"Em sẽ không sao đâu. Em còn có Alec mà, đúng không?" - Tôi hỏi Alec và anh ta gật đầu, toàn thân tôi đang rúm ró lại vì đau - "Bọn em sẽ rời khỏi đây ngay khi tìm thấy anh Nash. Giờ thì anh hãy đi mau trước khi chúng ta để vuột mất cơ hội cuối cùng này!"
Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, anh Tod đánh gật đầu và vụt biến khỏi Cõi Âm trong tiếng trầm trồ tán thưởng của đám đông dưới sân và tiếng rên rỉ của Alec. Và trong khi mọi con mắt đang đổ dồn về phía ánh sáng rục rỡ chỗ cửa chính, đột nhiên một bóng người đang đi chuyễn di chuyển theo hướng ngược lại thu hút sự chú ý của tôi.
Tôi nheo mắt nhìn qua cửa sổ và nhận ra mái tóc vàng - giờ chỉ còn một bên - của chị Addison. Và ngay phía sau chị, được kéo đi bằng bàn tay còn lành lặn của chị, là cái dáng người mà tôi có thể nhận ra ở bất cứ đâu, dù đang gặp đôi người lại vì đau đớn.
Anh Nash.
“Anh ấy kia rồi!” – Tôi hét ầm lên, chỉ tay ra ngoài cửa sổ. Alec cố nhịn đau ngóc đầu nhìn theo hướng ngón tay tôi – “Anh thấy không? Đang đi về phía cái cây đằng sau đám đông ý?” Nơi chúng tôi đã tụ tập mười lăm phút trước.
Alec gật đầu và mím chặt môi kìm nén cơn đau. “Tôi nhìn thấy rồi.”
Có điều, cùng với việc lôi anh Nash ra khỏi đám đông hỗn loạn kí, chị Addison cũng đang đồng thời đẩy anh ấy ra khỏi chúng tôi. Và tôi không chắc là chúng tôi có thể chạy nới đó kịp lúc. Mà không bị phát hiện.
Nhưng dù sao cũng vẫn phải thử.
“Đi nào!” – Tôi xách chiếc váy lấm lem bùn đất của chị Sophie lên và đỡ Alec rời khỏi đó, lòng thầm cầu mong anh ta sẽ không vấp ngã hay ngất xỉu trước khi chúng tôi đến nơi. Lúc ra tới chỗ cầu thang, tôi đừng lại giơ ngón tay lên ra hiệu bảo Alec giữ im lặng rồi đỡ anh rón rén bước từng bậc.
Đứng ở bậc thang cuố cùng, tôi có thể nhìn thấy rõ mồn một lão Avari và hai ả thần sáng qua cánh cửa chính.
“Cô đang làm gì thế?” - Alec hốt hoảng kéo tay tôi – “Không còn đường nào khác ra khỏi đây à?”
Tôi chớp chớp mắt, ngăn dòng lệ đang chỉ chực tuôn ra nãy giờ. Còn. Qua phòng thể dục.”
Tôi vòng tay đỡ anh ta quay trở lại hành lang và đi xuyên qua phòng thể dục.
Tôi mở hé cánh cửa nhòm ra ngoài xem có bóng người nào đang lượn lờ ngoài đó không rồi mới yên tâm quay và đón Alec cùng đi. Cái đuôi váy của chị Sophie lại bị rách toạc thêm một đường nữa lúc tôi chẳng may móc vào cái đinh cạnh cửa,
Giờ mới là phần khó nhất. Chúng tôi phải đi qua sân trường, vòng ra đằng sau đám đông, giống như chị Addison đã làm khi nãy, mà không được để ai phát hiện ra.
Đột nhiên ánh sáng rực rỡ nơi cửa trước bỗng giảm dần và nững tiếng hò reo đầy phấn khíc chỉ mới một giây trước đó của đám đông đã ngay lập tức chuyển thành những tiếng la ó đầy oán hận. Anh Tod đã hoàn thành xong nhiệm vụ của mình. Không may là anh ý lại đang kéo Luci vòng qua đám đông bên thế giới loài người, và hướng thẳng về phía chúng tôi đang đứng, thu hút sự chú ý cảu toàn bộ đám đông bên Cõi Âm.
“Đi nào!” Tôi hét ầm lên và cuống cuồng kéo Alec chạy thật nhanh tới chỗ cái cây. Cũng may là lão Avariari không còn tiếp năng lượngc cho hai con thú cưng của mình nữa nên Alec đã dần lấy lại sức lực và tự chạy được.
Chúng tôi chỉ còn cách cái cây chừng ba mét thì thấy gã tà ma từ đằng sau cây bước ra, lôi xềnh xệch bàn tay cháy xém của chị Addy một cách không thương tiếc, tay còn lại túm lấy anh Nash. Trái tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vì kinh hãi và bất ngờ.
Khủng khiếp hơn, anh Nash dường như không ý thức được mình đang ở đâu và kẻ đang nắm tay mình là ai. Trước giờ tôi chưa từng thấy anh ấy như thế này. Hai mắt anh lờ đờ, không hề tập trung hay có bất kỳ phản ứng gì khác. Anh Nash đang phê thuốc! Và tôi hiểu rằng anh ấy sẽ chẳng giúp được gì trong công cuộc giả cứu cho chính bản thân anh.
“Ta biết thế nào cô cũng sẽ xuất hiện mà.” Lão Avari nhếch miệng nói, và một tiếng nứt khẽ đã thu hút sự chú ý của tôi xuống mặt đất dưới chân mình, nơ một lớp băng mỏng, dễ vỡ đang lan rộng về phía chúng tôi trên thảm cỏ xám xịt.
“Quá muộn rồi.” – Tôi ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt gã tà mà – “Ông đã mất đi một thần sáng, và sẽ chẳng mở được bất cứ cánh cửa nào khác nếu thiếu một trong hai người bọn họ.”
“Chỉ là chưa thôi.” – Lão Avari gật đầu nhượng bộ, lớp băng càng lúc càng dày lên, che khuất mặt đất nó đã lan qua – “Sau tháng nữa là tới Hạ chí rồi và từ giờ tới lúc đó ta vẫn còn nhiều trò giết thời gian. Nhất là khi tất cả chúng ta đều đang cùng ở đây…”
Alec nắm chặt lấy tay tôi đi giật lùi ra đằng sau, toàn thân run lẩy bẩy. “Đi qua đó thôi@” Anh ta rít lên, không rời mắt khỏi gã tà ma.
Lão Avari chầm chậm lắc đầu và tuyên bố chắc nịch. “Cô ta sẽ không đi mà không có người này đâu.” – Vừa nói lão vừa giật ngược tay anh Nash lên một cách thô bạo. – “Lòng trung thành chính là điểm yếu của cô ta. Nó khiến cô ta trở nên dễ đoán và cho ta biết cần phải đánh vào đâu. Giá mà những người còn lại bên thế giới của cô cũng yếu đuổi như vậy thì tốt biết mấy… À, nhưng như thế thì còn gì là vui…”
“Kaylee, mau lên!” Alec giật giật tay tôi cầu xin, nhưng tôi lại một lần nữa lắc đầu từ chối.
“Tôi sẽ không bỏ anh ấy ở lại đây!”
“Em sẽ không phải làm như vậy.” – Chị Addidon nói. Và trước khi tôi kịp hiểu ra vấn đề, đã thấy chị Addy giằng thật mạnh ra kỏi tay gã tà ma và cất tiếng thét thảm thiết khi cử động bất ngờ vừa rồi làm bợt cả cái mảng da đã đóng vẩy. Máu chảy ròng ròng trên cánh tay lồi lõm các vết thương của chị Addison. Và lợi dụng lúc lão Avari đang quay người ra đằng sau để bắt mình, chị dùng hết sức bình sinh đẩy anh Nash về phía tôi, làm anh loạng choạng ngã dúi dụi về phía trước. Tôi và Alec thấy vậy vội chạy tới và quỳ xuống bên cạnh anh.
“Mang cậu ấy đi!” – Chị Addy hét lên, hai tay giữ chặt lấy gã tà mà ngăn không cho lão đuổi theo bọn tôi. Cơn thịnh nộ của lão Avari tạo thành một lớp băng mỏng bao trùm lên khắp cơ thể chị Addy, đóng băng cả những vệt máu đang túa ra trên tay chị. – “Mau lên!”
Lão Avari gầm lên giận đầy giận dữ, và vung mạnh hai tay ra đằng sau để thoát khỏi sự kìm hãm của chị Addy. Cánh tay đầu máu của chị đập mạnh xuống mặt băng, tạo thành hàng chục vết nứt trên sàn đất. Tôi không thể chịu đựng được khi phải chứng kiến cảnh chị quằn quại trong đau đớn thế này.
Tôi run rẩy nắm lấy cả anh Nash và Alec rồi nhắm chặt mắt lại. Lần này tiếng khóc của tôi dành cho chị Addison, người mà mọi nỗi đau đớn chỉ bắt đầu sau khi chị ấy chết đi và sẽ còn phải vĩnh viễn chịu sự đày đọa ấy hoặc cho tới khi lão Avari chết đi – điều gần như là sẽ không bao giờ xảy ra.
Khi cổ họng tôi bắt đầu bỏng rát bởi tiếng thét đang cào cấu đòi thoát ra, cũng là lúc tiếng gầm rú điên cuồng của lão Avari mờ dần trong tai tôi và cái lạnh bất thường của Cõi Âm nhường chỗ cho cơn gió se se lạnh của tháng 12 đang lướt nhẹ lên cánh tay và đôi vai trần của tôi.
Phía bên trái tôi, Alc đang quỳ trên thảm cỏ khô, bật khóc vì sung sướng. Sau dó anh ta ngửa đầu, hít thở thật sâu đầy sảng khoái, như thể đã lâu rồi mới được trở lại với bầu không khó trong làn và ngọt ngào đến như vậy.
Người anh Nash vẫn rũ xuống với ánh mắt vô hồn, giống như lúc ở bên Cõi Âm. Anh ấy thậm chí còn không hề nhận ra chúng tôi đã quay trở về với thế giới loài người.
Cô Harmony sẽ biết cần phải làm gì với anh và trả lại cho tôi anh chàng Nash của ngày xưa - người đã chủ động mời tôi nhảy cùng với anh hồi ba tháng trước, mặc dù có lẽ cả đời này anh sẽ không còn nhớ cảm giác khi ấy của anh như thế nào.
Quá kiệt sức, tôi ngồi thụp xuống và nằm ngửa ra đất, bên cạnh Nash. Tôi thậm chí còn chẳng cảm nhận được cái lạnh trên đôi vai trần hay những ngọn cỏ trên mái tóc rối bù, Tất cả những gì tôi có thể nghĩ tới lúc này là tôi vẫn còn sống. Tất cả chúng tôi. Trừ chị Addison, và mặc dù rất đau đớn khi phải nói ra điều này nhưng tôi thực sự không thể làm gì để cứu chị ấy nữa.
Chúng tôi đang chỉ có một mình ở đây bởi mọi người đang tập trung hết trước cửa trường học, từ trẻ con đến người lớn đều đang xếp thành hang dài để đi vào bên trong.
Tôi chống một tay lên và thấy cảnh cửa trước đã mở. Không có ai biến mất và cũng không có thứ ánh sáng ma quái nào hết. Anh Tod đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Đột nhiên, tôi nghe thấy có tiếng bước chân chạy về phía chúng tôi. Tôi ngước lên và thấy anh Tod đang lôi xềnh xệch Luci – trong hình dạng con người – trên sân, phía sau là hai nhân viên bảo vệ béo ị đang hổn hển đuổi theo. Anh Tod dừng lại bên dưới tán cây và thả tay Luci ra, các vòng xoáy trong mắt anh hiện rõ nỗi đau đớn khi phải bỏ lại chị Addy một mình bên Cõi Âm. Sau đó anh quay ra nhìn cậu em trai rồi vụt biến mất, quay trở lại bệnh viện để tiếp tục ca trực dở của mình.
Đấy là nếu anh ấy vẫn chưa bị sa thải.
“Cậu ta đâu rồi?” Viên bảo vệ phan kít lại trước mặt tôi, chống hai tay lên đầu gối, gập người thở phì phò.
Tôi đứng dậy, đưa tay vuốt lại cái váy rách bươm của chị Sophie. “Ai cơ ạ?” Tôi mở to mắt giả đò ngây ngô, trong khi ả thần sáng há hốc mồm nhìn tôi.
“Cậu… thanh niên. Đã kéo cô này này…” Trán viên bảo vệ nhăn tít lại đầy bối rối.
“Ở đây ngoài bọn này ra thì làm gì có ai.” Alec giơ tay lên quệt nước mắt, thủng thẳng nói.
“Co không sao chứ?” Nhân viên bảo vệ còn lại quay sang hỏi Luci và cô tat chỉ có thể gật đầu như một cái máy, nét bàng hoàng vẫn còn in đậm trên gương mặt xinh đẹp.
“Tôi không sao.” – Cô ta lắp bắp nói – “Cảm ơn anh.”
“Hãy báo cho chúng tôi nếu cậu ta còn xuất hiện lần nữa.” Viên bảo vệ đầu tiên dặn dò thêm, sau đó cả hai lạch bạch quay trở lại lễ hội.
“Ông ta sẽ quay lại bắt chúng tôi và quay lại bắt họ thôi.” Luci liếc mắt nhìn về phía anh Nash, người vẫn đang chẳng có chút cảm xúc nào với mọ thứ xung quanh.
“Nhưng hãy nhớ rằng ngày cô bắt anh Nash và bố tôi nộp lại cho lão Avari, hay bất kì ai đủ mạnh để cũng cấp năng lượng cho lão ta, cũng là ngày cô ký và bản án từ hình của bản thân. Và chị gái cô…”
Luci nhíu mày hỏi lại. “Cô nói thế là ý gì?” Phải tới khi ấy cô ta mới thực sự để ý tới sự tồn tại của tôi.
“Đáng ra tối nay hai chị em cô đã có thể bị chết dưới tay lão ấy rồi.” – Tôi kéo anh Nash xích lại gần mình, và anh để yên cho tôi kéo – “Lão Avari dự định sẽ để mặc cho hai người chảy máu đến chết trong khi tạo ra cầu nối giữa hai thế giới. Và nếu có lần sau, lão ta sẽ vẫn làm như vậy.” Tôi ôm chặt lấy anh Nash khi toàn thân anh bắt đầu run lẩy bẩy.
Luci chớp chớp mắt nhìn tôi đầy nghi ngờ. “Cô nói dối!”
Tôi nhún vai. “Tùy cô thôi. Tin hay không là việc của cô. Nhưng cả hai chúng ta đều hiểu rằng thần chết Tod đã có thể giết hai chị em cô, nếu muốn. Nhưng ngoài vết bầm trên cổ tay ra – cũng chỉ vì muốn lôi cô ra khỏi cái chết được báo trước – thử hỏi cô còn chỗ nào khác bị thương không? Hãy tự vắt tay lên trán mà nghĩ đi, xem ai là người muốn hại cô và ai là người muốn cứu cô.”
Trán Luci nhăn tít lại và nỗi sự hãi thoáng vụt qua trên gương mặt cô ta. Nhưng vẫn không hề có chú ăn năn hay hối hận về hành động của mình. Nãy giờ cô ta chưa hề hỏi thăm anh Nash hay bố tôi lấy một lời.
“Cô nghe đây, tôi không cần biết cô đi đâu hay làm gì, miễn sao tránh xa chúng tôi ra là được. Và nếu muốn sống, tốt hơn hết hãy khuyên chị gái cô tránh xa cả lão Avari nữa.”
Sau cùng, Luci cũng đã chịu gật đầu. Và đầu cô ta vẫn tiếp tục gật khi Alec và tôi đỡ anh Nash đứng dậy bỏ đi.
“Kaylee Cavaranaugh, đồ khốn khiếp!” - Vài phút sau, đang loay hoay mở cửa xe ô tô thì tôi nghe thấy tiếng tru tréo cất lên từ đằng xa – “Có biết chiếc váy đó bao nhiêu tiền không hả? Sáu trăm đó! Và giờ thì nhìn xem mày đã làm gì với nó?” Chị Sophie gầm lên, chạy xồng xộc về phía tôi, trên người vẫn đang mặc quần bò và áo len màu hồng.
“Cứu thế giới.” - Tôi đóng cửa xe lại sau khi Alec và anh Nash đã yên vị trong xe. Kế đó, tôi đi vòng quang bên ghế lái của mình và túm vát xếp gọn lại dưới chân – “Khỏi cảm ơn.”
Nói rồi tôi đóng sầm cửa lại và lái xe đi thẳng, bỏ mặc bà chị họ cùng đám bạn của chị ta ngây người sửng sốt nhỉn theo.