Chương 18
“EM VẪN ỔN CHỨ?” Anh Nash hỏi, khi thấy tôi khập khiễng đi vào trong xe.
“Vâng.” Tôi gật đầu, nhưng bản thân không dám chắc về điều đó. Mắt cá chân tôi đang càng lúc càng rát, khiến mỗi bước chân không khác gì tra tấn. Nhưng tôi chưa muốn đối mặt với nó, vì thế tôi quyết định nhìn xuống đồng hồ.
2 giờ 15 phút sáng thứ Năm - ngày mà số phận đã định là chị Addy sẽ phải chết. Không may là chúng tôi đã không nghĩ tới chuyện hỏi cô Libby thời gian qua đời chính xác của chị Addy và sau lần bị anh Tod xem trộm hồi sáu tháng trước, ông Levi đã tăng cường bảo mật với các danh sách thần chết, giờ tôi có cảm giác như đang dò dẫm trong bóng tối vậy. Trước khi lấy lại được linh hồn cho chị Addy và Regan, tôi không có thời gian để lo lắng cho cái mắt cá chân của mình. Cho tới lúc ấy, tôi sẽ giả vờ như nó được đúc bằng sắt và không hề cảm thấy đau. Tôi là một siêu nhân. Tôi có thể làm được mọi thứ.
Nhưng tôi cần một chút Tylenol (thuốc giảm đau). Không, tôi cần thật nhiều Tylenol.
Anh Nash lại tiếp tục là người cầm lái bởi vì tôi không muốn lái xe lúc này. Tôi muốn được ngủ, nhưng ngủ không phải là một lựa chọn vào lúc này.
Anh Nash khởi động xe và nói với ông anh trai qua gương chiếu hậu. “Giờ bọn em sẽ đi đón Addy và Regan. Anh đến công ty bảo hiểm Prime Life và tìm lão Avari trước đi. Đây, anh cầm lấy.” Anh Nash với tay ra đằng sau đưa cho anh Tod cái điện thoại di động của anh.
“Nó có dùng được ở Cõi Âm đâu.” Tôi nói. Và kể cả nếu dùng được, chắc chắn cước “chuyển vùng”xuyên-thế-giới phải đắt lòi mắt ra mất.
Anh Tod lần mần mở danh bạ điện thoại của anh Nash ra xem. “Ừ, nhưng nếu tìm được lão Avari, anh sẽ quay trở lại và gọi điện cho hai đứa.”
Ừ nhỉ.
Anh Tod cất điện thoại vào trong túi rồi nhoài người ngó đầu lên phía trước. “Cảm ơn hai đứa. Anh nợ hai đứa vụ lần này.”
Tôi cười mà như mếu. “Và cái này nữa...” Tôi gác chân lên phía trước và kéo gấu quần cho anh xem cái mắt cá chân. Và bản thân tôi cũng đã sốc với những gì đang bày ra trước mắt mình.
Mắt cá chân của tôi giờ đã sưng to gấp đôi bình thường. Vùng thịt xung quanh vết gai đâm sưng tấy, các mạch máu đỏ chạy chằng chịt như cái mạng nhện đang lan dần lên tới nửa đầu gối.
Anh Nash hốt hoảng kêu lên, đầu quay hẳn sang nhìn tôi, thay vì nhìn đường. “Kaylee, em cần phải tới bệnh viện thôi.”
“Anh nghĩ thế à?” - tôi cố mỉm cười để trấn an anh, nhưng không sao nhếch miệng lên được – “Mà anhđang lái xe đấy nhé. Mau nhìn đường đi!”
Anh vội đánh tay lái, cho xe chạy trở lại về đúng làn đường của mình, thỉnh thoảng lại đánh mắt sang nhìn vết thương của tôi đầy lo lắng. “Cái thuốc kháng sinh kia khiến cho nó càng tệ hơn.” - tôi lẩm bẩm, đang phân vân không biết có nên ấn thử vào đó không –“Chẳng biết bác sỹ bình thường có biết phải làm gì với nó không ý chứ…”
“Anh nghĩ là không” - anh Nash lắc đầu – “Nhưng mẹ anh thì có.”
Tôi quay lại nhìn anh Tod, chờ đợi một ý kiến thứ hai. “Anh nghĩ sao? vết thương này có đợi được không?”
Anh chàng thần chết quan sát vết thương quanh mắt cá chân của tôi một hồi rồi nói. “Anh nghĩ làđược.”
“Anh có chắc không?” Tôi hỏi lại, bởi vì nghe giọng anh không có vẻ gì là chắc chắn cho lắm.
“Chắc.” - anh gật đầu khẳng định – “Em sẽ không sao đâu. Chúng ta sẽ sớm giải quyết xong chuyện này thôi.”
“OK, thế thì tốt.” - tôi ngồi lại xuống ghế, cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều vì đã thống nhất được hướng hành động với hai người đó – “Sau khi xong việc ở Prime Life, chúng ta sẽ gọi điện ẹ anh và hẹn gặp mẹ ở nhà anh.” - tôi nói với anh Nash, sau đó quay sang anh Tod – “Em sẽ gọi báo cho chị Addy là bọn em đang trên đường tới. Anh đi tìm gã tà ma Avari đó đi. Nhưng cố gắng đừng để cho hắn nhìn thấy anh. Còn trong trường hợp bị hắn nhìn thấy, nhớ đừng nói cho hắn biết chuyện bọn em đang đưa chị Addy và Regan sang. Chắc chắn hắn sẽ chẳng thích thú gì với chuyện bị đòi lại hai linh hồn đâu, dù cho anh có lấy hai linh hồn khác trao đổi lại.”
Lần đầu tiên tôi thấy anh Tod chịu gật đầu nghe lờimà không cãi lại câu nào như thế. Kế đó, anh bất ngờhôn lên má tôi và biến mất cùng chiếc di động của anh Nash trước cả khi tôi kịp hoàn hồn.
“Cứ coi như đây là một lời cảm ơn.” Tôi lầm bầm đưa tay lên lau chỗ môi anh chàng thần chết vừa chạm vào. Với một người đã chết, môi anh ấy ấm hơn là tôi tưởng.
Anh Nash khịt mũi, nhưng trông anh không có vẻ gì là đang nổi giận. Anh hiểu, nụ hôn của anh trai anh chỉ đơn thuần là một lời cảm ơn chân thành.
Trong lúc anh chăm chú đọc biển chỉ dẫn để tìm lốirẽ, tôi rút điện thoại di động ra để gọi cho chị Addy. Nhưng trước khi kịp mở lại nhật ký cuộc gọi để tìm số chị Addy, tôi nhìn thấy có năm cú gọi nhỡ.
Thôi xong! Bố đã phát hiện ra vụ tôi trốn khỏi nhà.
Làm ơn đừng nói là bố đã gọi điện báo công an nhá!
Ba trong số năm tin nhắn thoại là của bố, đúng như tôi dự đoán. Hai tin nhắn đầu được gửi đến chỉ chưa đầy một tiếng sau khi tôi ra khỏi nhà, lúc chúng tôi đang ở bên Cõi Âm, mặc cả với tên quỷ sứ lần đầu tiên. Nội dung của hai tin nhắn ấy gần như giống nhau - bố hỏi tôi đang ở đâu và làm gì, giọng đầy giận dữ và lo lắng.
Cuộc gọi thứ ba là từ Emma, cảnh báo rằng bố tôi đã gọi điện đến nhà cậu ấy lúc một giờ sáng, làm ẹ cậu ấy thức giấc và đặt ra một loạt câu hỏi với cậu ấy.
Tôi tự thầm hứa với lòng sẽ phải nướng thêm một chảo bánh tặng Emma, để bù đắp cho những rắc rối mà tôi đã lôi cậu ấy vào.
Cũng may là mẹ cậu ấy chưa phát hiện ra vụ ượn xe và bố tôi cũng không hề nghĩ tới chuyện hỏi Emma xem tôi có mượn xe của cậu ấy không.
Cuộc gọi thứ tư là của cô Harmony, giọng đang rất lo lắng và hơi có phần giận dữ. Cô nói bố tôi đang rất lo cho tôi và nằng nặc đòi lái xe ra đường tìm tôi trong đêm. Rồi cô hỏi xem tôi có gặp anh Nash không, bởi vì anh ấy cũng không hề nghe điện thoại. Chứng tỏ điện thoại của anh Nash giờ cũng đang tràn ngập tin nhắn và những cuộc gọi lỡ.
Đó là cách cô cảnh báo cho bọn tôi biết rằng cô đã biết hai đứa đang đi cùng nhau và hãy liệu mà có một lời giải thích cho hợp lý khi quay trở về.
Tôi rất quý cô Harmony và chỉ sợ rằng sau khi phát hiện ra việc chúng tôi đang làm, cô ấy sẽ thắt chặt kiểm soát với anh Nash hơn. Và đó sẽ là lỗi của tôi.
Cuộc gọi thứ năm lại là từ bố, nói rằng bố đang lái xe lòng vòng thành phố để tìm tôi, và nếu đến ba giờ vẫn không nghe được tin tức gì từ tôi, bố sẽ báo công an.
Tuyệt.
Tôi liếc vội vào đồng hồ và tá hỏa khi phát hiện ra giờ đã là 2 giờ 54 phút sáng. “Em phải gọi cho bố cái.”Anh Nash gật đầu ủng hộ. Nãy giờ chắc anh ấy cũng nghe được gần như hết nội dung các tin nhắn rồi.
Tôi đặt cái chân đau trở lại xuống sàn và điếng người vì cái cảm giác nhức buốt tới tận óc.
“Kaylee à?” - bố gào lên vào trong điện thoại – “Là con phải không?”
“Vâng, con đây. Con vẫn ổn.” - tôi trấn an bố. Và đó là sự thật, nếu không kể tới vết thương ở mắt cá chân. Tôi không hề bị cướp, bị bắt cóc hay bị giết ở ngoài đường – “Con đang rất vội, không có thời gian nói nhiều. Nhưng nói chung là con xin lỗi bố vì đã lén ra khỏi nhà như thế này, nhưng con không còn sự lựa chọn nào khác. Con có việc rất quan trọng cần phải làm, xong việc con sẽ về nhà. Chắc chỉ độ vài tiếng nữa thôi.”
“Nash có đang đi cùng con không?”
Tôi thở dài và ngả đầu ra sau ghế. “Không phải là lỗi của anh ý. Chính con nhờ anh ý giúp. Con sẽ giải thích rõ mọi chuyện sau khi về đến nhà.”
“Kaylee...”
“Con phải đi đây bố ơi. Con chỉ muốn gọi báo cho bố biết là con vẫn an toàn. Và con xin bố đừng có báo công an. Họ sẽ không hiểu được chuyện này đâu.” Nói xong tôi dập máy cái rụp, và ấn nút từ chối khi có cuộc gọi đến chỉ một giây sau đó. Thay vì trả lời, tôi bấm sốgọi điện cho chị Addison và chị ấy bắt máy ngay ở tiếng chuông đầu tiên, thông báo cho tôi biết là Regan đã dậy nhưng chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Tôi nhắc chị mặc sẵn quần áo cho Regan và cho cô bé uống thêm một lon Jolt nữa cho tới khi tỉnh hẳn thì thôi. Tụi tôi sẽ có mặt ở đó sau mười phút.
Lại một lần nữa, chị Addy đứng sẵn ở ngoài cửa đợi chúng tôi, và lần này có thêm Regan, quần áo đã chỉnh tề, đang ngồi trên ghế sô-pha trong phòng khách. Vừa nhìn thấy chúng tôi, cô bé nhoẻn miệng cười, trong khi đôi mắt trắng dã không hề biểu lộ một chút cảm xúc gì.
“Chắc Regan phải đeo kính áp tròng vào thôi” - tôi quay mặt ngó lơ đi chỗ khác, miễn sao không phải nhìn vào mắt Regan – “Em ý không thể đi ra ngoài với đôi mắt như thế này được.”
Chị Addison bước tới chỗ cô em gái đang ngồi, chiếc áo khoác da màu nâu gập trên tay. “Chị không nghĩ là con bé có thể đeo kính áp tròng vào ngay được, vẫn còn mới quá. Hay cứ để Regan đeo tạm kính râm vào vậy?”
“Nhưng bây giờ đang là buổi đêm mà.” Tôi giúp chị Addy mặc áo khoác cho Regan.
“Không phải vì thời trang đâu, Kaylee ạ.” - chị cúi xuống chỉnh lại áo cho cô em gái – “Mà là để tránh sự chú ý của mọi người thôi.”
“Chúng ta còn phải lo có paparazzi rình mò lúc ba giờ sáng ý ạ?” Tôi hỏi, lúc chị quỳ xuống đi đôi giày vải vào đôi chân trần của Regan.
“Nếu đi xe em thì không lo.” - cô công chúa nhạc pop nói, và tôi cũng chẳng buồn đính chính lại với chị rằng đây là xe của Emma. Chị sẽ còn thấy xấu hổ nữa nếu đi xe của tôi.
“Trừ phi có người báo cho bọn họ biết. Và khi ấy, chúng ta sẽ có nhiều chuyện lớn hơn cần phải lo.” Chị dùng hai tay kéo Regan đứng dậy.
Và cô bé đứng lên như một cái máy.
“Cậu cho em ý uống bao nhiêu thế?” Anh Nash bước tới giữ lấy cô em út nhà Page, người đang chòng chành như sắp đổ.
“Ý cậu là nước Jolt hay thuốc?”
“Thuốc.”
“Hai viên. Nhưng mình nghĩ nguyên nhân chủ yếu vẫn là do sốc thôi.”
Anh Nash thở dài. “Cậu nhớ cầm theo mấy lon Jolt nữa để em ý uống dọc đường.” Nói rồi anh vòng tay qua vai Regan và dắt cô bé ra khỏi nhà. Tranh thủ lúc chị Addy lúi húi mở tủ lạnh, tôi vớ vội lấy cái kính râm quá khổ trên giá sách và đeo vào mắt cho Regan.
Chị Addy và Regan ngồi ở băng ghế sau còn tôi ngồi ở ghế trên cùng với anh Nash. Phải kiềm chế lắm tôi mới không hé mắt nhìn vào vết thương ở mắt cá chân, bởi vì tôi không muốn để chị Addy hay Regan nhìn thấy nó.
“Regan, em nghe thấy anh nói không?” Anh Nash hỏi, lúc xe của chúng tôi rẽ ra đường cao tốc.
“Có ạ...” Cô bé khẽ nhíu mày trước câu hỏi của anh Nash.
“Đây, mau uống cái này đi.” Chị Addison mở một lon nước Jolt và đưa lên miệng Regan.
“Không...” Regan uể oải đẩy tay chị ra.
“Bọn chị cần em phải tỉnh táo, Regan ạ.” - tôi nói, ước sao mình cũng có được năng lực Ảnh hưởng trong giọng nói giống như anh Nash – “Em không muốn lấy lại linh hồn của mình à?”
Regan nhún vai, và tôi không thể nói chắc được là cô bé có đang nhìn mình hay không, sau lớp kính đen xì kia.
“Chị cứ bắt em ý uống liên tục đi.” Tôi quay người lại ngả người ra sau ghế, tiếp tục tập trung vào vết nhức ở chân để không ngủ gật.
Hai mí mắt tôi bắt đầu sụp xuống khi điện thoại trong túi đổ chuông. Nãy lúc trên đường tới nhà chị Addy, bố đã gọi thêm hai cú nữa cho tôi nhưng tôi không hề bắt máy. Lần này là anh Tod gọi, bằng điện thoại của anh Nash.
“Alô?” Tôi quay sang ra hiệu cho anh Nash biết là anh trai anh ý gọi.
“Kaylee à? Anh tìm thấy hắn ta rồi. Nếu bọn em tới kịp trước khi hắn bỏ đi, mọi việc chắc sẽ thuận lợi.” - giọng anh đầy lo lắng – “Nhưng Kaylee này, nơi này không giống như ở sân vận động. Nó… náo nhiệt lắm. Em sẽ phải đi qua đây bằng đường bãi để xe, sau đó đưa mọi người đi qua lối cửa bên, bởi vì tòa nhà này vẫn đang khóa kín ở thế giới loài người. Và nhớ là phải cẩn thận đấy nhé. Đừng có chạm vào bất cứ thứ gì...” .
“Anh làm như em chưa học được bài học nào về chuyện đó ý…” Tôi ngắt lời anh.
“Và đừng để Addy hay Regan chạm vào thứ gì. Hay nói chuyện với ai.”
“Bọn em sẽ cẩn thận. Anh cứ làm sao giữ chân hắn lại là được. Đừng để hắn rời khỏi đó. 15 phút nữa bọn em tới nơi.” Cũng may là giờ vẫn còn sớm nên chúng tôi không phải lo tắc đường.
“Anh không nghĩ là hắn sẽ đi sớm thế đâu. Bọn chúng đều đang chầu chực ở đây để hút năng lượng của con người mà, nên sẽ không bỏ đi trước khi ngày làm việc bắt đầu đâu. Khi ấy, năng lượng ở đây phải gọi là cao ngút trời. Nhưng nói chung bọn em cứ khẩn trương lên nhé, cho chắc.”
“Bọn em đang đi nhanh nhất có thể đây.”
Khi anh Nash dừng xe lại ở bãi đỗ xe của tập đoàn bảo hiểm Prime Life, cũng là lúc Regan bắt đầu tỉnh lại, có thể là do tác dụng của thuốc đã hết, hoặc do uống quá nhiều nước Jolt. Nhưng cũng có thể do cô bé cuối cùng đã hiểu ra được tầm quan trọng của sứ mệnh lần này.
Anh Nash mở cửa đỡ Regan ra khỏi xe. Hai tay cô bé run bần bật, toàn thân lảo đảo, đứng không vững. Tôi cũng định bước tới giúp anh một tay nhưng gần như ngã khuỵu xuống vì đau, ngay khi vừa chạm cái chân phải xuống đất.
May mà có chị Addison đỡ kịp. “Sao thế, Kaylee? Em vẫn ổn chứ?”
“Vâng.” Tôi lấy lại thăng bằng và chuyển dần trọng lượng sang cái chân trái – “Lúc nãy, em chẳng may làm xước cái mắt cá chân. Giờ càng lúc càng đau.” Tôi ngước lên, mỉm cười với anh Nash như muốn nói với anh là tôi không sao.
“Chúng ta hãy mau chóng kết thúc việc này rồi đi chữa cái chân cho em.” Anh nói, tay vẫn đang phải dìu Regan, và tôi gật đầu đồng ý.
Bốn chúng tôi dừng lại trước những cánh cửa kính đã được khóa trái. “Em sẽ đưa mọi người sang bên đó, giống như cách mụ Bana đã làm với hai người.” - tôi quay sang giải thích với chị Addy và Regan – “Nhưng lần này chắc sẽ khác với lần trước. Anh Tod nói toà nhà Prime Life đang... rất đông tại thời điểm này bên Cõi Âm, vì thế có một số quy định mà hai chị em phải tuyệt đối tuân thủ, bằng mọi giá.”
Hai chị em nhà Page gật đầu, đôi mắt giả màu xanh của chị Addison mở to đầy quyết tâm. Tôi không thể nhìn thấy mắt Regan qua lần kính đen - và tôi cũng không hề muốn - nhưng qua cái mím môi chặt của cô bé, tôi biết em ấy cũng đang chăm chú lắng nghe.
Vậy là tốt rồi.
“Đừng chạm vào bất cứ thứ gì” - anh Nash tiếp lời, trong khi tôi đang phải ngừng lại vì cái chân muốn bại đi vì đau – “Đừng nhìn ai, ngoài bọn này.”
“Và hãy cẩn thận đừng giẫm lên bất cứ thứ gì.” - tôi nói thêm – “Mọi người sẵn sàng chưa?” - Tôi hỏi và giơ hai tay ra. Cả hai chị em gật đầu và anh Nash nắm lấy một bên tay tôi. Để đảm bảo không có ai bị rớt lại phía sau, tôi vén tay áo lên ọi người nắm trực tiếp vào cổ tay mình.
Lần này việc đi qua bên Cõi Âm của tôi không được dễ dàng như lần trước, nhưng tôi lại cảm thấy mừng vì điều đó. Chỉ sợ nó trở nên quá dễ dàng, giống như lời cảnh báo của cô Harmony. Cái chân đau đã khiến tôi bị xao nhãng, gần như không thể tập trung để thuyết phục bản thân rằng mình muốn quay lại cái nơi là nguồn cơn của sự đau đớn này. Nhưng sau vài phút ý định muốn qua Cõi Âm của tôi dần dần trở nên thật hơn.
Tôi mở mắt ra và không hề ngạc nhiên khi thấy Regan đang há hốc mồm nhìn qua mấy cái cửa kính đằng sau lưng. Phiên bản Cõi Âm của toà nhà Prime Life đã đang mở cửa làm việc, sôi động và tấp nập đến mức tôi tự hỏi không hiểu nơi này có bao giờ đóng cửa.
“Đây là đâu thế ạ?” Regan thì thào, tiến sát lại gần tấm cửa kính và bỏ kính ra để nhìn được rõ hơn. Đôi mắt trắng của cô bé xem ra hợp với ở đây hơn là thế giới của chúng tôi.
Anh Nash hình như cũng đang có chung một suy nghĩ như tôi. Anh nhìn Regan, đang bỏ kính ra, sau đó liếc sang chị Addy, đang đeo kính áp tròng, và cuối cùng là tôi, với đôi mắt xanh tẻ nhạt bình thường.“Ừm... Addy này, mình nghĩ ở đây cậu sẽ an toàn hơn nếu bỏ kính áp tròng ra.” - anh nói – “Và Regan, đưa cái kính của em cho chị Kaylee.”
“Tại sao?” Chị Addison thò tay vào trong túi quần rút ra một hộp đựng kính áp tròng màu trắng.
“Bởi vì hầu hết những kẻ ở trong kia…” - tôi chỉ ra sau vai. Tôi vẫn chưa đủ can đảm để nhìn vào cái hang cọp mà chúng tôi sắp sửa phải đi vào – “...sẽ chẳng có lý do gì đế quấy rầy chị, nếu chúng biết chị không có linh hồn. Nhưng đôi mắt em sẽ khiến em bị lộ ngay lập tức.”
Không ai cự nự thêm câu nào nữa, và tôi cảm thấy hơi áy náy vì đã giấu hai chị em nhà ấy chuyện một số loài sinh vật trong số đó sẽ tìm cách ăn thịt chúng tôi dù có hay không có linh hồn. Nhưng nếu làm thế, chắc chắn họ sẽ hét thất thanh vì khiếp sợ, và làm lộ hết mọi chuyện.
Regan đưa cho tôi cái kính râm rồi cầm lấy hộp kính áp tròng giúp cho chị Addy. Anh Nash có vẻ như sẽ cứ để nguyên mắt như thế mà đi vào, chứng tỏ anh ấy từng qua đây nhiều lần rồi nên biết bản thân đang làm gì. Cuối cùng, khi chúng tôi đã sẵn sàng để bước vào trong, tôi mới quay lưng lại và nhìn qua lớp kính.
Sự choáng váng trước những gì đang diễn ra trước mắt tôi cũng mạnh không kém gì nỗi đau đớn đang hành hạ cái chân tôi.
Mặc dù chưa từng tới phiên bản Prime Life ở thế giới loài người nhưng tôi sẵn sàng mang hết tháng lương tới ra để mà đặt cược rằng chính cái mỏ neo níu giữ hai thế giới đã lôi nguyên cả tòa nhà ấy sang đây. Từ đồ nội thất, nền đá hoa, đến vòi phun nước bằng đá... Chỉ có điều, các sinh vật đang di chuyển trong đó lại không có nhiều điểm chung với con người.
Đáng ra chúng tôi không nên tới đây, tôi thầm nghĩ, đúng lúc anh Nash đẩy cửa ra và giữ cho chúng tôi đi qua. Lại một lần nữa, Regan đã phải để cho tôi và chị Addy đẩy mãi mới chịu đi tiếp. Cũng khó trách cô bé...
Cánh cửa khép lại sau lưng chúng tôi và tôi chỉ tập trung vào các bước chân nặng nề của mình, thay vì nhìn vào mắt các sinh vật đang có mặt trong phòng. Nếu chúng có mắt.
Hơi thở của Regan càng lúc càng nhanh, hai tay run lên bần bật, và tôi đã phải nắm lấy tay em ấy để trấn an rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Sau đó tôi ép mình ngẩng cao đầu lên, bởi vì vừa đi vừa cúi gằm mặt như thế chỉ càng khiến tôi trông giống một con mồi hơn.
Và tôi không phải là con mồi.
Bên cạnh cái vòi phun nước ở chính giữa phòng là hai sinh vật không đầu, mang hình dáng con người,đang đứng quay lưng về phía bọn tôi. Một nam và một nữ, đang thò tay chạm vào dòng nước đặc, hôi thối chảy ra từ cái vòi. Khi và nếu chúng quay lại, chúng tôi sẽ nhìn thấy một khuôn mặt đang được gắn ngay giữa ngực, như thể chúng đã nuốt chửng chính cái đầu của mình và cái phần đầu bị mất đi ấy đang gào thét đòi thoát ra. Tôi biết rõ điều ấy bởi tôi đã từng nhìn thấy loài sinh vật này trong cái ngày Emma bị chết.
Nhưng tôi không hề biết - do chỉ ghé mắt nhìn vào qua bức màn sương xám xịt - là da của chúng lại hồng mịn và mỏng manh đến thế, như thể chưa bao giờ mất đi lớp da mịn khi vừa sinh ra. Mà tôi cũng không dám chắc những sinh vật kiểu này có được sinh ra bằng phương pháp thông thường không nữa.
“Cứ tiếp tục đi đi.” - anh Nash thì thào, hai tay đút vào trong túi – “Anh Tod đang đợi chúng ta ở chỗ thang máy. Sắp đến rồi.”
Tôi nhìn theo ánh mắt anh và thấy anh Tod đúng là đang đứng đợi chúng tôi trước cửa thang máy thật. Hai tay anh khoanh lại trước ngực đầy ngạo mạn, như muốn phát ra thông điệp: Có thể anh không thuộc về nơi này thật nhưng anh không hề sợ hãi.
Nhưng bọn tôi mới chỉ đi được một phần tư quãng đường để tới được chỗ anh ý - đủ xa để thu hút sự chú ý của những sinh vật đang có mặt trong phòng.
Lúc chúng tôi đi ngang qua, cả căn phòng bỗng trở nên lặng ngắt như tờ, mọi con mắt đều đổ dồn về phía tụi tôi. Một lát sau, những tiếng rì rầm bắt đầu nổi lên.
“Người cõi khác…”
“... nếm thử nỗi sợ hãi của chúng…”
“… thịt mềm, béo ngậy...”
“… tràn trề năng lượng...”
“… vũng vẫy trong sự đau đớn…”
“… những trái tim trẻ trung và khỏe mạnh…”
Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc hai bên cánh tay và cột sống của tôi. Tôi bắt đầu ý thức được về những sự chuyển động đang xáp lại gần mình, khi các sinh vật lòdò, lượn lờ, trườn bò, lảo đảo và lướt về phía chúng tôi từ các góc trong phòng. Những cánh tay thừa thãi, những cái đuôi cong vút vươn ra chào đón chúng tôi; những tiếng rít cùng những ánh mắt rực lửa bao quanh lấy chúng tôi.
Có cái gì đó chạm vào mấy sợi tóc trên vai tôi, rồi lần xuống dọc theo sống lưng tôi. Tôi cố nuốt nỗi sợ hãi vào bên trong, nhìn thẳng ra phía trước. Và tiếp tục bước đi.
“Con nhỏ này thơm quá...” Có tiếng một phụ nữ thì thầm vào tai tôi nhưng tôi biết chủ nhân của giọng nói đó đang đứng ở tít phía cuối hành lang, bên cạnh cái quầy lễ tân. Hai bàn tay của mụ ta chỉ độc toàn xương, đang thò ra dưới vạt áo dài rộng thùng thình. Nhưng điều kinh khủng nhất là mụ ta không có hề có chân. Không cẳng chân. Không bàn chân. Không ngón chân. Chỉ đơn giản là lơ lửng trong không khí, với đôi mắt trũng sâu màu xanh lét.
Chúng tôi vẫn tiếp tục tiến lên phía trước và đám đông đành miễn cưỡng tránh ra, một số di chuyển chậm tới mức chúng tôi phải dừng hẳn lại đợi nó đi qua.
Tôi chỉ có thể thở phào nhẹ nhõm được một chút khi cả đám hội ngộ được với anh Tod trước cửa thang máy. Không nói không rằng, anh bấm cái nút trên tường và cửa thang máy mở ra. Đợi ọi người vào xong xuôi, chị Addy vội vàng bấm liên tục vào nút“đóng cửa”, các ngón tay run bần bật.
Cửa thang máy vừa đóng, chị lập tức quay ra nhìn tụi tôi, nước mắt lưng tròng. “Cái quái quỷ gì thế này?”
“Chị có thể gọi chúng là quỷ.” Tôi lẩm bẩm, và thấy mừng vì khi nãy chị ấy đã che giấu nỗi sợ hãi của mình khá tốt. Để hở ra sự sợ hãi trong Cõi Âm không khác gì nhỏ máu vào bể cá mập.
“Đáng ra mấy người phải cảnh báo trước cho chúng tôi chứ!”
“Thế cậu đã nghĩ bản thân đang dính vào cái gì khi cậu bán đi linh hồn của mình?” - Anh Nash sẵng giọng hỏi và tôi quay sang nhìn anh đầy kinh ngạc. Ánh mắt anh thể hiện rõ sự khinh miệt – “Đám sinh vật ấy sống bằng sinh khí của con người, chảy từ thế giới của chúng ta sang thế giới của Cõi Âm. Một số ăn linh hồn, một số ăn thịt sống, trong khi một số lại chỉ thích lấy làm đồ chơi. Việc chúng ta đi qua hành lang như vừa rồi có khác nào đem treo một miếng bít tết sống trước miệng một con hổ... Vậy mà Kaylee và mình, vẫn sẵn sàng làm chuyện đó vì hai người, mặc dù cô ấy đang bị thương ở chân và gặp rắc rối to với bố ở nhà. Hơn nữa, bọn này cũng chẳng có lợi lộc gì khi tham gia vào mấy chuyện nguy hiểm này. Vì thế nếu cậu còn có bất kỳ lời phàn nàn hay than vãn nào nữa thì cậu có thể câm miệng được rồi đấy, ngôi sao nhạc pop ạ, bởi vì ở đây không ai thèm quan tâm cậu là ai hay cậu đáng giá bao nhiêu tiền đâu. Không có tụi này, cậu chỉ là một đống thịt, không hơn không kém. Hiểu chưa?”
Chị Addison, tay vẫn chưa hết run, chỉ biết chớp chớp mắt, lặng lẽ gật đầu. Còn tôi thì không thể không mỉm cười.
Ngay lúc đó, cửa thang máy bật mở và tim tôi lại một lần nữa như muốn rớt ra khỏi lồng ngực.
Anh Tod bước ra trước, và chúng tôi lần lượt ra sau, sung sướng khi thấy hành lang vắng tanh không một bóng người. Lại còn được trải thảm nữa, như thế sẽ không ai nghe thấy tiếng bước chân của tụi tôi. Anh chàng thần chết lẳng lặng dắt chúng tôi đến trước một cánh cửa nằm ở gần cuốỉ hành lang rồi dừng lại, hạ giọng thì thào. “Hắn ta đang ở trong đó. Anh đã nhòm thử trước khi mấy đứa đến rồi.” - anh cố nở một nụ cười gượng gạo với chị Addy và Regan – “Hai em sẵn sàng chưa?”
Chị Addy ngập ngừng gật đầu và siết chặt lấy tay Regan cho tới khi cô bé cũng gật đầu, một cách miễn cưỡng.
“Tốt. Hãy nhanh chóng kết thúc chuyện này thôi.”Anh Tod đặt tay lên nắm cửa. Tim tôi đập nhanh tới nỗi đầu óc tôi quay cuồng, choáng váng. Anh vặn tay nắm cửa, và mạch máu ở hai bên thái dương của tôi như muốn nổ tung. Anh đẩy cửa mở toang ra, và tôi gần như đã phải nuốt trái tim mình ngược trở lại.
Đằng sau cái bàn đặt ở chính giữa một văn phòng làm việc bình thường là một người đàn ông trông rất đỗi bình thường, mặc áo vét, thắt cà vạt và đeo kính trí thức. Hắn ta trông không có vẻ gì là ngạc nhiên khi thấy chúng tôi. Đây là gã tà ma của lòng tham ư?
“Avari?” - anh Tod hỏi, và người đàn ông kia lặng lẽ gật đầu – “Chúng tôi đến đây để thương lượng với ông về linh hồn của Addison và Regan Page.”
Chỉ tới khi đứng trước gã tà ma, tôi mới thực sự nhận ra tính bất khả thi của việc mình đang làm. Và tôi chỉ còn biết tập trung vào một ý nghĩ duy nhất để giúp bản thân bình tĩnh lại: Ngày thứ Tư. Kỳ quặc nhất. Từ trước tới nay.