho anh Nash cầm, trước khi tạt xe thật nhanh sang làn bên phải và tấp vào lề đường. Anh chàng thần chết ngoan ngoãn ngồi lại xuống ghế, mắt vẫn không rời cái điện thoại.
“Regan vẫn chưa ký hợp đồng. Nhưng ngay khi John Dekker tới đây, con bé sẽ ký. Làm ơn giúp em với, anh Tod. Con bé không chịu nghe em. Nhưng Regan biết là anh đã chết. Mọi người hãy tới nói cho con bé nghe những điều đã nói với em. Chuyện gì sẽ xảy ra sau khi con bé chết.”
“Tại sao em chị không chịu nghe chị?” Tôi dừng xe lại và gạt sang chế độ Đỗ, anh Nash cũng nhanh tay bấm nút báo hiệu dừng khẩn cấp.
“Regan nghĩ chị đang cố kìm hãm tương lai của con bé.” - chị Addy vẫn tiếp tục sụt sịt khóc – “Con bé nói đã quá mệt mỏi khi cứ phải sống trong cái bóng của chị.”
Anh Nash nói rất to vào trong loa. “Addy, mẹ cậu đâu?”
“Mẹ mình ra ngoài rồi và chẳng thấy nghe điện thoại.” - giọng chị đầy đau khổ. Chẳng cần chị ấy nói rõ tôi cũng đoán ra được là mẹ chị ấy lại đang đi kiếm thuốc và bỏ mặc hai chị em khi mà họ đang cần bà nhất.
“Thế mẹ cậu có biết việc em cậu sắp làm không?”Anh Nash hỏi tiếp.
“Có chứ, nhưng nói thế nào mẹ mình cũng không chịu hiểu. Mình đã nói đi nói lại với mẹ là Regan sắp bán linh hồn cho quỷ nhưng bà cho rằng mình chỉ là đang ví von, phóng đại sự việc lên mà thôi. Hơn nữa, trong mắt mẹ mình chỉ có tiền thôi, ngoài tiền ra bà chẳng quan tâm tới chuyện gì khác.”
Mặc dù chưa hề tiếp xúc với mẹ chị Addy, nhưng tôi có thể khẳng định là tôi ghét bà ta.
Anh Tod nhoài người tới và lần này là vòng tay ôm lấy cái ghế của anh Nash. “Giờ Regan đang ở đâu?”
“Bọn em đang ở nhà.” - chị Addy nói – “Nhà của mẹ em ở Hurst í anh. Anh còn nhớ đường tới đó chứ?”
Anh Tod gật đầu, rồi chợt nhớ ra là chị ấy không hề nhìn thấy anh. “Ừ.” Mặt anh bần thần, không biết nên bắt đầu giúp cô bạn gái cũ từ đâu.
Nhưng tôi biết. “Sau khi em chị ký hợp đồng sau, chắc chắn lão Dekker sẽ phải đưa em ý xuống Cõi Âm, giống như đã làm với chị, đúng không ạ?” Cả cái xe đột nhiên rung lên bần bật, khi một chiếc xe tải chạy vụt qua ngay trên làn đường bên cạnh.
Chị Addison giọng khẩn khoản. “Ừ, nhưng chúng ta không thể để điều đó xảy ra. Chúng ta phải ngăn không cho con bé ký hợp đồng.”
“Em hiểu.” - tôi giơ một ngón tay lên ra hiệu cho anh Nash và anh Tod trật tự, nghe tiếp cái kế hoạch của mình – “Nhưng ý em đang muốn nói là để đưa Regan xuống được Cõi Âm, lão Dekker sẽ phải mang theo ả thần chết đó, đúng không? Người phụ nữ đã dắt chị xuống gặp tà ma ý.”
“Ừ, chị đoán thế...”
“Và anh Tod này...” - tôi quay hẳn người ra đằng sau – “Một thần chết dám sử dụng năng lực đoạt hồn của mình vào việc khác, thay vì lấy đi những linh hồn có tên trong danh sách là phạm luật đúng không? Bao gồm cả việc đưa con người xuống Cõi Âm để thực hiện hành vi trao đổi linh hồn?”
“Chắc chắn rồi.” Hai mắt anh Tod bừng sáng, có vẻ như anh ấy đã hiểu ra vấn đề.
“Và liệu ông chủ của anh có muốn sa thải loại thần chết vô trách nhiệm như thế không?”
Lông mày anh nhướn lên. “Ông ấy đã chờ cả thập kỷ nay để làm điều đó.”
“Em cũng nghĩ thế.” - bên ngoài trời bắt đầu lất phất mưa – “Và khi không còn ả thần chết ấy ở bên cạnh nữa, lão Dekker sẽ không thể đưa Regan xuống Cõi Âm.” - tôi bỗng thấy phấn khích hẳn lên khi thấy cái gật đầu hớn hở của cả anh Nash và anh Tod. Bọn tôi đã có cơ hội để cứu Regan không phạm phải một sai lầm khủng khiếp và có sự trừng phạt thích đáng đối với ả thần chết nổi loạn kia. Hơn nữa, nếu tôi có thể nhìn vào Cõi Âm, tôi sẽ thấy được hình dạng của tà ma mà chúng tôi đang tìm kiếm – “Hai anh thấy sao? Liệu cách này có thể thành công không?”
Anh Nash cười ngoác miệng nói. “Anh nghĩ là có thể đấy.”
“Khoan đã, vậy là mọi người đã biết phải làm gì rồi à?” Chị Addy hét ầm lên qua điện thoại.
“Vâng, em nghĩ thế.” Tôi vặn khóa nổ máy và cho xe từ từ chuyển bánh.
“Chị phải làm gì?”
“Hãy giữ chân bọn họ. Kéo dài thời gian cho đến khi tụi em tới.” - cái cần gạt nước bên phía anh Nash đang ngồi vừa gạt được mấy cái thì dừng lại. Cũng may là cái bên phía tôi không bị sao – “Chị muốn nói gì thì nói, miễn sao không để cho em chị đặt bút ký là được. Nhất là không được để cho ả thần chết ấy dắt Regan xuống Cõi Âm.”
“OK, chị sẽ cố gắng.” Chị Addy nói, nhưng giọng có vẻ không được tự tin cho lắm.
“Chị phải cố lên, Addy. Chị chỉ có một cô em gái thôi đúng không? Và em ấy chỉ có một linh hồn.”
“Ừ, chị biết rồi.” - giọng chị Addy đã có vẻ đầy quyết tâm hơn – “Chị sẽ giữ chân con bé ở đây, dù cho có phải xích chân nó lại vào tủ bếp.”
“Em xin báo trước cho chị biết là cách đó không có tác dụng gì đâu. Tủ bếp hay xích chân đều không tồn tại trong thế giới của Cõi Âm, bởi vì chúng đang nằm trong tư gia.”
Xem ra các bài học làm bean sidhe của tôi với cô Harmony cũng có ích ra phết...
“Được rồi, để chị tìm cách khác.”
“Tốt. Bọn em sẽ tới đó nhanh nhất có thể.” Tôi gật đầu với anh Nash và anh dập máy, nhưng vẫn cầm nó trên tay, đề phòng chị Addy gọi lại. Tôi nhấn ga cho xe phi như bay trên đường cao tốc.
“Anh thà đến muộn một chút nhưng vẫn toàn thây còn hơn là đúng giờ nhưng mất mạng.” Anh Nash trêu tôi.
“Anh sẽ đi tìm ông Levi và gặp hai đứa ở đó.” Anh Tod nói. Tôi cau mày nhận ra nỗi lo lắng trong mắt anh Tod lúc này liên quan tới kỹ năng lái xe của tôi và việc anh ấy có thể sẽ bị chết lần hai, hơn là chuyện đến cứu Regan muộn.
Đấy chỉ là một nỗi sợ hãi rất con người còn sót lại trong anh hay một vụ tai nạn ô tô thực sự có thể giết chết cả thần chết, nếu anh ta không biến mất khỏi đó kịp lúc? Lần đầu tiên kể từ khi quen anh Tod tới giờ, tôi tự hỏi không biết anh ấy chết tới mức nào…
“Chờ chút!” - tôi hét ầm lên, và anh Nash lại phải nhoài người sang giữ tay lái cho tôi, trong khi tôi nghểnh cổ nhìn vào gương chiếu hậu. Anh Tod nhướn mày nhìn tôi. Cũng may là anh ấy chưa kịp biến mất –“Thần chết không hề có ngày tận số, bởi vì họ đã chết, đúng không anh?” - tôi hỏi, và anh Tod gật đầu –“Thế... bọn anh vẫn còn có linh hồn không?”
Anh cau mặt lại. “Em trông mắt anh có giống người vô hồn không?”
Tôi thở phào nhẹ nhõm khi biết rằng anh chàng thần chết ngồi phía sau vẫn còn nguyên linh hồn - mặc dù lương tâm của anh ấy cũng không hẳn là trong sáng cho lắm. “Thế chuyện gì sẽ xảy ra với linh hồn của một thần chết sau khi bị thu lại?” Tôi biết, một thần chết sau khi bị sa thải sẽ là vĩnh viễn chết đi.
“Nó sẽ được tái sinh, giống y như con người.” Anh Tod trả lời, nhìn tôi đầy nghi hoặc. Anh ấy đang cố lần theo dòng suy nghĩ của tôi. Anh Nash cũng vậy, rất muốn biết tôi đang định làm gì, nhưng khác với ông anh trai, anh tin tưởng tôi hoàn toàn.
“Ai sẽ là người thu lại những linh hồn Tử thần đó hả anh? Một thần chết có thể giết chết đồng nghiệp của mình và lấy đi linh hồn của cô ta không?”
Anh Tod nhún vai, đột nhiên tỏ ra rất hứng thú với câu chuyện của tôi. “Về lý thuyết thì có. Nhưng việc làm ấy sẽ khiến cho các đồng nghiệp khác của em nổi giận. Vì thế thường là họ để việc đó cho các quản lý, và các Thần chết của Bóng tối, như cô Libby”.
Trời đã bắt đầu ngớt mưa và tôi lại tiếp tục nhấn ga thêm một chút nữa. "Quy trình của nó có giống như với linh hồn của con người không ạ?"
“Theo như anh được biết thì có. Tuy nhiên, linh hồn của thần chết hiếm hơn rất nhiều so với linh hồn của con người, vì thế anh cũng chưa từng được nhìn thấy.”
“Em đang định làm gì thế hả Kaylee?” Anh Nash hỏi.
“Em chỉ tò mò một chút thôi ý mà.” - tôi nói lảng đi, chưa muốn chia sẻ với người khác về cái ý tưởng vừa mới hình thành trong đầu – “Anh có biết đường đến nhà chị Addison không anh Nash?” - khi thấy anh gật đầu, tôi liền nói với anh Tod qua tấm gương chiếu hậu – “Anh đi tìm ông Levi đi. Bọn em sẽ gặp anh ở đó, nhanh nhất có thể.”
Anh Tod gật đầu và vụt biến mất.
Xe của tôi phóng vun vút như bay trên đường, và ơn giời không gặp phải tai nạn hay sự cố nào. Đáng tiếc là khi tụi tôi đã đến được Hurst thì lại bị lạc trong lúc lòng vòng đi tìm nhà chị Addison.
Đã quá 10 giờ 30 và tụi tôi vẫn đang lang thang trong khu phố nhà chị Addy. Gọi điện thế nào cũng không thấy chị bắt máy. Cuối cùng, anh Nash gợi ý tôi hãy để anh lái xe, còn mình thử ghé mắt nhìn vào thếgiới Cõi Âm xem có tìm được đường từ bên đó không. Một cách miễn cưỡng, tôi gật đầu đồng ý.
Tôi cố ép mình nhớ về cái chết của Emma và sống lại với ký ức kinh hoàng ấy thêm một lần nữa, tự nhủ với lòng rằng tôi đang làm một việc tốt. Cố gắng cứu lấy linh hồn của một em gái 13 tuổi, đang không hề ý thức được hậu quả nghiêm trọng của việc mình làm.
Nhưng không được.
Triệu tập tiếng khóc ai oán của mình tới giờ vẫn là một trong những điều khó khăn nhất đối với tôi, có lẽ bởi tôi không thực sự muốn nhớ lại nét mặt của Emma khi cậu ấy qua đời. Cái cách mắt cậu ấy mở to nhìn chằm chằm lên trần nhà một cách vô hồn.
Và rồi tiếng thét bắt đầu dâng trào trong lồng ngực tôi, tìm mọi cách để thoát ra khỏi cổ họng tôi nhưng tôi đã nén nó lại, làm theo cách cô Harmony dạy. Chỉ để thoát ra một dải âm thanh rất nhỏ. Cuối cùng, một màn sương mỏng màu xám từ từ phủ xuống trước mắt tôi.
Bởi vì tôi chỉ đang nhìn vào Cõi Âm chứ không phải thực sự đặt chân tới đó nên tầm nhìn của tôi hơi bị nhòe đi, lớp này chồng lên lớp kia. Giống như đang xem phim 3D mà không có kính vậy. Các hình ảnh không được sắc nét cho lắm.
Thế giới Cõi Âm - thay vì được chiếu sáng bởi ánh trăng như thế giới của loài người - lại được chiếu sáng bởi một thứ ánh sáng trắng, lạnh lẽo, làm mờ thế giới trước mắt tôi.
Tôi cũng không còn lạ gì với điều này. Trước giờ tôi chưa từng thử tiến xa hơn vào thế giới của Cõi Âm, bởi tôi sợ rằng nếu bước thêm bước nữa thôi, rất có thể tôi sẽ rơi xuống một cái hố sâu khổng lồ, hoặc rơi khỏi rìa của thế giới. Ý nghĩ ấy cùng thứ ánh sáng mờảo lạnh lẽo kia khiến cho tôi chỉ dám bước đi dò dẫm, đầy thận trọng. Hoặc nhắm mắt lại và lắc đầu cho tới khi Cõi Âm hoàn toàn biến mất.
Nhưng hôm nay tôi không thể làm thế, bởi nếu tôi không chịu nhìn vào cả hai thế giới, tôi sẽ không thể tìm thấy Addy và Regan kịp lúc.
“Em thấy gì rồi?” Anh Nash hỏi. Bởi vì anh có thể nghe thấy tiếng khóc của tôi nên anh có thể nhìn vào thế giới Cõi Âm cùng với tôi, nếu muốn. Nhưng ai đó cần phải lái xe.
Tôi không thể trả lời anh - trong khi đang phải kìm nén tiếng khóc như thế này. Vì thế tôi chỉ nhún vai, và nheo mắt nhìn ra xa hơn. Mới đầu, tôi chẳng thấy gì đặc biệt ngoài cái màn sương xám xịt quen thuộc, càng lên cao chúng càng nhạt dần đi.
Theo như cô Harmony giải thích, tư gia của loài người không tồn tại trong thế giới Cõi Âm, vì thế khi tôi nhìn vào đó, toàn bộ khu phố nhà chị Addy đột nhiên biến thành những con đường ngoằn ngoèo sỏi đá. Linh tính trong tôi mách bảo đó không phải là sỏi đá thông thường mà những mảnh xương bị nghiền nát. Còn là xương của con gì thì tôi thật không dám tưởngtượng…
Tôi tự hỏi không biết sẽ nhìn thấy gì nếu tôi thực sự đặt chân đến thế giới của Cõi Âm? Nhà cửa ở đó trông như thế nào? Tôi có thể bước vào trong đấy, nếu muốn, không?
“Sao rồi em?” Sự khẩn trương trong giọng nói của anh Nash khiến tôi sực nhớ ra bọn tôi không còn nhiều thời gian nữa. Tôi lại nheo mắt nhìn vào làn sương mù ấy một lần nữa và lần này tôi bắt gặp mấy cái bóng tối-hơn-bình-thường đang lù lù hiện ra. Chúng không hề chuyển động. Hay chí ít là không di chuyển khỏi tầm mắt của tôi.
Tôi chỉ về phía bên phải, và giật mình khi ngón taycủa mình chọc vào cửa kính xe. Mặc dù cơ thể tôi đang ở trong thế giới loài người, nhưng các giác quan của tôi lại đang quá nhập tâm vào cái thế giới còn lại, nên nhất thời tôi đã quên mất mình đang ở đâu. Chiếc xe ô tô không hề tồn tại trong thế giới của Cõi Âm, vì thế lúc này trông tôi giống như đang một mình trôi nổi trên mặt đường, trên một chiếc ghế vô hình.
Thật kỳ quái!
Anh Nash đánh tay lái theo hướng tôi vừa chỉ và cả người tôi cũng nghiêng theo xe, cảm giác giống như đang ngồi trên máy bay vậy.
Kỳ quái hơn! Tôi đang bị say xe ô tô! Trong thế giới của Cõi Âm.
Càng đến gần tôi càng thấy rõ mấy cái bóng kia hơn. Hai thân hình cao gầy và một thân hình nhỏ bé.Của một cô gái trẻ. Đang ở độ tuổi teen.
Thôi xong! Regan đã đi qua thế giới Cõi Âm mất rồi.
Thêm một dải âm thanh nữa thoát ra khỏi miệng tôi, vang vọng khắp trong xe, thay vì tan biến vào không khí như tôi vẫn nghĩ. Anh Nash đi theo hướng ngón tay tôi chỉ và tôi đã phải giơ tay lên bịt miệng để không ói ra, khi chiếc xe đột ngột dừng lại và anh Nash gạt cần số sang chế độ Đỗ. Chúng tôi đang chỉ còn cách ba bóng đen kia chưa đầy một mét.
Cửa xe bên phía anh Nash bật mở, một làn gió se se lạnh ùa vào trong xe. Một lát sau, cánh cửa bên tôi cũng được mở và anh Nash dìu tôi ra khỏi xe. Cái lạnh về đêm của tháng 11 khiến tôi bất giác rùng mình, ân hận vì đã không mang theo áo khoác.
Môi anh Nash chạm vào vai tôi. “Thả nó ra đi em...” - giọng nói ấm áp của anh giống như một miếng vải sa tanh bao quanh lấy người tôi, mềm mại và êm dịu. Toàn thân tôi thả lỏng. – “Chúng ta đến nơi rồi, thả nó ra đi em.”
Tiếng khóc của tôi nhỏ dần và màn sương kia cũng từ từ tan biến khỏi tầm mắt của tôi. Cổ họng tôi ngứa rát, cả người lâng lâng như vừa xuống khỏi máy bay. Trước mặt tôi lúc này là một căn biệt thự lớn, cửa màu đỏ, đang sáng trưng đèn.
Đỗ trước cửa nhà là một chiếc limousine đen bóng - tài xế cũng mặc vét đen từ đầu tới chân - đang không hề tắt máy. Nếu là khu phố nhà tôi, có lẽ đây sẽ là chủ đề bàn tán trong nhiều tuần của người dân trong khu.Nhưng đối với khu phố nhà chị Addy xem ra cũng chỉ là một chuyện bình thường.
Anh Nash lao bổ về phía căn nhà, trong khi tôi chuệch choạng chạy theo anh, chưa kịp thích nghi lại được hoàn toàn với thế giới con người. Tôi vấp phải bậc cửa suýt ngã may mà có anh Nash chìa một tay ra đỡ kịp, tay còn lại của anh xoay núm cửa.
Cánh cửa bật mở. Lão Dekker và ả thần chết hiển nhiên là không thể ngờ tới sự xuất hiện của chúng tôi. Nhưng chị Addison thì có.
Chúng tôi chạy thật nhanh vào trong phòng khách, nơi lão John Dekker đang khống chế chị Addison Page bằng một tay, tay còn lại cầm tập hồ sơ.
Liệu đó có phải là hợp đồng của Regan không? Sự phấn khích nổi lên trong tôi giống như vừa được sạc điện. Tên của gã tà ma thực sự đang ở rất gần với chúng tôi.
Chưa đầy một giây sau, bóng hai ngươi phụ nữ nắm tay nhau đột nhiên hiện ra ở chính giữa phòng.
Người cao hơn tôi đoán là ả thần chết. Người còn lại là Regan Page. Tôi nhận ra cô bé ấy trong các loạt quảng cáo gần đây về bộ phim truyền hình mới dành cho tuổi tween. Mỗi tội trên TV, Regan có đôi mắt xanh thẫm hơn chị gái.
Còn bây giờ hai mắt của cô bé chỉ là một màu trắng đục, cùng những mạch máu nhỏ li ti màu đỏ, như thể lòng trắng đã hút hết con ngươi và mống mắt của em.
Một nỗi tuyệt vọng dâng trào trong tôi, khiến tôi gần như không thở nổi. Bàn tay tôi nắm chặt lấy tay anh Nash. Bọn tôi đã đến chậm một bước! Regan đã bán đi linh hồn của mình và cái nhìn thoáng qua mờmịt khi nãy không đủ để tôi nhận ra hắn, chứ đừng nói là tìm ra hắn.
Tôi đã thất bại - một lần nữa - và thêm một cô gái lại vừa đánh mất linh hồn của mình.